Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 88

Ngày hôm sau Lý Mân Hạo quả nhiên đến cùng với Hoàng Lễ Chí. Lúc đến Huyễn Thần cũng đang ở nhà, hắn ở công trường an bài xong xuôi mới chạy về, may là kịp lúc. Tuy rằng hắn về hay không không có gì quan trọng, Mân Hạo từ đầu tới đuôi đều không có nhìn hắn, ngược lại là Huyễn Thần đứng ở một bên thực nhiệt tình chào đón bọn họ:" Mân Hạo, Lễ Chí, mau vào nhà đi." Mân Hạo vẫn một mực không nhìn hắn, y đứng ở trong sân nhìn Long Phúc trong lòng tự dưng cảm thấy khó chịu. Hoàng Lễ Chí đứng ở cạnh cửa không biết nói gì, cho nên nàng hướng về phía Huyễn Thần, Mân Hạo hướng về Long Phúc, nàng cũng biết việc anh trai mình bắt cóc Long Phúc không tốt, nàng kỳ thật hiểu được tâm tư của Mân Hạo. Hoàng Lễ Chí trầm mặc đứng, Mân Hạo đứng một hồi mới tự giễu nở nụ cười, quay đầu liền thấy Hoàng Lễ Chí đang cúi đầu đứng, bộ dáng chân tay luống cuống, Mân Hạo trong lòng khó chịu cầm tay vị hôn thê:" Lễ Chí, chúng ta vào nhìn xem Tiểu Dần." Hoàng Lễ Chí lúc này mới chịu cười:"Vâng." Mân Hạo nhìn nàng trong lòng cũng ấm áp, tuy y rất hận Hoàng Huyễn Thần, nhưng Lễ Chí không có lỗi trong chuyện này.

Long Phúc ở trong phòng nhìn Tiểu Dần, Tiểu Dần nháo đến đòi mạng, cứ đòi tập đi một mình, Huyễn Thần bận đi làm nên việc này bây giờ giao lại cho cậu, vì thế Long Phúc ngồi dưới mặt đất đi dắt tay con trai đi, thấy bọn họ tiến vào liền đặt con nằm xuống rồi đứng lên tiếp đón bọn họ:"Hai người rốt cuộc cũng đến, mệt chết người, mau vào ngồi đi. Chị Hồng, pha giúp em bình trà."

Hoàng Lễ Chí a một tiếng, liền thấy Tiểu Dần tròn vo nằm trên mặt đất trông vô cùng đáng yêu chưa kịp làm gì thì Mân Hạo đến ôm bé vào lòng, Long Phúc ho khan tiếp đón hai người bọn họ ngồi xuống:"Kia, Tiểu Dần không có gì đâu, mấy ngày nay tập quen rồi.." Quả nhiên Tiểu Dần không có việc gì, Mân Hạo đem bé ôm lấy nở nụ cười, tiểu hài tử này quả thật giống Felix.

Tiểu Dần một hồi liển quen với y, cúi xuống cắn hắn đầu ngón tay, do Tiểu Dần mới chỉ có lợi nên cắn ngứa vô cùng. Long Phúc niết cái miệng con trai:"Tiểu Dần, ăn cái này, đừng cắn tay! Nói bao nhiêu lần cũng không nghe, Tiểu Dần hư lắm!" Tiểu Dần bị niết cằm rốt cục mở miệng, Long Phúc đem đồ ngậm nướu hình con rồng cho. Tiểu Dần cầm, đảo qua đảo lại cắn y y nha nha, cắn một hồi thấy không đứt, tiếp tục cúi xuống kiên trì cắn tiếp...... Long Phúc nhìn thấy bộ dạng khôi hài của con trai liền vui vẻ, Long Phúc mỗi lần thấy đều cười đến đau bụng, một chút bộ dạng làm cha cũng không có.

Mân Hạo ngồi nhìn bộ dáng lúc này của cậu, nhìn nhìn lại hài tử, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y nhớ rõ Felix mới trước đây cũng khả ái như vậy. Thời điểm đó cậu có thể ăn có thể ngủ, một chút đều không khóc, chỉ cần có đồ chơi, liền ngồi im một chỗ, đều không để người khác lo lắng. Thời điểm không có đồ chơi cậu còn đến cắn y, y cũng không nháo, để cho cậu tha hồ gặm cắn, bộ dạng lúc này mịn mịn trắng trắng, ôm vào dễ chịu vô cùng.

Long Phúc nhìn y có chút ngượng ngùng:"Anh, khụ, anh có khỏe không."

