Chương 16
Chương 16 – Hóa Đá
______________
Lớp học Bùa chú chiều hôm ấy mang một không khí khá lạ.
Giáo sư Flitwick vẫn đứng trên chồng sách dày quen thuộc, giọng nói lanh lảnh vang lên khi ông giảng giải về Bùa Triệu hồi – Accio – nhưng đa số học sinh dường như chỉ nghe cho có lệ.
Tiếng xì xào bắt đầu lan từ dãy bàn bên trái nơi nhóm Ravenclaw ngồi.
Lucasta vừa thì thầm bùa lệnh, vừa liếc sang Ellen, người đang lén lút thì thào với một bạn học nhà khác.
“Cái gì vậy?” Lucasta nghiêng đầu.
Ellen ra vẻ bí mật “Có người nói...Con mèo của lão Flich bị hóa đá. Sáng nay vừa phát hiện ra ở hành lang tầng bốn.”
Lucasta giật mình, tay khựng lại giữa không trung.
Lucasta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Có ai bị thương không?” – Lucasta hỏi khẽ.
Ellen lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn. “Không, nhưng một số giáo sư đã phong tỏa hành lang đó. Myrtle đang khóc loạn trong toilet nữ tầng hai – chắc lại nghe thấy thứ gì rồi.”
Lucasta gượng cười, nhưng trong lòng nặng trĩu.Nó thoáng nhìn ra hành lang qua khung cửa kính – bầu trời xám đậm, như đồng cảm với không khí u ám trong lòng nó.
Ở góc phòng, nó thấy Theodore Nott cúi sát vào Blaise Zabini, hai người trao đổi gì đó, rồi Theodore đột nhiên ngẩng lên nhìn nó — thoáng chốc thôi, trước khi quay đi.
Lucasta quay đầu về phía bảng,cố tập trung vào giọng giảng của thầy Flitwick.
Nhưng câu bùa Accio của nó khẽ lạc nhịp, như chính nhịp tim đang trượt khỏi quỹ đạo bình thường.
_____________
Buổi chiều ấy,trong góc phía đông sân sau Hogwarts nơi ánh nắng cuối ngày rọi nghiêng qua cửa kính cao vút.
Lucasta ngồi vắt chân,tờ Nhật Báo Tiên Tri trải trước mặt, tay cầm bút lông chim chấm mực rồi dừng lại giữa chừng.
“Vẫn là cái bài báo ngớ ngẩn đó à?” – một giọng nữ vang lên.Là Maribel, học sinh năm ba nhà Ravenclaw, đang ôm vài cuốn sách dày cộm thả xuống ghế đá bên cạnh.
Cùng với cô là Benedict – cao lêu nghêu, đeo kính,vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc thái quá.
Lucasta nghiêng đầu:
“Thật sự họ đăng cái này? Harry Potter – Hậu duệ của Slytherin? Tựa như tiểu thuyết ấy.”
“Mấy đứa Hufflepuf sẽ viết gì mà chẳng thành tiểu thuyết được.” – Benedict cằn nhằn, kéo ghế ngồi xuống.
“Nhưng cũng đâu lạ. Cậu có thấy trận Đấu tay đôi hôm bữa không?”
Lucasta khẽ lắc đầu. “Tớ bận viết bài luận hôm đó.”
“Harry nói xà ngữ.”– Maribel hạ thấp giọng, mắt đảo quanh – như thể sợ chính Harry Potter đang nghe thấy.
“Ngay giữa sảnh đường lớn. Một con rắn trườn ra. Cậu ta nói gì đó – con rắn dừng lại ngay.”
Lucasta im lặng.
Xà ngữ. Dấu hiệu đặc trưng của hậu duệ Salazar Slytherin.
“Nhưng nghe này,” – Benedict chen vào, “Chỉ vì cậu ta biết nói xà ngữ không có nghĩa là người thừa kế thực sự.”
“Phải.” – Lucasta đồng tình,nhưng lại nhớ đến ánh mắt lạnh tanh của Theodore Nott hôm trước,cái cách những học sinh Slytherin thì thầm khi Harry bước ngang.
“Nhưng... Hermione Granger bị hóa đá rồi.Cả Colin Creevey. Và toàn là học sinh gốc Muggle.” – Maribel nói, khẽ cau mày.
Lucasta gập tờ báo lại. Mỗi lần vụ việc mới xảy ra, Hogwarts như chìm trong một lớp sương căng thẳng vô hình.
