Chap 68
Tiểu hài tử cũng nhanh chóng khỏe mạnh, Long Phúc thân thể khôi phục cũng rất tốt, một tuần miệng vết thương cũng dường như lành lại, vì thế ngủ rất ngon, tiểu hài tử cũng như vậy, ăn no rồi lại lăn ra ngủ, buổi sáng hai giờ, buổi chiều ba giờ, vì thế, Huyễn Thần chỉ vui mừng ngồi ở bên giường nhìn không đi. Phương Xán bất đắc dĩ nói:" Joseph, hơn một tuần lễ đều không có nghỉ ngơi, ngủ chút đi. Tôi ở trong này nhìn bọn họ cho, cậu yên tâm chưa."
Huyễn Thần lắc đầu:"Tôi không sao, anh đi nghỉ đi, mấy hôm nay người vất vả là anh mà." Phương Xán khuyên không được hắn, không biết nên khuyên như thế nào! Hắn hiện tại trong mắt chỉ có lão bà cùng đứa con! Liếc nhìn người này xong lại tới tới người kia!!
Phương Xán sau khi rời khỏi, Huyễn Thần cũng khoảng thèm nhúc nhích, vươn tay sờ mặt Long Phúc, Long Phúc hừ một tiếng dời đi, vì thế Huyễn Thần lại đi sờ sờ mặt con mình, tiểu hài tử ngủ rất sâu cho hắn thoải mái sờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn nảy nở, bệnh vàng da không nghiêm trọng lắm, cũng dần trắng lên, thấy thế nào đều là người bình thường!! Huyễn Thần đôi mắt lập tức liền đỏ. Hai tay nắm lấy chắn đắp lại cho con. Long Phúc ngủ rất nhiều cho nên nghe một chút động tĩnh liền tỉnh, mở mắt ra liền nhìn hình dáng này của hắn có chút khó hiểu:" Huyễn Thần, anh làm sao vậy?"
Huyễn Thần rất nhanh nở nụ cười: "Không có việc gì." Long Phúc nhìn trong mắt hắn hồng lên có chút khó chịu:"Anh đi ngủ đi, trong mắt đều là tơ máu." Huyễn Thần cầm tay cậu đang chỉ vào mặt mình:"Anh không sao, buổi tối anh sẽ ngủ." Long Phúc có chút nghi hoặc:"Thật sự?" Huyễn Thần gật gật đầu:"Anh giúp em? Em muốn làm gì? Xem tiểu thuyết?"
Long Phúc nhìn TV:"Tôi có thể xem TV không?" Huyễn Thần lắc đầu:"Không thể. Phương Xán nói hiện tại xem TV đối với mắt không tốt, em phải ngủ tiếp vài ngày."
Long Phúc bất đắc dĩ:"Được rồi, anh đọc sách cho tôi nghe đi." Huyễn Thần vội vàng đứng lên lấy sách, thanh âm không lớn không nhỏ, đọc cho Long Phúc nghe đến khi cậu ngủ, trước khi ngủ cậu còn châm chọc rằng Huyễn Thần đọc sách một chút cảm tình đều không có, giống như thôi miên ...... Huyễn Thần cười cười:"Vậy em ngủ đi, ngủ nhiều sẽ hồi phục nhanh hơn."
Huyễn Thần nói quả nhiên không sai,10 ngày sau, Long Phúc thân thể đã tốt lên, không hề ngủ, vì thế không muốn nằm trên giường, đa số thời gian đều đi dạo.
Tiểu hài tử kia cũng vậy, sau 14 ngày, thể trọng tăng lên thêm một chút, thiếu chút nữa là tròn 3 cân, nhìn chính là một tiểu hài tử thực bình thường. Ai nhìn vào cũng không biết tình huống hiện trạng của bé, cho nên hắn cứ như vậy vô ưu vô lự. Long Phúc không biết cho nên không có gánh nặng, trong phòng bệnh không ai vào, ngay cả Lý Thời Hách, ba cậu cũng không vào, cho nên tâm tình cậu tương đối tự tại.