Mân Hạo gật gật đầu:"Rất tốt, yên tâm đi, ân, về sau không có việc gì nhớ gọi điện thoại nhiều một chút. Ba ba và anh đều rất nhớ em." Long Phúc không quá để ý ân một tiếng:"Em biết. Anh và Lễ Chí hôm nay ở đây ăn cơm đi, Huyễn Thần đi làm cơm." Huyễn Thần cười cười:"Ân chính là, thật vất vả đến một chuyến nên ở đây ăn một bữa đi" Hắn nói rất tự nhiên, nhà bọn họ! Mân Hạo rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, Huyễn Thần!! Long Phúc kêu hắn là anh họ mấy năm nay!! Huyễn Thần bị ánh nhìn sắc bén của y làm hắn nâng không nổi cái đầu dậy. Hắn biết Mân Hạo một ngày nào đó sẽ đến cùng hắn tính sổ, hắn khi dễ em trai y. Mân Hạo muốn đánh muốn mắng hắn không nói, chỉ mong y đừng mang Felix đi mà thôi.

Mân Hạo từ không có gặp qua Huyễn Thần trong mắt từng có khẩn cầu, hắn vẫn cảm giác này nhân đại đĩnh đạc, có đôi khi hội tính cách phân liệt, nhưng là mỗi một chủng tính cách đều cùng yếu thế hai chữ xả không đến một khối đi, nhưng là, nhìn hắn hình dáng này Mân Hạo hàm răng đều cắn toan, Long Phúc cùng hắn nói như vậy rất tự nhiên, nhà chúng ta, nhà chúng ta, hắn đã muốn thừa nhận Huyễn Thần hắn là gia nhân! Long Phúc nhìn hắn trong mắt hỏa tinh ra bên ngoài mạo, vội vàng duệ hắn:"Ca?" Hắn tuy rằng ngày ngày ngóng trông có người đem Hoàng Huyễn Thần dùng sức đánh nhất đốn, nhưng là, không phải Mân Hạo. Mân Hạo tức giận, khí liền bất thường mất.

Mân Hạo dùng sức cắn chặt răng nói câu:"Hảo, anh lưu lại ăn cơm, anh cùng Lễ Chí ăn cơm xong sẽ về!" Hoàng Lễ Chí nghe xong lập tức vui vẻ, Mân Hạo nhìn nàng cũng không ngại, y hôm nay không phải đến cãi nhau, y là đến xem Felix, đến xem hài tử. Tên Hoàng Huyễn Thần vô liêm sỉ kia cứ để qua một bên đi!! Mân Hạo một lần nữa cúi đầu nhìn Tiểu Dần, Tiểu Dần ánh mắt chuyển qua chuyển lại, Mân Hạo thì thào kêu:"Tiểu Dần?" Tiểu Dần bắt đầu nói một tràng với y, Mân Hạo trong lòng dễ chịu hơn, Tiểu Dần chính là phiên bản nhỏ của Felix.

Tiểu Dần đại khái là nhìn y không quá cao hứng vì thế lấy tay sờ tóc, Mân Hạo hơi chút cúi đầu cho bé chạm, Tiểu Dần ôm hôn lên xuống khuôn mặt một ngụm, Mân Hạo đương nhiên giật mình. Phương Xán tại một bên rốt cục cũng lên tiếng nói:"Tiểu Dần rất bất công a! Cha nuôi ta mỗi ngày đều ôm cũng không cho cha thân như vậy!!!" Tiểu Hồng cùng Hoàng Lễ Chí chê cười:"Ai kêu anh lớn lên có bộ dáng dọa người như vậy, mắt nhìn người Tiểu Dần nhà chúng ta rất tốt!"

Mân Hạo hôn một ngụm, nước bọt của Tiểu Dần dính hết lên mặt y, vì thế bé cười khúc khích, hiện tại tiểu hài tử cười cũng rộ lên thanh âm đặc biệt vang dội. Long Phúc hình dùng cái âm thanh đó giống tiếng gà mái đẻ trứng.

