Chap 74-75
Chương 74
Đến khi Huyễn Thần tìm đến khách sạn, nhìn thấy hai người bọn họ trong bộ dáng thoải mái đều theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Triển Khiếu thở hổn hển khẩu khí:"May mắn không có đi, để tớ sang xem hài tử......" Ách, hành động Huyễn Thần làm cho bọn họ khẩn trương chung quanh đánh giá, nhìn xem có người khác hay không. Diêu Chinh Vũ đứng ở góc tường nở nụ cười không có động.
Huyễn Thần trong ánh mắt đều là tơ máu, nhìn thấy một khắc Long Phúc mở cửa kia, dùng sức đem cậu ôm lấy. Rất đột nhiên, Long Phúc cũng bị hắn dọa, sửng sốt một hồi mới nhớ tới phản kháng:"Anh làm gì! Buông tôi ra!"
Huyễn Thần tâm như vỡ nát, như thế nào đều không đủ, ôm cậu chặt như ôm lấy cả sinh mạng mình, không muống buông tay. Long Phúc nhìn cửa có thêm vài người càng thêm náo loạn: "Buông ra! Hoàng Huyễn Thần anh buông tôi ra! Anh bị điên hả!" Huyễn Thần kiệt lực khống chế được chính mình đừng dùng lực, hắn biết mình nên buông ra, cái dạng này quá khó coi, nhưng không hiểu sao hắn không động đậy được. Long Phúc gần như trở thành tâm bệnh của hắn, nhưng bây giờ đã có đủ cánh để bay đi, hiện tại là tùy thời đều sẽ vứt bỏ hắn, phất phất tay là đi không để lại chi, còn mang theo cả con lẫn tâm hắn.
Mọi người thấy Huyễn Thần trong bộ dạng này muốn nôn đòi mạng, thật sự là không tiền đồ a, xứng đáng, trách không được lão bà cùng nhi tử chạy trốn. Huyễn Thần ôm cậu, ôm đến hắn đã muốn thở hổn hển nhưng cứng đầu không chịu buông ra Long Phúc, Long Phúc kia sắc mặt sẽ rất khó nhìn, nhiều người như vậy nhìn bọn họ! Hoàng Huyễn Thần này không biết xấu hổ! Chẳng lẽ ngày mai muốn bị người khác chê cười sao! Chẳng lẽ ngày mai muốn đăng báo hay sao! Còn có cẩu bằng hữu của hắn nữa! Nhìn cái gì vậy! Triệu Bằng Tuyển liền nhìn thoáng qua lập tức khuyên nhân viên phục vụ lui đi, vừa đi một bên giải thích:"Đây là anh của cậu ấy, bọn họ tìm nhau cả ngày rồi, cảm ơn mọi người đã chiếu cố." Phục vụ nhân viên phản ứng rất nhanh cười nói:"Vậy là tốt rồi, tìm được là tốt."
Diêu Chinh Vũ nhìn Long Phúc cười cười, ho khan:"Hảo, Huyễn Thần, hai người vào phòng cái đã rồi nói." Triển Khiếu cũng tại bên cạnh nói:"Chính là, chúng ta đi nhìn xem hài tử......" Trong phòng Tiểu Dần cảm động oa oa khóc, rốt cục cũng có người nhớ tới nó! Quá cảm động. Huyễn Thần này có lão bà quên nhi tử không phụ trách nhiệm gia hỏa rốt cục nhớ tới con của hắn, ôm Long Phúc hướng trong phòng đi, Huyễn Thần nhìn sắc mặt xanh mét Long Phúc còn có điểm khó hiểu, Long Phúc lạnh lùng nhìn hắn:"Không cho chạm vào con tôi!" Huyễn Thần sốt ruột nhìn cậu:"Felix!" Long Phúc nhìn hắn cười lạnh:"Anh tới làm gì? Các anh tới làm gì? Tôi không muốn gặp, các anh đi đi"
Nghe cậu buông lời xa cách, Huyễn Thần nhìn cậu với ánh mắt kích động, giải thích loạn thất bát tao:"Felix, thực xin lỗi, anh không phải cố ý mặc kệ bỏ rơi em, anh biết, anh thực xin lỗi, nhưng sự thật anh không còn thích Mân Hạo. Anh......" Long Phúc cau mày đánh gãy lời hắn nói:"Những lời này không cần nói cho tôi nghe, tôi không muốn nghe, anh đem mấy lời này mà nói với anh tôi đi, hai người đều không còn quan hệ gì với tôi hết! Tôi đã rời Lý gia! Không còn là người của Lý gia, tự nhiên cũng không phải em trai hắn. A, cũng không phải thân thích của anh! Cho nên đừng nói gì nữa, cũng không cần vào đây ghê tởm tôi"
