Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Đèn của cả căn hộ nọ sáng le lói trong màn đêm, chiếc kim đồng hồ chậm chạp lướt qua những con số nhỏ.

Cậu trai nọ thấp thỏm ngồi trên ghế sofa êm ái, đôi mắt màu xanh của biển cả lo lắng dán vào cánh cửa trước mặt. Trái tim trong lồng ngực của cậu đập những nhịp đập đầy sợ hãi và bồn chồn không yên.

Bỗng một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng lại nghe rõ mồn một vang lên, khiến cho trái tim của cậu như treo trên cổ họng. Nó đập rộn ràng, từng nhịp đập mạnh mẽ đến mức như muốn cướp đi hơi thở của cậu vậy.

Cậu cố gắng bình ổn giọng nói của mình lại rồi sau đó ấp úng hỏi "Ai đấy ?" âm thanh vừa đủ để lọt ra khỏi cánh cửa gỗ, không một chút dư thừa nào. Để rồi khi nhận được ra giọng nói quen thuộc hằng ngày kia, thì trái tim của cậu rốt cuộc cũng đã tìm được thứ khiến cho nó cảm thấy yên tâm.

"Y Lai, anh đây, mau mở cửa đi em."

Cậu âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi sau đó nhanh chóng chạy đến, mở cửa ra.

Và nằm ngoài dự tính của cậu, bên ngoài dường như nhiều hơn hai người.

"Trời đất, em khiến bọn chị đau tim đó Eli, em tính hù dọa ai bằng khuôn mặt trắng bệch này đây hả ? Sợ gì mà sợ chứ, có các anh chị ở đây rồi, ai dám làm gì được em đâu nhóc."

À không, không phải là nhiều hơn hai người đâu, mà là có đầy đủ cả hội luôn ở đây rồi đấy chứ.

"Không phải đâu mà ..." cậu yếu ớt phản bác, nhưng nói vậy thôi chứ thật ra cậu cũng sợ đến mức run hết cả người rồi, ai bảo cậu mới vào nhóm này chưa được nửa năm đâu.

"Không phải cái gì, nhìn xem, mặt trắng bệch, mắt trắng rã ra rồi. Người thì run lẩy bẩy thể kia thì ai mà tin lời em nói được ?!" phản kháng vô tác dụng, ai cũng nhìn ra được cả.

"Vera, đừng dọa em nó nữa ..." người ban nãy nói chuyện với cậu nhanh chóng cất tiếng gỡ rối "Y Lai, có chuyện gì vào nhà rồi hẵng nói. Ngoài này không tiện."

___

Chiếc kim ngắn chậm chạp lê từng bước đến con số năm, bầu trời bên ngoài vẫn như cũ tối đen như mực.

"Mọi người ..." cậu ngập ngừng lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc và có cả chút lạnh lẽo này, bầu không khí này khiến cho người cậu bất giác nổi da gà. Cậu sợ hãi xoa cánh tay của mình, bất an nhìn những người ngồi xung quanh "... mọi người thấy chuyện này ổn không ạ ? Em, em thấy chúng ta tốt nhất không nên nhận lời mời ... nhưng, chỉ sợ ...".

Mọi người vẫn trầm mặc không nói gì, điều đó lại càng khiến cho không gian của căn hộ càng trở nên khó thở hơn.

"Kẻ này ..." mọi người quay ra nhìn người vừa lên tiếng "Kẻ này chắc chắn là đang ép chúng ta bắt buộc phải nhận lời, mặc dù có hai lựa chọn nhưng kết cục vẫn chỉ có một thôi." cô hơi mím môi một chút, con ngươi màu xanh lá ánh lên vài tia sáng vặn vẹo, tựa như muốn dãy giụa khỏi thứ gì đó "Em nghĩ ... chúng ta nên nhận lời."

Eli mím môi, mày hơi nhíu nhưng không nói gì.

"Chúng ta có cả một ngày để suy nghĩ, vậy nên vẫn còn thời gian cho chuyện này." người nọ ôn hòa trấn an tất cả những con người đang ở trong căn hộ này, đôi mắt xám xanh quét qua đôi ngươi màu xanh của biển một chút, tựa như muốn tìm kiếm một điều gì đó "Mặt trời vẫn còn chưa xuất hiện, đồng nghĩa với việc trừ khi bị dồn đến bước đường cuối cùng, thì anh sẽ không đồng ý chuyện này."

Ai nấy nghe vậy đều đồng loạt gật đầu, biểu thị đồng ý tuyệt đối với quyết định này.

Nháy mắt không khí trong căn hộ dễ thở hơn rất nhiều.