Mân Hạo trong lòng khó chịu bị bé làm cho vui lên, Long Phúc cũng có chút ghen, tiểu tử này quả thật sao có thể thân thiết với người lạ như vậy! Long Phúc khụ thanh:"Anh đừng ôm Tiểu Dần nữa, nó nặng lắm, đem Tiểu Dần xuống đất để nó tự mình đi là được." Mân Hạo không chịu thả bé xuống, Hoàng Lễ Chí tại một bên cười:"Anh Mân Hạo không có việc gì, để Tiểu Dần đi lấy đồ cho anh đi! Tiểu Dần, lấy cho cô món đồ chơi kia đi." Mân Hạo bán tín bán đặt bé xuống đất, Tiểu Dần quả nhiên đến chỗ đó như cá gặp nước, đi tạch tạch, đem món đồ chơi cầm lại, Long Phúc nhìn con đi lại giở trò xấu:"Tiểu Dần chính mình đứng lên" Tiểu Dần trợn tròn mắt, ngồi dưới đất nhìn cậu, đứng lên như thế nào? Long Phúc dạy con:"Trước đem hai tay chống trên đất sau đó chậm rãi đứng dậy......" Mân Hạo vỗ vào cậu:"Đừng nháo nữa! Nó mới 9 tháng thôi. Đến Tiểu Dần, để chú ôm con một cái." Y đến chỗ của bé, Mân Hạo nói xong sau nội tâm cũng rung động một phen.

Lần này ăn cơm cuối cùng cũng bình thản trôi qua. Tiểu Dần thích ba ba, thấy Huyễn Thần ngồi xuống liền đi đến chỗ hắn, Mân Hạo ngăn đều ngăn không được, hắn ôm chân đỡ sô pha nghiêng nghiêng đứng lên ôm lấy đùi, Huyễn Thần đại hỉ:"Sao, thấy chú đến liền cấp tốc đòi đi hay sao!"

Nói chưa xong, Tiểu Dần đã ngã sấp xuống, oa oa bắt đầu khóc. Mông ngồi lên xe đồ chơi, mông đau! Vài người ngồi dậy định đến ôm, Huyễn Thần tốc độ nhanh nhất, một phen liền ôm con trai:"Nơi nào đau, Tiểu Dần ngoan a, mông đau phải không?" Tiểu Dần ô ô, lần đầu tiên đau như vậy, thực ủy khuất, ô ô...... Huyễn Thần ôm kiểm tra một phen thấy không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Dần vẫn như trước khóc. Long Phúc cầm lấy xe dưới:"Xe cũng hỏng mất rồi, đây là cái gì mông đây?" Tiểu Dần càng khóc dữ dội hơn, oa oa! Mân Hạo vỗ vai Long Phúc, làm cha như vậy hay sao! Mân Hạo bàn tay vương ra:"Để tôi xem. Đến ôm một cái, Tiểu Dần." Huyễn Thần đưa bé cho y, Mân Hạo vỗ một hồi cũng không nín, tiểu hài tử thực ủy khuất, khóc kinh thiên động địa, nước mắt rơi như mưa, Huyễn Thần đứng ở bên cạnh vỗ, Tiểu Dần vương tay ra đòi ba ba ôm. Huyễn Thần xấu hổ khụ thanh:" Mân Hạo, để tớ ôm cho."

Long Phúc tại một bên nhìn rốt cục có chút lương tâm:"Anh đưa cho Huyễn Thần, chỉ có anh ấy mới dỗ được Tiểu Dần." Mân Hạo cương trực đem hài tử đưa cho hắn, Huyễn Thần ôm đi ra hoa viên, vừa đi vừa dỗ:"Tiểu Dần là nam tử hán a. Không khóc a, không phải là ngã sấp xuống sao? Đây là lần đầu tiên, về sau sẽ không sao a" Tiểu Dần ô ô, về sau không thèm tập đi nữa!

Huyễn Thần đem cái đầu nhỏ vùi vào vai, tay xoa xoa lưng:"Ngoan, Tiểu Dần không khóc a! Đợi lát nữa baba mua xe mới cho con." Tiểu Dần vẫn khóc, không phải xe, là mông! Huyễn Thần xoa xoa mông:"Được rồi được rồi, baba xoa mông cho con, ai nha, cái mông này thực rắn chắc, đem cả xe áp hỏng, mông một chút cũng không......" Tiểu Dần sinh khí lên! Baba bất công! Cho nên chuyển hướng về cha! oa oa...... Long Phúc ở phía sau nhìn, Tiểu Dần khóc thút thít! Phương Xán cùng Tiểu Hồng thổ tào vô lực.

Huyễn Thần phát hiện ra nên một bên xoa mông một bên dỗ ngọt:"Hảo, con trai cưng, ba ba yêu con nhất. Baba xoa mông liền không đau."