Ha ha, thật sự là đủ ghê tởm! Vì cái gì vội vã giải thích! Huyễn Thần, tôi nhìn thấy anh đấy! triệt triệt để để ghê tởm các ngươi! Ánh mắt Long Phúc quá mức tàn nhẫn, Huyễn Thần kinh ngạc đứng lại, giật giật miệng cái gì đều nói không ra, hắn không phải chột dạ, không phải đi vội vã giải thích, mà là biết Mân Hạo đã vô tình chắn đường giữa cậu và hắn, hắn không nghĩ Long Phúc bởi vì này mà thương tâm. Nhưng là này đó càng giải thích càng muốn cam chịu, ngón tay Huyễn Thần cứng ngắc, đứng trên mặt đất, Long Phúc cũng không có quay lại nhìn hắn, cũng không có quản hắn này đó hay đám hồ bằng cẩu hữu, cậu cùng bọn họ một chút quan hệ đều không có! Này một trận nháo, đầu của cậu đau, tâm cũng đau! Không biết vì cái gì đau, hệt như kim đâm, cho nên cậu đỡ giường ngồi xuống.
Huyễn Thần giật mình trên mặt đất, trong lòng là oa lạnh oa lạnh. Nhìn cậu ôm lấy nhi tử trong lòng càng là khó chịu, sắc mặt lập tức liền xám trắng, chạy cả ngày ngoài miệng đều khô rát, bộ dáng lúc này nhìn phá lệ thê thảm! Diêu Chinh Vũ nhìn sắc mặt hắn trong lòng chỉ biết lắc đầu, Hoàng Huyễn Thần rốt cục thua, gặp gỡ Lý Long Phúc không chỉ thua một hiệp! Là thua toàn bộ! Một chút hòa nhau đường sống đều không có. Ai yêu trước người đó sẽ thua thảm hại, yêu càng sâu càng thảm! Gặp phải Long Phúc liền thảm hại hơn, xem cái dạng này Long Phúc đối hắn một chút ý đều không có, quyết tuyệt đi như vậy, liền cho hắn cơ hội giải thích cũng không chịu cho hắn. Ai, Huyễn Thần đời này thật là thảm! Gặp gỡ hai huynh đệ Lý gia này. Một cái so với một cái càng đoạn tình hơn a.
Diêu Chinh Vũ tuy rằng xem thấu triệt nhưng là cũng là người sáng suốt, biết chuyện này không thể nhúng tay vào, càng nhúng tay càng lợi hại, cho nên, Diêu Chinh Vũ cùng Triển Khiếu Triệu Bằng Tuyển nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng Huyễn Thần cười nói:"Nếu người đều tìm ra, nào chúng tớ cũng an tâm. Ân, chúng tớ hôm nay đi về trước." Huyễn Thần trong lòng tuy rằng khó chịu nhưng là vẫn là cười nói:"Hảo, hôm nay cám ơn các cậu, chờ tới nhi tử trăng tròn, tớ sẽ mời rượu." Triển Khiếu nhìn nhìn tiểu bao tử, Long Phúc nguyện ý cho y tới gần, Triển Khiếu kiểm tra một phen:"Hài tử không có việc gì, rất tốt, có thể nhiều cho nó uống nhiều nước, không cần mặc nhiều, trong phòng này đủ ấm rồi. Sát nhiều phấn rôm một chút, tại cánh tay, chân, tiểu hài tử có thể ra mồ hôi." Long Phúc gật gật đầu:"Hảo, cám ơn anh."
Triển Khiếu nở nụ cười:"Không cần khách khí, anh là cha nuôi của nó mà. Cáp, anh đi trước." Long Phúc gật gật đầu, những người này rất nhanh đi ra ngoài. Chỉ còn lại có Huyễn Thần đứng thẳng bất động trên mặt đất. Long Phúc ngồi ở trên giường đùa với tiểu hài tử, tiểu hài tử oa oa thành thành thật thật, đã muốn hết khóc, Long Phúc lấy ngón tay chơi đùa cùng tay nó, tiểu hài tử liền trợn tròn mắt xem. Hai người đem hắn vất sang một bên. Huyễn Thần khống chế không được bước về phía trước, đứng ở bên người cậu. Long Phúc liền đầu đều không có nâng, Huyễn Thần trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, thong thả ngồi xuống dưới, vươn tay đi sờ sờ tiểu hài tử mặt, Long Phúc cũng không có ngăn cản hắn, điều này làm cho Huyễn Thần trong lòng có một chút tiết trời ấm lại.