Huyễn Thần không có xem nhẹ, trong lòng vẫn bị một tảng đá đè nặng, đối với đứa con của mình, hắn dành cả tâm tình khiến ai cũng thổn thức! Phút phút giây giây đều nhìn con, ngay cả Phương Xán muốn ôm con hắn đi tắm rửa, hắn cũng muốn đi cùng. Đi thí nghiệm thính lực hắn cũng muốn đi, đi tiêm vacxin phòng bệnh cũng vậy! Phương Xán tức giận nói:"Kia về sau thay tã cũng đi theo nhìn sao!" Huyễn Thần không để ý tới vẫn theo, Phương Xán cũng không dám ôm ra ngoài, luôn đặt ở trong phòng bệnh, cũng may phòng bệnh rất lớn,phòng VIP, do Triển thiếu gia chịu đòn đổi lấy. Tiểu hài tử phạm vi hoạt động cũng tương đối rộng, có thể phơi nắng ở ngay cửa sổ trong phòng, cùng Long Phúc nằm trên Giản Huế phơi nắng, nghe mấy bản nhạc ấm áp.
Lý Thời Hách tiến vào phòng bệnh số lần không nhiều, trong lòng ông tức giận cùng cực kỳ bi ai vẫn chưa hết, phỏng chừng nhất thời là do mới xảy ra nên không chấp nhận được, giờ phút này nhìn thấy Huyễn Thần ba người càng bực bội, quay đầu đi. Cuối cùng vài ngày sau đó cũng không đến! Hoàng Chẩn Vĩnh đi theo phía sau ông, Lý Thời Hách đi rất nhanh xuống lầu.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông mặc đơn bạc, muốn phủ thêm cho ông áo khoác bị từ chối, Hoàng Chẩn Vĩnh thanh âm có điểm bất đắc dĩ:" Lý Thời Hách, chúng ta trở về đi, nơi này rất lạnh." Lý Thời Hách không có quay đầu, nói thẳng: "Hôm nay tôi muốn đem đứa bé kia đi làm kiểm tra. Đã qua nửa tháng, có thể bây giờ là thích hợp để làm kiểm tra." Hoàng Chẩn Vĩnh không nói gì, gã biết hài tử tất yếu phải làm kiểm tra, tra ra vấn đề sớm trị liệu, càng sớm càng tốt.
Lý Thời Hách cũng không có quản gã phía sau, nói xong câu đó sau liền bắt đầu trở về, một chút đều không ướt át bẩn thỉu! Ông biết mình là người xấu, người ngu ngốc trong tình cảm! Nhưng vẫn hy vọng đứa cháu của mình khỏe mạnh!! Hoàng Chẩn Vĩnh biết ông đã quyết định nên tiến lên lầu.
Hai người đi lên thời điểm trong phòng nhìn thấy hình ảnh rất hài hòa, tiểu hài tử ngủ, vì thế hai người kia cũng ngủ. Lý Thời Hách nhìn thoáng qua Huyễn Thần ghé vào bên giường ánh mắt mị hạ, cắn răng đem Long Phúc bên cạnh cùng tiểu hài tử ôm lấy.
Huyễn Thần ngủ tư thế ghé vào giường nên tay có chút tê, mở mắt ra vừa thấy hài tử không có, lập tức tỉnh lại, nhìn thấy Long Phúc còn đang ngủ, Huyễn Thần hít sâu đi ra ngoài, lôi kéo một người mà hắn gặp liền hỏi: Con tôi đâu? Có thấy con tôi ở đâu không!? Ai biết được, phòng bệnh này không ai có thể vào, nên nếu có người vào ôm là điều không thể.
Phương Xán kéo lại Huyễn Thần đang bối rối xoay quanh:"Hài tử bị Lý lão gia tử ôm đi làm kiểm tra, cậu gấp cái gì a?" Huyễn Thần miệng đều run lên:"Ở nơi nào!" Phương Xán khó hiểu:"Tại dưới lầu, làm sao?"