Tiểu Dần bán tín bán nghi, tiếng khóc cũng dừng đi một nửa, Huyễn Thần đem bé nâng lên cao hôn cái mông một cái, Tiểu Dần nức nở nhỏ giọng, Huyễn Thần liền tiếp tục dỗ, chạy tới sau hoa viên ngắt đóa hoa đưa cho:"Đến, baba đưa hoa cho con, con đem tặng cô cùng chị Hồng. Không khóc nữa, đi tặng hoa được không, tiểu nam tử hán?" Tiểu Dần không khóc, cầm hoa, trên mặt toàn nước mắt, bắt đầu nở nụ cười. Huyễn Thần lau cho con, nhìn ra cái dạng này dở khóc dở cười:"Tiểu gia hỏa đem khách của baba dọa sợ rồi, baba lấy thêm vài nhánh nữa, con đem vào nhà tặng cho mọi người"

Tiểu Dần nửa hiểu nửa không gật đầu, Huyễn Thần ôm con trai ngồi xổm xuống, bắt đầu ngắt thêm mấy nhánh, hoa viên này có chút hoang vắng, đây đều la do tay hắn trồng. Hoa nhiều loại, đủ mọi màu sắc, hoa dại cũng rất nhiều,Tiểu Dần thích nhất đến ngắt hoa, đem từng cành ngắt xuống. Huyễn Thần lại tu bổ lá trà thụ, đem lá trà cho con xem, Tiểu Dần cầm thật cao hứng.

Huyễn Thần nhìn tiểu hoa viên này thực tự hào, không chỉ trồng hoa mà hắn còn tạo ra một vườn trà nhỏ, ân, Long Phúc thích nhất là trà Thiết Quan Âm. Long Phúc giải thích: Này là trà thụ, đây là Thiết Quan Âm! Vật nghiệp không tin, bọn họ thời điểm gặp hạn đem mọi điều xấu tiễn đi, so với Đông Thanh còn tốt hơn.

Long Phúc dở khóc dở cười, Đông Thanh như thế nào so được với Thiết Quan Âm. Huyễn Thần cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Dần, Tiểu Dần chồi phóng trong miệng ăn ăn, rất đắng, vì thế giương đầu lưỡi, Huyễn Thần vui vẻ:"Tiểu ngu ngốc, cái gì cũng ăn, học theo cha phải không?" Tiểu Dần phun ra, cau mày tiểu biểu tình cực khả ái, Huyễn Thần cười cười:"Tiểu Dần, một ngày nào đó, baba nhất định tặng cả hai một vườn trà." Tiểu Dần ân ân. Huyễn Thần vui vẻ ôm con hướng trong phòng đi, thấy phòng khách có chút xấu hổ, mọi người nở nụ cười:"Hảo, không có việc gì, tiểu hài tử sao rồi, trời cũng sắp tối. Tiểu Dần đi tìm cô cô cùng bá bá ôm một cái đi, baba đi cắm hoa."

Tiểu Dần trên mặt đất bắt đầu ngồi phịch xuống một cái, lần này vô luận Long Phúc như thế nào dỗ cũng không chịu đứng, Long Phúc buồn bực:"Quỷ nhát gan!" Tiểu Dần không để ý tới cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ỷ vào baba sủng ái tự đắc. Mân Hạo ngồi ở một bên nhìn trong lòng là vừa chua xót lại ngọt. Huyễn Thần tuy rằng là tên vô liêm sỉ vương bát đản, nhưng hắn chăm sóc Tiểu Dần rất tốt, chăm sóc Felix cũng vậy, so với người anh này tốt hơn nhiều! Mân Hạo trong lòng đã muốn nói không rõ cái tư vị gì, nhìn thấy Felix sống tốt, trong lòng vô cùng cao hứng.

Tiểu Dần nhào vào lòng Hoàng Lễ Chí tìm kiếm sự an ủi. Hoàng Lễ Chí sờ sờ đầu của bé:"Tiểu hài tử thật đáng yêu." Mân Hạo cũng ngồi bên cạnh gật đầu:"Rất đẹp." Tiểu Hồng cười cười:"Chờ hai người thành hôn, sinh nhiều một chút." Hoàng Lễ Chí mặt đỏ:"Chị Hồng!"

Mân Hạo ngồi ở một bên cũng cười ấm áp, Hoàng Lễ Chí nhìn hắn hô lên:"Anh Mân Hạo." Mân Hạo nhìn nàng cười:"Ân, chờ chúng ta kết hôn liền sinh vài đứa." Mân Hạo đối với Hoàng Lễ Chí trong lòng thực bình tĩnh. Hắn cùng Lễ Chí biết nhau từ nhỏ, lớn lên biết được Lễ Chí cùng Felix giống nhau là con riêng, cho nên y đối với nàng có cảm tình. Sau này Lễ Chí thích y, cha mẹ y cũng chấp nhận hôn sự này, y cũng sẽ dần dần đem Lễ Chí xem thành hôn thê, nhiều năm như vậy, đã muốn thành thói quen. Huống chi, mấy ngày nay, nàng ngày ngày cùng hắn, cùng hắn trải qua đợt trị liệu khổ cực. Nhiều năm như vậy, Lễ Chí vẫn đối tốt như vậy, Mân Hạo cho rằng đó là là do tích đức của kiếp trước.