Huyễn Thần đã mở miệng:" Felix, em theo anh về nhà đi." Long Phúc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã hết kịch liệt như lúc đầu, thực bình tĩnh, nhưng là Huyễn Thần càng thấy nó lạnh hơn, Long Phúc nhìn hắn lắc lắc đầu:" Hoàng Huyễn Thần, anh đi đi, hài tử anh cũng thấy, tôi không có ngược đãi nó, cũng không có bóp chết nó, nó là con tôi, mặc dù tôi tàn nhẫn, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức đi giết con mình, anh đi đi. Hài tử tôi sẽ không đưa cho anh, đây là của tôi."
Huyễn Thần gấp gáp cầm tay cậu:" Felix, anh không phải ý tứ này, anh chưa từng hoài nghi em sẽ hại nó." Long Phúc bình tĩnh nhìn hắn, không tin a, đúng vậy, như thế nào có thể tin tưởng. Kia một năm, hắn đem được Lý Mân Hạo ném đi, làm hại Lý Mân Hạo thiếu chút nữa chết, Hoàng Huyễn Thần, thời điểm kia chính là hắn một phen đem cậu đẩy ra, chỉ cậu mà kêu: Cậu đã làm cái gì với anh của mình! Long Phúc trắc mở ánh mắt, không muốn đi xem Hoàng Huyễn Thần, sự kiện đó làm cậu không bao giờ quên. Nếu là lúc trước, cả hai ta không quan hệ, cậu sẽ mắng hắn một trận, dù sao hai ta mà nói không hề tương quan. Vốn đã muốn đem toàn bộ chuyện cũ quên, chỉ là trải qua buổi sáng hôm kia tương tự một màn, cậu mới phát hiện ra căn bản là không có quên, chuyện này vẫn khắc rõ trong tâm trí của cậu. Hoàng Huyễn Thần, cậu vẫn còn nhớ rõ cái ánh mắt khinh bỉ đó. Nhớ rõ quang cảnh hắn ôm lấy Lý Mân Hạo khi sủng nịch. Nhớ rõ lúc ấy lòng cậu băng giá đến mức nào.
Hoàng Huyễn Thần, tôi nghĩ anh đại khái cũng quên không được đúng không. Dù sao kia một lần Lý Mân Hạo thiếu chút nữa chết, cũng là theo cái kia thời khắc anh liền đối tôi hận vô cùng. Này trên đời kỳ thật không có vô duyên vô cớ hận, cũng không có vô duyên vô cớ yêu. Tôi rất rõ ràng hai ta hận lẫn nhau nhiều năm như vậy. Vi bất quá là Lý Mân Hạo. Ngay cả một chút cảm tình đều không có. Nếu không có hài tử này, chúng ta cái gì quan hệ đều không có. Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn gặp anh, hiện tại, tôi thông suốt nên muốn rời đi. Tôi không muốn dây dưa, dây dưa lâu, liền sẽ sinh ra cảm tình, vô luận là yêu vẫn là hận, đều mệt chết đi. Yêu một người mệt, hận một người càng mệt.
Huyễn Thần dùng sức nắm tay Long Phúc, Long Phúc cũng không có tránh, cậu có chút mệt. Huyễn Thần nhìn không thấu được biểu tình của cậu lúc này. Hắn bắt đầu hoảng hốt, nắm tay Long Phúc khẩn trương:" Felix, Felix...... Chúng ta đi về trước được không?" Long Phúc phục hồi tinh thần nở nụ cười hạ:"Không được, Hoàng Huyễn Thần, tôi vừa rồi nói rất rõ ràng, tôi đã rời Lý gia, sẽ không trở về." Huyễn Thần gật đầu:"Anh biết, anh biết em không muốn về Lý gia, chúng ta về nhà của anh được không?" Long Phúc nhìn hắn:"Nhà của chúng ta?" Huyễn Thần gật đầu. Long Phúc nở nụ cười hạ:"Đó là nhà của anh, không phải của tôi."