"Chà, cũng hơn năm giờ sáng rồi đấy, mọi người nghĩ sao về việc đi dạo xung quanh một chút cho thanh thản đầu óc nhỉ ?" Vera nhìn đồng hồ treo tường cảm thán một câu, cô vươn hai tay của mình lên cao như muốn co dãn gân cốt của mình sau một khoảng thời gian ngắn không hoạt động "Tiện thể đi mua thứ gì đó nữa, mọi người nghĩ sao về việc ăn sáng sớm hơn thường ngày nhỉ ?"

"Cũng được đấy chị Vera, em cũng đang muốn ra ngoài mua chút đồ." Emma mỉm cười, sau đó cô quay sang hỏi cậu trai có đôi mắt xanh vẫn còn đang ngẩn ngơ "Eli, cậu có biết cửa hàng tạp hóa nào gần đây không ?".

Cậu trai bị điểm danh dứt ra khỏi cơn ngơ ngẩn, cậu hơi bối rối một chút nhưng vẫn kịp trả lời "À, có chứ. Có một cửa hàng mở xuyên đêm đấy, cậu cứ rẽ trái, đi thẳng tầm vài trăm mét là tới."

"Zelle, em có đi cùng không ?" Vera quay lại hỏi cô gái có vóc người nhỏ vẫn còn đang bối rối ngồi trên ghế "Chị cũng tiện đường đi cùng với Emma luôn."

Cô gái ngồi trên ghế ngay lập tức giật bắn người lên, lắp bắp gật đầu như giã tỏi "Có ạ, cho em đi theo với." rồi phi như bay đến nắm chặt lấy cánh tay của Vera không buông.

Mọi người huyên náo rời đi một hồi, bỗng chốc cả căn hộ lại rơi vào im lặng.

À không, không hẳn là tất cả.

Tạ Tất An thấy không còn ai ngoài hai người một là ngồi đối diện, còn một là ngồi bên cạnh thì mới bắt đầu mở lời hỏi "Em có thấy gì không ?".

Eli nghe vậy khẽ lắc đầu, cậu bất an vặn vẹo đan hai tay vào nhau "Em không thấy gì cả, thực sự ... dường như có thứ gì đó đang ngăn cản điều mà em muốn nhìn vậy ..." cậu nhíu mày nhìn sàn nhà bóng loáng, khó khăn tiếp tục mở miệng "Em thấy ... bất an, rất bất an, và cả ... sợ hãi nữa. Em nghĩ chuyện này quá bí ẩn rồi, em sợ rằng đây đơn giản không phải là đi điều tra án thông thường đâu."

Phạm Vô Cứu hơi cau mày khi nghe câu trả lời của cậu, hắn lặp lại trong khó hiểu "Ngăn cản ? Tức là có một người, hoặc một thứ gì đó đang ngăn cản nhóc nhìn thấy ?" hắn liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, trùng hợp người đó cũng đang khó hiểu nhìn hắn "Khoan đã, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết thôi. Hai bọn anh chắc chắn sẽ không mở lời nửa chữ, nhóc thử nhớ lại đi xem nào, có phải còn người thứ tư biết được chuyện này không ?".

Tạ Tất An lo lắng nhìn cậu, y cũng nhẹ giọng hỏi "Em chắc chỉ có mình bọn anh biết chứ ? Em có còn nói cho người nào khác biết nữa không ?".

Cậu nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Nhưng rồi cuối cùng, cậu cũng chỉ lắc đầu trước câu hỏi này.

Không một ai ngoài hai người này biết cả.

___

#.16/9/2019.

Đối với cách xưng của Eli thì các thể hiểu như thế này : tên của Eli theo tiếng Trung Y Lai, tôi được biết vậy bởi bên Nhật cũng gọi 'Eli' 'Y Lai' nên chúng ta sẽ bỏ qua vấn đề này ಠ_ಠ ) hơn nữa cậu lại còn đàn em của Tất An nên y mới gọi cậu như thế để biểu hiện lòng quý mến của một đàn anh thông thường. Còn đối với các đồng nghiệp thì y chỉ gọi tên như , đơn giản vậy thôi.

Tiện thể nói luôn, họ tên đầy đủ của Eli phiên âm ra Hán Việt Y Lai Khắc Tạp Khắc (●´∀`●). Mong các ghi nhớ bởi tôi sẽ dùng đến tên của Eli theo nghĩa Hán Việt vào một ngày nào đó.

Tranh được vẽ bởi tôi, các mang đi làm meme cũng được ( ´ ▽ ' )ノ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com