Mỗi lời thì thầm, mỗi ánh nhìn – đều mang một phần nghi ngờ, sợ hãi. Và giờ, nó đang xoay quanh một cậu bé từng được xem là “Người được chọn”.
“Tớ không nghĩ Harry Potter là thủ phạm.” – nó nói khẽ, gần như là nói cho chính mình.
Maribel liếc nhìn nó – một ánh nhìn nhanh nhưng không hẳn phủ định.
“Tốt thôi.” – Benedict đứng dậy, thu dọn sách.
“Nhưng nếu một con rắn khổng lồ bất ngờ trườn ra từ nhà vệ sinh, tớ sẽ không ngồi đó tranh luận đâu.”
Lucasta mỉm cười nhẹ, nhưng rồi ánh mắt nó dừng lại nơi trang báo bị gập lại — hình ảnh mờ nhòe của Harry Potter với tiêu đề “Cậu Bé Sống Sót – Hay Là Kẻ Thừa Kế?”
Tin đồn Harry Potter nói được Xà ngữ lan nhanh như lửa gặp rơm – không ai nhớ rõ ai là người đầu tiên kể lại, nhưng ai cũng nói đã nghe rõ.
Nó bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trong thư viện – không chỉ để đọc,mà để tìm.
Những ghi chép cũ, truyền thuyết mờ nhạt về người thừa kế, về căn phòng không ai dám nhắc tên,và cả những ghi chú rơi rớt trong sách lịch sử.
Một lần, khi đứng trước kệ sách khuất ánh sáng, nó bỗng nghĩ:
"Nếu không ai tin Harry, liệu ai sẽ giúp cậu ta? Và nếu có một con quái vật thực sự tồn tại, thì liệu trường học này còn an toàn nữa không?"
Lucasta không biết mình đang tìm điều gì.Nhưng với Hermione bị hóa đá,
và bạn bè bắt đầu thì thầm về cái chết tiếp theo,nó cảm thấy mình không còn có thể đứng ngoài nữa.
____________
Một buổi tối chạng vạng,khi các hành lang đã bắt đầu vắng bóng học sinh.
Lucasta lặng lẽ đi ngang qua dãy hành lang tầng hai – nơi từng bị phong tỏa vì một vụ "tấn công" vài ngày trước.
Nó không nên ở đây,nhưng trong tay là một cuốn sách bị xé trang mà nó vừa tìm thấy trong đống sách cũ ở thư viện.
Một ghi chú kỳ lạ khiến nó không thể rời mắt:
“...Nếu muốn biết quá khứ, hãy xem kỹ nơi dòng chữ đã từng hiện ra, khi máu khô và lời cảnh báo bị lau sạch.”
Lucasta bước đến đoạn tường đá nơi từng có dòng chữ máu “Phòng chứa bí mật đã được mở ra...”
Nó đưa tay sờ nhẹ lên từng viên gạch – đa số lạnh lẽo, khô ráp... cho đến khi ngón tay nó chạm vào một vết lõm nhỏ, như vết móng tay bám lại.
Nó rút ra cây đũa, thì thầm: "Lumos."
Ánh sáng le lói rọi lên những nét khắc mờ – gần như vô hình dưới ánh sáng ban ngày.Lucasta nín thở.
Một dòng chữ bằng chữ Runes cổ hiện lên,như chỉ được nhìn thấy khi ánh sáng chiếu đúng góc:
“Kẻ thừa kế vẫn lắng nghe.Con đường không ở phía trước, mà ở bên dưới.”
Lucasta khẽ lùi lại,mắt mở to."Bên dưới..."
Tức là không phải ở đây.Không phải ngay trên tường.
Nó quỳ xuống,rọi đũa sát nền đá.Dưới ánh sáng nhợt nhạt,một khe nứt rất nhỏ hiện ra – giữa hai phiến đá lát sàn.
Không có gì đáng ngờ nếu không nhìn thật kỹ, nhưng... Lucasta chắc chắn nó từng đọc ở đâu đó – một ghi chép về "lối đi bị niêm phong bằng ma thuật cổ".
Lúc đó,nó nghe tiếng bước chân phía sau.Vội đứng dậy,vội giấu cuốn ghi chép vào trong áo choàng.Là Filch.Không được để bị bắt.
Nó quay đi,nhưng lòng thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com