Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Chương 31 – Lời Mời
_______________

“Theo em, vì sao rune ēadig lại được khắc lên dây đeo cổ của những phù thủy trẻ tuổi trong các lễ đặt tên?”

Lucasta chớp mắt.

“Em nghĩ… vì trong thời đó, trẻ nhỏ rất dễ bị các thế lực đen tối nhắm tới. Việc khắc rune như vậy không chỉ là một nghi thức truyền thống, mà là cách để bảo vệ linh hồn non nớt... bằng ma lực bản thể?”

Giáo sư Babbling gật đầu, chậm rãi hơn.

“Chính xác. Trong thời đại bóng tối lởn vởn quanh đời sống thường nhật, con người thường bấu víu vào biểu tượng. Rune là một dạng ngôn ngữ – nhưng cũng là một cách để chống lại sợ hãi.”

Cả lớp lại chìm vào im lặng ngắn.

Không ai nói ra, nhưng rõ ràng mọi ánh mắt đều lén nhìn về phía cửa sổ, về những cái bóng dài đổ lên sàn lớp học.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, giáo sư Babbling nhẹ giọng hơn:

“Nói vậy không có nghĩa các em đang gặp nguy hiểm. Dù có tin đồn gì bên ngoài, thì Hogwarts vẫn là nơi an toàn nhất mà một phù thủy trẻ có thể ở. Đừng để những tiếng thì thầm làm xáo trộn nền tảng kiến thức.”

Lucasta ngồi thẳng dậy hơn một chút.
Bà tiếp tục bài học, nhưng đôi khi vẫn liếc nhìn đám học trò — không phải vì nghi ngờ, mà như đang kiểm tra xem từng đứa có đang ổn.

Benedict thì thầm sau lưng bàn:
“Cậu thấy không? Bà ấy đang cố trấn an… nhưng bản thân cũng lo.”

Lucasta gật.
“Ừ. Nhưng ít ra… ai đó vẫn cố giữ lớp học bình thường.”

_____________

Hành lang sau giờ học Rune

“Cậu trả lời đoạn rune ēadig giỏi thật đấy,” – Lucasta nói, vừa đẩy cửa gỗ ra hành lang đá u ám. “Mình suýt quên mất nó từng khắc lên bùa cổ.”

Benedict nhún vai, tay đút túi áo choàng “Rune thì mình ổn, miễn không phải đụng tới Độc dược là được.”

Một nhóm học sinh lớp ba từ Gryffindor bước ra phía sau họ — Parvati Patil, Dean Thomas và Seamus Finnigan, vừa nói vừa cười nhỏ.Nhưng tất cả đều hơi ngập ngừng ở ngưỡng cửa, như thể không muốn rời khỏi ánh sáng phòng học.

“Các cậu có nghe gì thêm về vụ dấu chân bùn sáng nay chưa?” – Parvati hỏi, mắt liếc quanh sảnh như sợ có ai nghe được.

Dean lắc đầu. “Chỉ nghe mấy bà bức tranh trên tầng hai cãi nhau om sòm. Có một khung trống hẳn đi vì ‘nghe thấy hơi thở lạ’.”

Anh dùng ngón tay nháy nháy không khí. “Cứ như truyện rùng rợn Muggle.”

“Nghe thì rợn thật…” – Lucasta lẩm bẩm.

Seamus đột ngột chen vào, cố làm nhẹ không khí:

“Nhưng này, dù gì cuối tuần này vẫn được đi Hogsmeade đúng không? Hy vọng không ai huỷ chuyến vì mấy dấu chân kỳ quặc.”

“Mình nghe thầy Flitwick bảo sẽ vẫn tổ chức, nếu không có thêm… chuyện gì.”
Benedict nói, giọng hơi thấp.

Parvati thở phào. “Tốt. Mình đã nhắm cái băng đô phù thuỷ tím hoa cà ở Zonko cả tháng nay rồi.”

Lucasta bật cười, lần đầu trong nhiều phút. “Còn mình… chỉ muốn ra khỏi lâu đài một chút. Có cảm giác như tường gạch cũng đang thì thầm gì đó vào tai mình.”