Nhìn đến Huyễn Thần có chút gấp gáp, Long Phúc cười cười:" Hoàng Huyễn Thần, hài tử của tôi đã sinh hạ, không cần anh nữa. Nghĩa vụ của anh cũng hết. Cho nên, chúng ta không cần phải tái miễn cưỡng dây dưa nhau. Anh không cần phải gấp gáp nói cái gì, tôi biết ý tứ của anh, con tôi, tuy rằng nói cũng là con của anh, nhưng tôi nghĩ, tử hài này đối với anh là gánh nặng, nhưng là đối với tôi liền không giống nhau, tôi hiện tại chỉ có nó. Hoàng Huyễn Thần, anh luôn luôn thiện tâm, ân, Lý Mân Hạo cũng nói anh thiện tâm. Cho nên chắc anh cũng không tới mức tranh giành con với tôi, phải không? Chúng ta cũng không phải cùng loại người."
Chương 75
Huyễn Thần cùng Long Phúc thuê phòng ở Tây Giao. Bởi vì đây là địa phương mới khai phá cho nên giá cũng không đắt lắm, Huyễn Thần muốn ở lâu dài cho nên cũng chịu chi thuê một ngôi nhà rộng có sân, có cả vườn hoa nữa. Vị trí cũng không tệ, ở một khu khá vắng vẻ.
Long Phúc nói không muốn thấy bọn họ không phải rời nhà trốn đi, mà là triệt triệt để không nhìn thấy, cho nên điện thoại ném đi hết, xem như là vĩnh biệt. Huyễn Thần cũng ném điện thoại đi, nhưng trước đó có gửi cho bọn họ tin nhắn, xem như tin nhắn từ biệt, sẵn nhắn cho đám bạn là cùng vợ con đi một nơi ở khác, số di động này không dùng tới nữa, từ nay về sau xem như hắn không còn trên đời này đi. Lúc đầu bọn kia mắng cho hắn một trận sau liền đồng ý, may mắn bọn họ không phiền phức, chỉ bảo nếu có số mới thì có thể gửi để sau này tiện liên lạc. Huyễn Thần cười cười, viết mấy số di động của bọn họ vào một quyển tập, có cả số của Phương Xán. Phương Xán là do hắn liên lụy, nên không thể nói là không quan tâm tới y.
Hai người cùng nhau chiếu cố tiểu bao tử nên vẫn miễn cưỡng kết hợp nhau, tiểu hài tử bây giờ còn nhỏ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là ăn uống và ngủ, hai người mua mấy quyển sách chỉ dạy bí quyết nuôi con nhỏ, cũng khá đơn giản, trừ bỏ các lưu ý khi tắm rửa thay tã thì không có gì bận tâm. Tiểu bao tử cũng phá lệ không chịu thua kém, hết khóc nháo đòi ăn, ăn xong liền đòi đi tè rồi lăn ra ngủ. Người mà Huyễn Thần cần chiếu cố nhiều hơn chính là Long Phúc, thân thể cậu vẫn chưa khỏe, Huyễn Thần bắt đầu chế biến mấy món đa dạng dỗ cậu ăn cơm. Long Phúc miệng vết thương triệt để hồi phục sau rốt cục nguyện ý ăn cơm.
Tân niên của Trung Quốc cũng rất nhanh sắp đến.
Đây là lần đầu tiên Long Phúc ở bên ngoài ăn tân niên, Huyễn Thần lôi kéo cậu cùng tiểu bao tử đi siêu thị, tiểu bao tử cũng vừa tròn một tháng, bị Huyễn Thần ôm đi ra ngoài, mặc một cái áo choàng thật dày, lộ ra đôi mắt tròn xoe lấp lánh. Nhìn đến cái gì cũng tò mò, giống như Long Phúc, hết câu đối rồi tới pháo. Mấy bát đũa tinh xảo, bình hoa, chỉ cần là đẹp liền nhanh gọn nằm vào giỏ xe của Long Phúc. Huyễn Thần ôm tiểu bao tử cho cậu thoải mái mua, tay của tiểu bao tử cũng bắt đầu không yên, chọt tới chọt lui, miệng cứ bô bô vài tiếng, Huyễn Thần nhìn thấy thế liền cười trộm:"Đừng nóng vội, từ từ sẽ mua cho con." Quần áo, tã, sữa bột, khăn giấy, khăn tay, sữa tắm! Còn có cả đồ chổi, đây là nhu yếu phẩm cho con nít. Hai đại nam nhân ở khu trẻ con quần tới quần lui hơn nửa ngày.
