Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

mười chín

hai mươi mốt. 

"- thế em đã thông báo cho gia đình đó chưa?"

"em báo rồi, hyung." yeji bảo trong khi tháo giày. sam đang ngồi trên ghế xô-pha và xem tivi. anh không nhìn yeji kể cả khi cô đi vào nhà và ngồi xuống bên cạnh anh trên ghế. sam có kiểu ngồi thẳng lưng một cách mất tự nhiên và gương mặt lạnh như băng, không một biểu cảm gì rõ rệt. "chừng nào anh đi?"

"có lẽ là tối mai."

yeji gật đầu và xem tivi cùng với anh một lúc. đó chỉ là một chương trình tạp kỹ tầm thường, nhàm chán, có tỷ lệ người xem thấp khủng khiếp. hẳn là anh không tập trung xem - anh chỉ bật lên để có âm thanh nền lấp khoảng lặng.

"- anh đã ăn gì chưa?"

"rồi. mình còn đồ ăn thừa từ tối qua đấy."

cô gật đầu cái nữa và bỏ vào trong bếp. sam luôn thích ở một mình. có cái gì đó ở sự cô độc khủng khiếp này khiến anh thích mê.

hai mươi hai. 

(vấn đề về hyunjin là cậu không biết khi nào thì mình cần bỏ cuộc.)

hai mươi ba. 

lúc hyunjin lái cái xe xuyên qua đường hầm cậu suýt tí thì lạc tay lái vì giận dữ.

"mẹ kiếp," cậu lẩm bẩm. bàn tay đặt lên vô lăng của cậu còn đang run lẩy bẩy vì dư chấn của những lần nện búa liên tục. cậu đã để vuột mất felix và con gái của họ. cảnh sát đến khi hyunjin chỉ còn bốn lần đập nữa là với được đến tình yêu của đời mình. "mẹ kiếp!"

cậu xoay xe một cách đường đột và rẽ vào một nhánh đường hầm phụ - một cái mà cậu biết chắc rằng cảnh sát không thể lần ra dấu vết.

hyunjin đã đóng gói tất cả những tài liệu và những bằng chứng còn ở nhà của cậu đi. giờ nếu felix có khai ra thì vụ án này cũng còn quá nhiều lỗ hổng; cái cậu cần làm bây giờ chỉ là lánh mặt một thời gian, ở ẩn, và chờ cho đến khi cơn bão qua.

ít nhất thì cậu cũng còn bộ sưu tập ảnh chụp felix trong hộc xe. hyunjin đang định cho em xem cái của nợ ấy - cậu đã tốn hàng mớ thời gian để canh góc chụp sao cho trông em đẹp nhất.

hai mươi bốn. 

cậu về một vùng quê hẻo lánh sống và đọc báo chí để dò la tin tức về felix. báo chí chỉ đề cập đến họ ở một mục tin tức nhỏ, không đáng chú ý. tên của cả hai được viết tắt để bảo toàn danh tính nhưng hyunjin vẫn đọc ra. dĩ nhiên là cậu vẫn đọc ra: trên đất hàn này không có mấy người tên là l.f.

hyunjin đọc đi đọc lại phần mô tả nhàm chán, dường như đi vào ngõ cụt đó mãi. cậu đọc và mường tượng ra gương mặt của felix. trong bóng tối mờ nhạt xung quanh - đó là cái giúp cậu tiếp tục về phía trước.

hai mươi lăm. 

ít lâu sau đó một người họ hàng xa lắc xa lơ của cậu liên hệ và nói rằng cô cần một chỗ ở.

"em đang cần tìm việc," cô giải thích. tên cô là yeji - như cô đã giới thiệu ba lần trước đó vì hyunjin không thực sự lắng nghe. " - và em muốn học đại học ở đây."

cậu ừ hử cho qua, và đồng ý vì thấy rằng không có lý do gì mình không thể cho cô ở nhờ. dù sao thì việc nhiều nhất cậu làm ở căn nhà này chỉ là đi thơ thẩn qua các phòng như một hồn ma và nhớ tới felix.

"nhưng hãy gọi anh là sam nhé," cậu dặn. đó là cái tên cậu đã chọn để thay thế cho hyunjin. trừ felix, minho, và chính cậu nữa - thì hyunjin đã bốc hơi khỏi bề mặt trái đất này. giờ cậu là một nhân viên kế toán độc thân, sống một mình, và tên là sam.

