Chap 7
Huyễn Thần cũng chỉ là thương cảm một hồi, sải bước đuổi theo Mân Hạo. Vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp ngồi, đã nghe thấy thanh âm của Lý phu nhân vọng xuống lầu:” Joseph đến chơi đó à?”
Huyễn Thần đứng lên cười lễ phép:”Dì, con chính là nhớ người nên sáng sớm phải chạy qua đây đó”
Mân Hạo cười lắc đầu, người kia, lời kịch cũng đã cả chục năm rồi chưa chịu đổi, nhưng thật là có thể làm cho mẹ cao hứng. Quả nhiên Lý phu nhân cười lên:”Đứa nhỏ này, con đã ăn sáng chưa! Mà mặt con bị sao vậy?” Lý phu nhân rốt cục phát hiện chuyện không đúng, gương mặt Huyễn Thần tuấn tú trở nên thê thảm. Lý phu nhân vài bước đi xuống lầu lôi kéo Huyễn Thần nhìn trái nhìn phải, đau lòng nói:” Joseph, này là ai đánh, nói cho dì biết đi! Không biết ai ác ôn như vậy, đánh con thành như thế này.”
Huyễn Thần trong lòng cười, nếu nói cho bà biết là Long Phúc đánh, phỏng chừng sự tình khó có thể chấp nhận. Huyễn Thần nhìn thoáng qua Lý phu nhân, Lý phu nhân cùng Long Phúc cũng không có quan hệ tốt đẹp gì cho cam. Huyễn Thần đành nói dối:”Dì, không có sao, con hôm nay sơ ý đi xuống cầu thang nên bị ngã thôi.” Lý phu nhân tự nhiên không tin hắn:”Nói bậy, té cầu thang đâu có thành ra dạng này. Mẹ con có biết không? Vết thương nặng như vậy, mấy ngày cũng chưa chắc đã hết”
Huyễn Thần đành nói với bà là mẹ biết, rồi lại đánh trống lảng, đỡ bà ngồi xuống bàn ăn:”Hảo, dì, không có gì a, không quá ba ngày con sẽ trở thành soái ca cho dì! Còn cho người ta biết dì của con cũng đẹp như vậy.” Lý phu nhân kéo cánh tay hắn bị hắn chọc cười, vỗ hắn một cái:”Đứa nhỏ này thật biết nịnh. Ngồi xuống đi để dì sai người làm chút canh bổ cho con”
Huyễn Thần vội vàng đáp ứng:”Cám ơn dì, vẫn là dì đối với con tốt nhất.”
Mân Hạo bị hắn nịnh ngọt đến rụng răng, buông ly sữa xuống, Huyễn Thần càng muốn cho Mân Hạo cao hứng:”Dì, dì phải trả lại công bằng cho con, con bị đánh, đẹp trai cũng mất vậy mà con trai dì một chút cũng không quan tâm. Còn giễu cợt!” Quả nhiên Mân Hạo không thể nề hà nở nụ cười.
Lý phu nhân thấy xót con mình, ngữ khí đều mang theo u oán:” Mân Hạo từ xưa đến giờ với ai cũng vậy, dì là mẹ nó, nó cũng đối xử vậy, không lạnh không nóng, đừng nói chi đến người khác!”
Huyễn Thần có chút đắc ý nhẹ nhàng nhìn Mân Hạo. Mày nhẹ nhàng nhăn lại, như gió tây phong thổi cau nhất trì xuân thủy, làm tâm hắn gợn sóng..
Ba con người làm náo loạn một hồi, Lý Thời Hách mới đi xuống lầu, thấy Huyễn Thần như vậy cũng là nhíu hạ mi. Một đôi mắt phượng còn có thể nhìn ra này Lý gia đương gia nhân uy nghiêm, Huyễn Thần trước mặt ông cũng không dám rất lỗ mãng, quy củ trả lời, vẫn là bịa ra lý do thoái thác, bị ngã cầu thang, lý do này cũng không lừa được Lý Thời Hách, chẳng qua Lý Thời Hách cũng không giống Lý phu nhân như vậy nhất quyết không tha, biết hắn bất quá là không muốn nói, cho hắn mặt mũi nên hỏi vài câu rồi cho qua.
Nhìn thấy Lý Thời Hách ngồi xuống, Lý phu nhân mới bắt đầu dọn cơm. Hạ nhân đem tất cả đồ ăn đặt trên bàn, Lý Thời Hách mới buông báo chí nghi hoặc:”Felix đâu? Như thế nào còn không có ở đây. Không phải trở về rồi sao?”