Khi mua xong đồ cho con, hai người lại đi mua đồ cho chính mình, Long Phúc mua đa số đều không dùng được. Huyễn Thần mua cho Long Phúc hai bộ quần áo mới, Huyễn Thần cầm quần áo nhìn sang cậu, cảm thấy rất thích hợp. Áo bông trắng có nón cùng nút thắt trước ngực, có đai lưng, nón có lớp bông viền quanh, nhìn tổng thể vô cùng ưu nhã, Long Phúc mặc vào cho hắn xem, thực tươi mát, nhìn như một cậu học sinh đáng yêu. Huyễn Thần ôm tiểu bao tử chìa ra khăn quàng cổ:"Đây là khăn, để anh giúp em quàng " Tiểu cô nương đứng bên cạnh nghe xong liền nói:"Không thể tưởng tượng được cái khăn màu hồng quàng lên nam nhân cũng dễ nhìn như vậy, ân, cậu nhất định cũng thích màu hồng đúng không, chỉ chọn đại mà cũng đẹp như vậy, phục anh quá"
Huyễn Thần ôm tiểu bao tử thực tự hào: Tất nhiên, tôi là chồng em ấy mà! Long Phúc cắt đứt suy nghĩ chạy ngang qua hắn:"Tôi là nam, tôi không mang màu hồng." Huyễn Thần cười cười:"Ai nói nam sinh không thể mang màu hồng, cô nương, có phải cậu ấy mang vào nhìn không nữ tính đúng không" Cô nương liền nhanh chóng gật đầu:"Đúng vậy, không nữ tính chút nào, bậy giờ qua năm mới, mang khăn màu hồng có cảm giác rất vui vẻ, náo nhiệt"
Huyễn Thần cười:"Anh cũng lấy một cái, đến ngày lễ hai chúng ta cùng nhau mang." Long Phúc nhìn nhìn miễn cưỡng đồng ý. Hai người rốt cục mua xong lên xe về nhà.
Tới ngày tất niên, Huyễn Thần sáng sớm liền bắt đầu dọn dẹp, câu đối, đèn cũng đều treo lên! Long Phúc đứng ở trên ghế hỏi Huyễn Thần:"Treo vậy ổn chưa?" Long Phúc ôm Tiểu Dần chỉ huy:"Qua trái một chút, ân, tốt rồi, cứ để như vậy đi." Huyễn Thần lưu loát nhảy xuống đi đến bên cạnh ôm bả vai cậu:"Ân, không sai. Có phải hay không con yêu?"
Huyễn Thần hôn lên tiểu bao tử xong nhanh nhẹn hôn lên má Long Phúc, Long Phúc phản ứng rất nhanh, lập tức lấy tay lau:"Ghê tởm!" Huyễn Thần hắc hắc cười, trong lòng vui khôn xiết.
Không đợi đến buổi tối, hiện tại pháo vang khắp trời, đây là ngoại thành nên cũng không có quản nghiêm, cho nên từng nhà lần lượt phóng pháo, bùm bùm, làm tiểu bao tử thức, tiểu bao tử hưng phấn, ngủ không được, như thế nào cũng không chịu nằm, Long Phúc ôm con vào nôi cũng không chịu, nhất quyết đòi chơi.
Huyễn Thần xoa xoa tay tiếp nhận tiểu bao tử:"Đi, chúng ta cùng đi phóng pháo! Cha mua rất nhiều, có thể phóng tới mười lăm!" Long Phúc ở phía sau:"Như vậy có tốt không? Nó còn nhỏ, lỡ nó sợ thì sao?" Huyễn Thần quan sát con của mình:"Anh nhìn nó có sợ hãi chút nào đâu, bé con, hưng phấn chưa kìa? Ánh mắt chuyển nhanh như vậy!" Tiểu bao tử một tháng rốt cuộc cũng nặng 4 cân, hiện tại ánh mắt cũng mở, tay chân cũng bắt đầu khua loạn xạ, thấy cũng không nguyện ý ngủ, tóm lại rốt cục phát triển giống như hài tử bình thường.