Mân Hạo trong lòng không nói rõ, chua xót ngọt ấm chiếm một nửa, y học tâm lý học, nhưng kết quả là tâm chính mình lại xem không hiểu. Nhiều năm như vậy, y vẫn có thói quen không biết tranh thủ thời điểm, hoặc là nói thời cơ không đợi y, y luôn là người đến muộn, chờ thân thể khỏe, người cũng bị cướp đi rồi.

Trên đời luôn có nhiều chuyện như vậy, phảng phất hết thảy đều do trời định, duyên phận là không thể đánh loạn. Từ nhỏ, y và Felix rất giống nhau, cả đời này, y chỉ có thể đem cậu mà xem như em trai. Đồng dạng, cũng có một câu nói rất đúng, Thượng Đế vì ngươi đóng kín một cửa sổ ắt sẻ mở ra một cánh cửa lớn hơn, chuyện tình cảm là chuyện trên đời không thể cân nhắc, không thể dùng cân àm đi đong đếm, có chỉ là tùy duyên. Thời gian là một con dao sắc bén còn là chất xúc tác, vô luận là oan gia hay là đối đầu, một ngày nào đó sẽ tiêu tan. Minh chứng chính là Long Phúc, mặc kệ cậu cùng Huyễn Thần lúc trước đánh nhau lợi hại cỡ nào, cuối cùng vẫn ở chung với Huyễn Thần một chỗ. Còn Mân Hạo mà nói, vị hôn thê của y là Hoàng Lễ Chí, người mà y nghĩ rằng có thể cùng nhau sinh hoạt một cách bình lặng cả đời.

Mân Hạo cùng Hoàng Lễ Chí ăn cơm chiều nhìn thấy Tiểu Dần ngủ sau mới trở về. Huyễn Thần cùng Long Phúc nhìn bọn họ lên xe ra tiểu khu, sau đó hắn mới lôi kéo Long Phúc vào nhà, đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra, Long Phúc nhìn hắn một cái nghiên cứu:"Anh sợ anh ta như vậy sao?" Huyễn Thần cắt lời kéo cậu hướng vào phòng ngủ đi:"Sao phải sợ, anh em quá lắm đánh anh một trận thôi!" Miệng quả nhiên cứng rắn, Huyễn Thần dùng sức nắm tay Long Phúc thật sợ, đúng là hắn sợ y, sợ y làm tâm Long Phúc mềm nhũn rồi ôm cậu về nhà. Hắn biết mình không có quyền ngăn cản. Long Phúc cắt lời:"Quỷ nhát gan." Huyễn Thần ôm cậu áp trên cửa:"Lặp lại lần nữa. Lão công khiến em biết thế nào là nam nhân dũng mãnh!"

Long Phúc bất vi sở động dựa vào cửa:"Anh thử xem? Ngươi trừ cường thượng còn có thể làm gì?" Huyễn Thần buồn bực chết, những lời này Long Phúc biết là điểm chết của mình, chỉ cần hắn vừa động thủ Long Phúc lập tức đem những lời này nói ngoài miệng. Huyễn Thần dùng sức ôm ôm eo đem cậu buông lỏng ra:"Được rồi, lão công anh là quỷ nhát gan. Đi, đi tắm rửa, ai, Hoàng Thượng, nói thật, có thể cho thần thiếp có vinh hạnh mà uyên ương tắm cùng người hay không?" Long Phúc cắt lời:"Biến, đi đổ nước!" Những lời này chính là cười mắng. Huyễn Thần cười hì hì đi vào phòng tắm, nhìn cậu có tâm cùng hắn nói xàm cho nên trong lòng thực bình thản, cũng không có khúc mắc, Huyễn Thần rốt cục yên tâm. Ân, không có khúc mắc, cậu vui vẻ là tốt rồi. Chính hắn cũng không có phát hiện tâm tình của hắn theo cậu mà phập phồng lên xuống, chỉ cần cậu bình thản hắn sẽ bình thản, cậu không đi hắn sẽ ở cùng một chỗ với cậu, hắn trong lòng lúc này có chút khó tả cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com