Huyễn Thần cầm cái thìa dừng lại nghe dì Lưu giúp việc nói:”Đúng vậy, nhị thiếu gia vừa trở về, để tôi đi xem.” Lý Thời Hách nhíu mày:”Ừ.” Dì Lưu chưa đi ra ngoài tìm thì Lý phu nhân đã thấy Lý Long Phúc trong sân, còn Tiểu Hồng đi vào nhà. Lý phu nhân không khỏi nhíu mày:”Tiểu Hồng, làm sao? Nhị thiếu gia như thế không vào ăn cơm?”
Tiểu Hồng cười nói:”Phu nhân, nhị thiếu gia nói hôm nay buổi sáng ở bên ngoài đã ăn, hiện tại không đói bụng. Cậu chủ bảo con vào nói với ông bà một tiếng”
Mân Hạo tiếp câu:”Không ăn?” Tiểu Hồng gật gật đầu:”Đúng vậy, đại thiếu gia.” Mân Hạo gật gật đầu không nói cái gì nữa.
Huyễn Thần nhìn cậu một cái rồi nhếch miệng, hắn so ai đều rõ ràng hơn. Long Phúc một chút cũng chưa ăn, tối hôm qua đến bây giờ, một hạt gạo chưa vào bụng.
Nghe Tiểu Hồng nói như vậy, Lý phu nhân cười thầm oán trách:”Rốt cuộc là tiểu hài tử, bên ngoài ăn, biết là không sạch sẽ, cũng không biết tự chăm sóc cho mình.”
Tuy là nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại thấy khác. Huyễn Thần bất động nhìn bà một cái. Lý phu nhân không thích Lý Long Phúc là chuyện mỗi người đều biết, nhưng vẫn luôn tỏ vẻ yêu thương đứa con này. Này cũng là không trách bà, vô luận nữ nhân rộng lưỡng bao dung cỡ nào đối với con riêng của chồng cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn cảm thấy Lý phu nhân đã rất tốt rồi, chưa từng làm khó xử Long Phúc, cũng không có cắt giảm chi phí sinh hoạt khắt khe, này đã là đủ khoan dung.
Tiểu Hồng cúi đầu đáp ứng. Lý Thời Hách lại nhíu mi:”Hỗn láo! Kêu nó qua đây gặp ta. Một buổi tối không về nhà, điểm tâm cũng không tới gặp ta sao!” Tiểu Hồng cúi đầu:”Vâng, lão gia. Con đi ngay đây.”
Huyễn Thần không tự giác xiết chặt cái thìa. Lý Thời Hách luôn luôn nghiêm túc, đối Lý Long Phúc càng thêm nghiêm khắc, mỗi tiếng nói cử động gần như nghiêm khắc! Long Phúc rõ ràng 19 tuổi, đã trưởng thành, ông vẫn nghiêm khắc như vậy. Huyễn Thần trong lòng rối rắm, lời nói Phương Xán một lần nữa chạy trong đầu, thể chất Long Phúc đặc thù, chỉ có người nhà của là cậu rõ rang. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lý Thời Hách quản thúc như vậy nghiêm khắc chính là vì việc này? Bởi vì Long Phúc! Bởi vì cậu có thể…… Bởi vì cậu khác với người bình thường?
Huyễn Thần nghĩ tới mất hồn, Mân Hạo huých tay hắn:”Joseph” Huyễn Thần lúc này mới kịp phục hồi tinh thần:”Làm sao?” Mân Hạo nở nụ cười:”Em của tớ chẳng phải tối hôm qua ở chỗ cậu sao? Sao cậu không cho nó ăn sáng lại để nó ra ngoài ăn vậy” Chẳng nhẽ hai người đã ăn rồi? Còn đây là bữa sáng thứ hai???
Huyễn Thần là nói không được gì, đành phải đổ thừa:”Tớ ăn lần hai không được à”
Lý Mân Hạo im lặng không để ý hắn nữa..