Huyễn Thần ôm cho Long Phúc nghiên cứu, Long Phúc nhìn thoáng qua, hung hăng nhéo má:"Ân, quả nhiên là hưng phấn! Vậy chúng ta đi!" Huyễn Thần cười to:"Đi, con anh sao có thể sợ được chứ! ha ha."
Huyễn Thần thật sự mua rất nhiều còn mua hai trưởng pháo đặc biệt, Huyễn Thần đem pháo treo lên cây trong khuôn viên nhà. dặn dò:"Em tránh ra xa, cẩn thận lỗ tai!" Long Phúc nghe lời tránh ra xa một chút, tuy rằng biết tiểu hài tử không sợ nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn cho con. Huyễn Thần rất nhanh chạy đến, vươn tay ôm Long Phúc:"Chuẩn bị." Long Phúc tự nhiên bị ôm vào trong ngực có chút cứng ngắc, tay Huyễn Thần rất ấm áp, tiếng bùm bùm của pháo có chút lớn, Long Phúc mất tự nhiên muốn thoát ra, muốn nói cái gì đó, nhưng Huyễn Thần nghe không rõ, cáp, hắn đúng là không nói dối, pháo này vang thật ầm trời.
Long Phúc cúi đầu nhìn tiểu bao tử, tiểu bao tử quả nhiên không sợ hãi, không khóc. Long Phúc nở nụ cười, quả là mạnh mẽ! Đợi pháo bắn xong, Long Phúc buông lỏng tay ra, giật giật lỗ tai ý bảo Huyễn Thần buông cậu ra, Huyễn Thần lại ôm cậu, lấy tay bao quanh hai người, một lớn một nhỏ:" Felix năm mới vui vẻ, con yêu, năm mới vui vẻ."
Long Phúc nhấp miệng nói nhỏ:"Năm mới vui vẻ." Huyễn Thần ôm hài tử lôi kéo cậu hướng vào trong phòng đi:"Hảo, chúng ta đi vào ăn cơm tất niên! Ăn sủi cảo!"
Sủi cảo là Huyễn Thần cùng Long Phúc buổi chiều cùng nhau gói, lúc đó Tiểu Dần ngủ ba giờ, vì thế bọn họ hai người có thời gian gói sủi cảo cùng nhau. Huyễn Thần gói nhìn rất khó coi, Long Phúc cũng chả đẹp đẽ gì, vốn cậu xem Huyễn Thần gói xấu mới nhịn không được xuống tay làm mẫu, kết quả càng khó xem, vì thế hai người liền so tài, gói ra mấy hình thù kì quái. Long Phúc nhìn, xấu ra sao cũng là do tay mình gói!
Huyễn Thần đi xào đồ ăn vừa hấp sủi cảo, rất nhanh liền có cơm ăn. Long Phúc mở cửa thì thấy bọn họ, thân hình cũng không động. Huyễn Thần tắt lửa hô lên:" Lý bá phụ. Ba. Hai người vào nhà ngồi đi." Biết một ngày nào đó sẽ bị bọn họ tìm đến, chỉ là không hề nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.
Phương Xán đứng sau Hoàng Chẩn Vĩnh khó xử, Huyễn Thần nhìn y một cái, cùng nhau đến đây cũng tốt. Còn có Tiểu Hồng? Xem ra đã lọt vào lưới tình của Phương Xán rồi a. Huyễn Thần thực đồng tình nhìn thoáng qua Phương Xán. Phương Xán trừng mắt nhìn, tự cầu nhiều phúc.
Lý Thời Hách nhìn chằm chằm vào Long Phúc, Long Phúc cúi đầu tay còn nắm lấy cánh cửa, cương trực đứng. Huyễn Thần ôm bờ vai của cậu vỗ vỗ, Long Phúc mới chịu tránh ra. Lý Thời Hácu rốt cục đạp cửa mà tiến vào. Sau đó là Hoàng Chẩn Vĩnh, cuối cùng là Phương Xán cùng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đi ở sau cùng, thấy Long Phúc còn chưa nói chuyện đôi mắt đã đỏ. Long Phúc nhìn Tiểu Hồng cũng không chịu nói chuyện. Phương Xán ở bên cạnh nở nụ cười thanh:"Felix." Long Phúc rốt cục mới chịu mở miệng:"Chị Hồng." Tiểu Hồng lôi kéo cậu ra nhìn xem, nhìn từ trên xuống dưới, Long Phúc đều không biết xấu hổ:"Em không sao." Tiểu Hồng giờ mới chịu mở miệng:"Felix, Felix! Cậu chịu khổ rồi ......" Long Phúc còn chưa kịp nói cái gì, Tiểu Dần không bằng lòng, oa oa bắt đầu gọi người. Tiểu Hồng kinh ngạc đi đến nôi. Lý Thời Hách cũng đứng ở nôi tay ôm hài tử. Tiểu Dần hiện tại ai cũng là mẹ, ai ôm đều cao hứng, chỉ cần ôm lấy đến liền cao hứng, y y nha nha cùng Lý Thời Hách nói chuyện. Tay Lý Thời Hách có chút run run. Hoàng Chẩn Vĩnh đứng ở bên cạnh cũng không nói gì. Tiểu Hồng ở bên cạnh nở nụ cười thanh: "Giống Felix, ân, cái miệng nhỏ nhắn này thật giống." Lý Thời Hách nghe lời của nàng xong cũng gật đầu:"Ân, không sai."