được thôi, yeji nói. như hyunjin, cô không thích xen vào chuyện của người khác quá nhiều. đó cũng là một điểm tốt ở cô.

hai mươi sáu. 

hyunjin và yeji sống chung một vài tháng đầu mà không hề có biến động gì. cô giữ đúng mục tiêu của mình: cô bắt đầu đi học và tìm cách đi dạy. nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm vì không ai phản hồi mẩu tin cô đăng và cũng không ai gọi hỏi. yeji vẫn giữ tinh thần lạc quan nhưng hyunjin biết cô đang rất buồn.

và cậu bảo cậu đi làm kế toán nhưng thực ra cậu không làm gì cả. những ngày hyunjin đi làm là những ngày cậu leo lên xe, lái đi vòng quanh trong vô định, mang theo một cái túi rỗng không. không có gì bên trong đó ngoại trừ hình của felix. họ là hai kẻ vô công rồi nghề ở một chốn hẻo lánh, tách biệt với thế giới ngoài kia.

hai mươi bảy. 

nhưng có một hôm yeji về và trông cô có vẻ rất vui. cô bảo đã gặp được một gia đình khá giả này, họ có một đứa con gái cần đi học nhưng vì một vài lý do không rõ mà họ không đưa con bé đến trường. gọi họ là gia đình nhưng thực chất họ chỉ là hai anh em sống cùng nhau.

"anh em à?" hyunjin hỏi. cậu ngừng việc đổ rượu vang ra ly (cậu uống đặc biệt nhiều vào cuối tuần)

"ừ, con gái họ dễ thương lắm. và cả hai cũng tốt nữa. họ không ý kiến gì về tiền lương hết."

hyunjin - trong một giây phút đầy linh tính lạ lùng - hỏi rằng yeji có thể mô tả họ được không.

có một người để tóc hơi dài, cô kể, và nhìn rất đẹp. cái đẹp này là cái đẹp của con lai - vì người này có tàn nhang ở khắp nơi. người còn lại, người anh trai, trông hơi dữ, và lại cứ có vẻ như đang bực mình cái gì đó suốt. dù sao thì họ đều tốt và chào đón cô cực kỳ.

"nghe vui nhỉ?" cậu nói, nhưng cõi lòng cậu đang tràn ngập một sự hy vọng khấp khởi.

"chứ sao!" yeji hào hứng bảo. cả hai đều hào hứng, nhưng hào hứng vì những thứ hoàn toàn khác nhau. "sam ơi, em sắp được đi dạy rồi đấy!"

dĩ nhiên rồi, cậu đáp lời cô.

dĩ nhiên rồi.

hai mươi tám. 

hyunjin tìm cách hỏi yeji xem cậu có thể xem được một bức hình nào của cặp anh em nghe có vẻ rất thú vị này không.

"được thôi," yeji đáp. lúc này cô đã đi dạy cho con gái họ được tầm ba tuần và đã trở nên thân thiết hơn. ngày nào khi về cô cũng có cái để kể. cô đặc biệt thích kể về felix và nhận xét rằng em là một con người hết sức đáng yêu.

về điểm đó thì yeji hoàn toàn giống với hyunjin: cậu cũng say mê em và nghĩ rằng em là một con người đáng yêu. cả hai có thể là anh em họ hàng xa ơi là xa, nhưng tính cách và sở thích của họ thì giống nhau vô cùng.

hai mươi chín. 

sau đó bốn ngày, khi yeji về nhà với một bức ảnh tự sướng cùng cô bé con tên nabi và người em trai tên felix mà cô cho rằng rất đáng yêu đáng mến ấy, hyunjin không thể kiềm được tiếng cười khùng khục đang tìm đường bật ra khỏi cổ họng mình. "nhìn vui thế," cậu nhận xét, nhưng không thể ngừng cười toe toét. không rõ nếu được nhìn vào gương lúc này thì hyunjin có còn nhận ra bản thân mình không. "nabi đáng yêu nhỉ?"

và bố nabi cũng đáng yêu nữa, hyunjin nghĩ nhưng không nói. dù sao thì việc ấy chẳng quan trọng gì: cậu vừa tìm được người trong mộng mình đã để vuột mất từ rất lâu. mà cậu lại tìm được một cách vô cùng tình cờ, tiện lời, và gần gũi không ngờ.

yeji không nhận ra bất cứ điểm gì bất thường ở cậu. cô chỉ cho cậu xem tấm hình và trông có vẻ rất vui. cô nói người anh trai - tức minho - thì không muốn chụp hình lắm.

"anh ấy có vẻ lạnh lùng ghê," cô nhận xét. hyunjin chỉ nghe tai này lọt tai kia. cậu đang mải mê lên kế hoạch đẻ gầy dựng lại cuộc sống mới cùng với felix. 

tbc; 

thật sự ban đầu mình có dự tính một cái kết cho cặp mẻo anh mẻo em này rồi 

tuy nhiên thì khi viết không hiểu sao mọi thứ cứ kéo dài ra (ngoài ý muốn) nên có lẽ là cái kết của mình sẽ phải hơi thay đổi một tí...

hihi :Đ

dù sao thì cũng rất cảm ơn mn đã đọc, đã chờ, và đã thích. ngồi đọc cmt của mọi người là một thú vui của tôi <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com