Huyễn Thần không nói lời nào bắt đầu hướng dưới lầu chạy. Phương Xán không có biện pháp chạy theo hắn.
Huyễn Thần chưa chạy vào liền nghe thấy hài tử oa oa khóc lớn, Huyễn Thần như bị lửa thiêu cháy, đẩy Hoàng Chẩn Vĩnh đang ngăn tay hắn, ánh mắt đều đỏ:"Tránh ra! Cho tôi vào!" Hoàng Chẩn Vĩnh gắt gao ngăn cản hắn:"Con bình tĩnh một chút!" Huyễn Thần không lãnh tĩnh gắt gao nhìn gã:"Các người muốn làm gì? Muốn làm gì với con tôi!" Hoàng Chẩn Vĩnh nghe hắn khẩu khí tức giận đến muốn đòi mạng:"Tôi có khả năng làm gì! Nó là con của con chẳng lẽ không phải cháu tôi sao. Không lẽ tôi hại nó!" Huyễn Thần bị gã nắm nên ngực đau, xương sườn căn bản chưa có hồi phục, Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn thấy mặt hắn nhăn lên nên buông lỏng tay ra, Huyễn Thần ôm ngực gian nan nói câu:"Trả con lại cho tôi!" Hoàng Chẩn Vĩnh đau đầu:"Tôi không làm cái gì! Chỉ là thử máu thôi! Chỉ là lấy một chút máu! Chính là làm kiểm tra toàn thân! Tiểu hài tử sinh hạ đều phải làm kiểm tra! Nếu không tin tôi, con có thể hỏi hỏi Phương Xán!"
Phương Xán không biết phải nói cái gì đành phải gật gật đầu! Huyễn Thần ghé vào tấm kính thủy tinh nhìn, Lý Thời Hách ôm tiểu hài tử, nắm lấy cánh tay, cái kim dài muốn đâm vào, tiểu hài tử khóc kinh thiên động địa! Bồi bổ nửa tháng qua nên rất có khí lực, thanh âm khóc cũng vang dội, cách thủy tinh đều có thể đủ nghe được, Huyễn Thần ánh mắt đều đỏ:"Nó còn nhỏ như vậy, tại sao các người lại nhẫn tâm như vậy chứ!" Hoàng Chẩn Vĩnh không có trả lời hắn! chỉ là thấy đứa cháu mình khóc cũng không kiềm lòng được!
Huyễn Thần nhìn máu rốt cục nhịn không được rống lên:"Cho tôi đi vào!Tôi không cần các người quản! Nó bộ dạng ra sao cũng là đứa con của tôi, không cần kiểm tra nữa! Hoàng Chẩn Vĩnh ông tránh ra! Cho tôi vào!" Hắn khí lực quá lớn, tuy bị gãy xương sườn nhưng vẫn còn rất khỏe, Hoàng Chẩn Vĩnh dùng sức nắm lấy tay hắn:"Vẫn chưa biết sai ở đâu sao!! Chính mình không biết xấu hổ, liên lụy đến hài tử!!" Câu nói này khiến Phương Xán đều ngây ngẩn cả người, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Như thế nào thành như vậy!
Huyễn Thần bụm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh ánh mắt hệt như thanh kiếm bén nhọn:" Hoàng Chẩn Vĩnh, đúng là tôi không biết xấu hổ! Chẳng lẽ ông biết sao!" Hoàng Chẩn Vĩnh sắc mặt xanh mét, Huyễn Thần lạnh lùng nhìn gã:" Hoàng Chẩn Vĩnh, từ nay về sau tôi với ông không còn quan hệ! Vì vậy mong ông tránh đường!" Hoàng Chẩn Vĩnh giơ tay lên định đánh, bọn họ phụ tử chi quan hệ rất ác liệt, giai đoạn đầu hòa bình một chút cũng tan thành bọt biển.