Huyễn Thần cùng Long Phúc đứng ở cạnh cửa nghe thế ngẩng đầu lên nhìn nhau. Huyễn Thần nhìn mắt Long Phúc, Long Phúc sắc mặt vẫn là cứng ngắc, Huyễn Thần thở dài:" Lý bá phụ, các người chắc hẳn là chưa ăn cơm, ở trong này cùng nhau ăn bữa cơm đi." Cha của Felix, dù gì cũng là khách nhân. Lý Thời Hách nhìn hắn một cái không nói gì, Huyễn Thầh biết cậu đang cam chịu, vì thế đem Long Phúc kéo đến sô pha ngồi, sau đó đi vào phòng bếp.
Huyễn Thần rửa tay, bắt đầu xào đồ ăn, vốn chính là đã qua năm mới, bọn họ hai người chuẩn bị bàn ăn phong phú. Khu này có chút hoang vu, siêu thị năm mới cũng không mở cửa, cho nên Huyễn Thần không chỉ mua cho hài tử mà còn lo xa mua rất nhiều đồ ăn. Thực phẩm chín cũng mua rất nhiều, cho nên này cơm tất niên cũng dễ dàng làm.
Hoàng Chẩn Vĩnh muốn cho cha con bọn họ chút không gian nên đi vào trù phòng, muốn giúp Huyễn Thần nhưng kết quả là không biết giúp gì, Hoàng Chẩn Vĩnh gần 20 năm không có làm qua đồ ăn, cái gì đều không biết, nhìn con mình làm đồ ăn, Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng đủ loại cảm khái, gã chưa bao giờ biết con gã sẽ có một ngày biết nấu cơm. Hoàng Chẩn Vĩnh chưa từng quan tâm con mình, con gã cũng vậy, quan hệ hai người vẫn chầm chầm trôi qua, ngày càng lạnh nhạt, ngược lại vô cùng bình thản, bởi vì không có để ý lẫn nhau cho nên cũng sẽ không có hận.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn hắn nhẹ nhàng mà hỏi câu:"Tiền đủ dùng sao?" Huyễn Thần đầu cũng không thèm ngẩng:"Đủ." Những lời này kỳ thật hỏi rất dư thừa, đã bao nhiêu năm rồi hắn cũng chưa từng đòi tiền ba mình,15 tuổi rời nhà trốn đi, đến bây giờ 10 năm, hiện đại đều là tự lập không hề xài đến tiền của bọn họ! Huống chi, tiền này là bọn hắn hai người nhiều năm như vậy thật vất vả kinh doanh! Còn tiền mẹ cho để hắn chuẩn bị đi xem mắt hằng năm nữa! Mẹ của hắn, Huyễn Thần ngẫm lại trong lòng khó chịu, mấy năm nay Hoàng Chẩn Vĩnh không trở về nhà, hắn cũng bên ngoài không trở về nhà......
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn biểu tình hắn có chút buông lỏng vì thế chần chờ hỏi:"Con lại bắt đầu mua cổ phiếu." Huyễn Thần khóe miệng hạ câu:"Yên tâm đi, tôi không có mua cổ phiếu Hoàng thị phòng điền sản." Một câu làm Hoàng Chẩn Vĩnh nghẹn. Hoàng Chẩn Vĩnh tạm dừng thật lâu mới nói:"Về sau có cái gì khó khăn cứ nói với ta, ta sẽ tận tâm giúp." Huyễn Thần nhìn gã một cái:"Không cần." Hoàng Chẩn Vĩnh cắn chặt răng:"Không chỉ là vì một mình ngươi!"