Dean gật đầu. “Chỉ cần ra ngoài, đi dạo, ăn bánh bí đỏ trong yên lặng"

“Ừ thì,” – Benedict lơ đãng nói, “mình nghe Hogsmeade trang trí Halloween đẹp lắm. Lồng đèn biết thở, bánh quy có tiếng rên rỉ, rồi tiệm Tiệm Ba Cây Chổi treo đèn phù phép đổi màu theo tâm trạng khách…”

Lucasta quay sang cậu, nghiêng đầu.

“Cậu vừa mô tả nơi nghe như đáng sợ mà lại cực kỳ muốn tới đấy.”

“Chuẩn” – Parvati cười khúc khích.

Tiếng chân vọng nhanh từ đầu hành lang khiến cả nhóm quay lại.

Ernie xuất hiện trong chiếc áo choàng hơi lệch cổ — dấu hiệu quen thuộc mỗi khi cậu chạy từ tầng cao xuống mà không chịu dừng lại chỉnh gọn.

Mắt cậu lia quanh một vòng, như bản năng tìm Lucasta trước tiên, rồi mới giả vờ bình thản bước tới.

“Ơ, các cậu tụ tập hết ở đây à?” – giọng Ernie vang lên, không giấu vẻ thở gấp.

“Mình vừa thoát khỏi lớp Tiên tri. Trelawney bảo mình sẽ gặp một ‘bóng ma trong gương’ vào cuối tuần, rồi cho mượn cả khăn thêu hoa sen để ‘bảo vệ linh khí cá nhân’…”

Dean cười phá lên. “Còn hơn bọn mình – trong lớp Binns thì linh khí tụi mình bốc hơi hết rồi.”

Lucasta nghiêng đầu, hơi mỉm cười khi thấy tóc Ernie xù lên vì gió và chạy vội.

“Bóng ma trong gương nghe còn có lý hơn lời tiên đoán của mình hôm trước – ‘hãy tránh tiếp xúc với đồ ăn có lông’. Tớ vẫn đang cố hiểu.”

“Có thể là bắp rang bơ ở Hogsmeade sắp bị nguyền,” – Benedict chen nhẹ.

Ernie liếc Benedict một thoáng, rồi chuyển hướng nhìn Lucasta.

“À, cậu… định đi Hogsmeade với ai chưa?” – câu hỏi bật ra có chút ngập ngừng, dù cậu cố làm giọng thản nhiên.

Lucasta hơi sững người, rồi đáp khẽ:

“Tớ chưa nghĩ ra… Có thể sẽ đi cùng nhóm này một lúc, rồi tản đi xem tiệm đồ cổ.”

Parvati huýt sáo nhỏ, thì thầm với Dean câu gì đó khiến cả hai khúc khích.

Ernie đỏ mặt thấy rõ, nhưng vẫn gật đầu.

“Vậy… nếu cậu rảnh nửa buổi chiều, mình có thể mời cậu ra Ba Cây Chổi uống bơ bia. Tớ có… phiếu giảm giá. Do Percy Weasley để quên.”

Cậu bồi thêm lý do, nghe có vẻ bất cần nhưng rõ ràng là lúng túng che giấu.
Lucasta bật cười — không phải cười trêu, mà thật lòng vui.

“Tớ nghĩ mình thích lời mời đó.”

Không ai nói gì, nhưng Parvati đã quay đi để giấu nụ cười mãn nguyện.

Dean thì giả vờ kiểm tra đồng hồ,còn Benedict chỉ khẽ gật đầu, nụ cười hơi nghiêng nhưng không khó chịu.

“Vậy là Hogsmeade sẽ có thêm một cặp ‘tình cờ cùng đi’ nữa,” – Seamus nói khẽ, làm cả nhóm cười ồ.

Ernie thì chỉ quay sang Lucasta, hơi khịt mũi. “Cậu nhớ mặc ấm nhé. Tiên đoán là sẽ lạnh đến mức gương cũng đóng băng.”

Lucasta không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com