Huyễn Thầh đi tới cũng là lúc con hắn lấy máu xong. Kiểm tra cũng gần như hoàn tất! Tiểu hài tử vẫn còn thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy nước mắt, lỗ tai cũng ửng đỏ lên, Huyễn Thần thật cẩn thận ôm lấy, Phương Xán cũng đau lòng. Cầm lấy khăn mặt thay hắn lau khô. Tiểu hài tử oa oa lên chui vào trong lòng Huyễn Thần, sau vài phút cũng nín khóc. Huyễn Thần cũng không có nhìn Lý Thời Hách ôm hài tử đi một nước. Phương Xán nhìn đôi mắt Lý Thời Hách đỏ bừng sau đó bước đi.
Huyễn Thần lên lầu Long Phúc chưa dậy, Huyễn Thần đem tiểu hài tử đang nức nở đặt bên cạnh cậu, Long Phúc theo bản năng vỗ vỗ, tiểu hài tử thực ủy khuất, bắt đầu nức nở, run run lên làm Long Phúc rốt cục tỉnh, nhìn bộ dạng con ủy khuất nhíu mày:"Làm sao?"
Huyễn Thần đắp chăn bông cho con, Long Phúc thấy được:"Anh làm gì? Hoàng Huyễn Thần anh ôm nó đi làm gì? Như thế nào khóc thành như vậy!" Huyễn Thần đôi mắt cũng có chút hồng, vẫn là cười cười:"Không có việc gì, bệnh viện cho con thử máu, lấy một chút máu nên khóc thành như vậy." Long Phúc trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:"Thử máu làm gì. Nó còn rất nhỏ!"
Huyễn Thần nhìn Phương Xán, Phương Xán cũng đứng ra giải thích:"Là muốn kiểm tra một chút, xem có bệnh vàng da hay không." Phương Xán nói xong mới ngẩn ra! Bệnh vàng da là do nhóm máu cha mẹ có liên quan! Huyễn Thần cùng Long Phúc nhóm máu giống nhau, đều là nhóm O, cho nên hài tử liền không tồn tại nhóm máu không hợp dẫn phát bệnh vàng da, chẳng qua, y không ngăn được Lý Thời Hách, y vừa hỏi, Lý Thời Hách tức giận nói với y là muốn nhìn xem cháu mình có phải thiên tài hay không! Phương Xán thực không hiểu, có phải hay không thiên tài cùng thử máu có cái gì liên hệ sao?
Long Phúc không hiểu lắm, nhưng y tin tưởng Phương Xán, Phương Xán nói không có việc gì vậy là tốt rồi, Long Phúc vỗ vỗ con của mình, tiểu hài tử vô tâm vô phế, này một hồi không đau liền không khóc, nhìn thấy tã của con...... Long Phúc sờ sờ sàng đan thấy ghê tởm:" Hoàng Huyễn Thần!!"
Huyễn Thần nhanh chóng cười:"Không có gì." Long Phúc thở hắt ra:"Tốt lắm, thay tã cho con đi!!" Huyễn Thần đổi tã vẫn là có chút loạn!
Hai người rốt cục đem tã thay, Long Phúc ở bên cạnh chỉ huy:"Còn có mặt trên?" Huyễn Thần cười. Hai nam nhân lại luống cuống tay chân đem quần lót thay, tiểu hài tử mặc quần áo rất phiền toái, cánh tay cứ giơ lên, hai người thật vất vả mới mặc xong thì con lại bắt đầu đói bụng.!
Huyễn Thần an ủi:"Em đói bụng không, ăn chút cơm đi. Triển Khiếu kêu người trong nhà mang tới, em chẳng phải nói đầu bếp nhà hắn làm ngon sao? Ăn một chút đi?" Long Phúc khẩu vị chưa tốt lên, Phương Xán nói đây là chuyện bình thường. Đợi thân thể triệt để khôi phục sẽ ăn lại như thường. Quả nhiên Long Phúc cau mày gật gật đầu:"Ừ." Xem như ăn một chút, thân thể sẽ mau chóng khỏe lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com