Huyễn Thần cười nhạo:"Kia mời ba hảo hảo duy trì Hoàng thị, đừng làm cho nó đóng cửa, chỗ đó tôi còn 10% cổ phiếu." Hoàng Chẩn Vĩnh nghe xong nở nụ cười:"Không phải đã đưa cho Felix sao?" Huyễn Thần cũng cười:"Ba đều biết cần gì phải hỏi lại." Hoàng Chẩn Vĩnh hận cắn chặt răng, rõ ràng gã phải tra sớm một chút! Sẽ không để con mình sai đến mức này! Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng là vừa tức lại bất đắc dĩ, sớm tra được thì đã có sao đâu, hài tử đã có, hắn cũng không thể vãn hồi lại cái gì.
Chuyện vô liêm sỉ đó không phải che giấu một sớm một chiều! Hai đứa dám lừa dối gã chuyện lớn như vậy!
Hoàng Chẩn Vĩnh tâm tình khó chịu, nhìn con mình đang nhíu mày, Hoàng Huyễn Thần cũng nhìn gã không vừa mắt! Hai cha con giờ đây không lời nào để nói, Huyễn Thần giằng co một hồi trước mở miệng nói chuyện, hắn là con trai, lại không hiếu nhưng là trong lòng cũng là chua xót, rời nhà trốn đi cũng là có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được:"Ba, vô luận mẹ có làm sai cái gì, tuổi bà cũng đã lớn. Xin hãy đối xử tử tế với bà. Tôi không thể tẫn hiếu trước người, cho nên muốn xin lỗi mẹ. Cho nên nếu ba muốn làm chút chuyện thì xin đối xử với mẹ tử tế một chút. Còn Lễ Chí nữa." Huyễn Thần thái dao ngừng một hồi nói:"Đừng nói cho em ấy biết, cứ để nàng vô tư sống đi." Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn hắn xiết chặt tay cười khổ:"Ta biết. Ta nếu giấu diếm nàng 20 năm liền sẽ tiếp tục giấu đi. Nó dù gì cũng là con gái ruột của ta, ta sẽ đối xử tử tế với nó." Huyễn Thần gật gật đầu:"Hảo, cảm ơn."
Hắn ngữ khí lạnh bạc, từ đầu tới đuôi đều không có nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh. Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn hắn:"Con không có chuyện gì muốn cùng ta nói sao?" Huyễn Thần không nhìn gã tiếp tục thái hành, kĩ năng dùng dao rất tốt, thông ti tinh tế. Hoàng Chẩn Vĩnh tiếp tục nói:"Về sau vẫn tiếp tục yêu Felix, chung sống với nó. Dù sao nó cũng là em trai......" Huyễn Thần dùng dao đập mạnh:"Đừng nói nữa, tôi đời này sẽ đối xử tốt với em ấy, sẽ không cho em ấy biết. Xin ba đừng nói với em ấy, em ấy không chấp nhận được!" Huyễn Thần dùng sức nắm chuôi dao, tay đều đau cả rồi! Gã hiện tại không biết xấu hổ đem chuyện Felix là em trai mình ra mà nói! Cũng có mặt mũi mà nói ra sao! Ông lúc trước sao không nói ra đi! nhiều năm thế này cũng không nói! Để chuyện vỡ lỡ mới chịu nói! Huyễn Thần đau lòng, nghĩ đến Long Phúc là em trai mình lại đau lòng!
Huyễn Thần dùng sức nắm dao, đặt lực xuống từng nhát, mắt đỏ bừng.
Huyễn Thần đem rau trộn vào, tâm tình cũng bình tĩnh rốt cuộc chịu nhìn gã:"Ba, mấy lời ba nói tôi đều hiểu được. Lúc trước tôi quả thực khốn kiếp, là khiến ba khinh thường. Nhưng về sau tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm. Tôi sẽ chăm sóc cho Felix, tôi thực sự thương em ấy." Hoàng Chẩn Vĩnh nghe xong gân xanh cũng hiện rõ. Nhưng là nhìn ánh mắt hắn cố chấp như vậy. Hoàng Chẩn Vĩnh còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vỗ bàn! Huyễn Thần nhíu hạ mi:"Chúng ta đi ra ngoài phòng khách xem sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com