Long Phúc đến rất nhanh. Lý Thời Hách lời nói rất có trọng lượng. Ngay cả phản nghịch như Long Phúc cũng là không dám vi phạm. Huyễn Thần nhìn cậu đi tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi bộ dáng, áo sơ mi trắng, quần dài đen. Có lẽ là Lý Thời Hách thích sự thanh lịch sạch sẽ. Này cơ hồ là ba người bọn họ giống nhau về trang phục. Lý Mân Hạo rộng thùng thình thoải mái, Lý Thời Hách phẳng phiu, một vết nhăn không có, Lý Long Phúc tương đối giống học sinh. Cổ áo phía dưới có một chút nếp uốn, nút thắt xinh đẹp, ở một phương diện khác rất giống hắn, đẹp đến bén nhọn chiêu diêu.
Huyễn Thần nhìn cậu một cái, cậu vừa ngồi xuống, đối diện Mân Hạo, bên cạnh Lý Thời Hách, hô một tiếng:”Ba. Mẹ. Anh.” Huyễn Thần chờ cậu kêu một tiếng anh, kết quả đợi nửa ngày này cậu ta cũng chẳng nói thêm điều gì. Lý Thời Hách lần này không có lo lắng răn dạy lễ nghi, Long Phúc mặt so với hắn đỡ hơn, nhưng là cũng không có tốt lắm, Lý Thời Hách tự nhiên liếc mắt một cái liền thấy:”Mặt của con là làm sao?”
Long Phúc cúi đầu:”Không cẩn thận ngã cầu thang.”
Lời nói vừa dứt, Huyễn Thần liền bị sặc. Trên bàn sắc mặt ai đều thực phấn khích. Mân Hạo cũng nhịn không được cười:”Felix, tối hôm qua cầu thang nhà Huyễn Thần bị gãy hay sao? Nó muốn trả thù hai người đẹp trai này sao!” Long Phúc nhìn thoáng qua Huyễn Thần mặt đen lại! Huyễn Thần khụ khụ:”Cái kia, cầu thang đúng là không có tốt lắm.” Lý Thời Hách nhìn hắn một cái, Huyễn Thần kiên trì: "Chính là có chuyện như vậy, đúng không, Felix.”
Long Phúc không để ý đến hắn, cúi đầu bắt đầu uống nước. Huyễn Thần nhìn cậu ra hiệu: Tên nhóc kia, sao còn không cùng tôi che dấu, chẳng lẽ chờ ba cậu phát hiện ra sao! Quả nhiên Lý Thời Hách quát lớn thanh âm:”Hồ nháo, đã lớn như vậy, đi cầu thang cũng bị ngã, đợi lát nữa kêu bác sĩ Trần xem cho hai đứa”
Huyễn Thần vừa nghe lập tức khẩn trương. Lý Thời Hách là không có vạch trần lời nói dối, nhưng là này hành động thực tế so với vạch trần càng thêm nghiêm trọng. Huyễn Thần nhìn Long Phúc thiếu chút nữa làm rớt chén cơm, khiến hắn loạn lên, càng loạn thì tay sẽ càng lạnh, còn dễ làm người ta chú ý nữa. Ân, dễ dàng để người ta đem tới tình huống xấu nhất có thể, thực hủy hoại hình tượng của hắn.
Quả nhiên Huyễn Thần cười cười cợt nhả cố gắng rời đi lực chú ý của Lý Thời Hách:”Bác, không cần đâu, hôm qua con với Long Phúc đã được Phương Xán khám qua, chỉ là chút trầy trụa bên ngoài, không có gãy tay gãy chân.” Lý Thời Hách nhìn thoáng qua Long Phúc:”Phải không?”
Long Phúc lần này gật đầu:”Ba con không sao, không cần tới bác sĩ. Con có bản vẽ chưa xong nên lát nữa sẽ ra ngoài”
Lý Thời Hách nghe cậu nói như vậy đành phải đồng ý, dặn Lý phu nhân chuẩn bị cho hai đứa canh bổ. Lại định một hồi giáo huấn Long Phúc, nhưng nhìn đến Huyễn Thần đành phải đổi thành:”Ở nhà dưỡng thương đi, mặt như vậy còn định đi đâu.” Long Phúc đáp ứng bắt đầu ăn cháo, một buổi tối chưa ăn cơm, hiện tại đói bụng. Bị Lý Thời Hách nghiêm nghị, cậu thấy ủy khuất, một tháng, bị người ta uy hiếp cả tháng mới có người hỏi han, Long Phúc dùng sức cắn răng, nhanh đã nghẹn đỏ đôi mắt, Huyễn Thần ngồi ở đối diện lần đầu tiên cảm giác khó có thể nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com