Chương 16
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]
---Chương 16---
Aesop cảm thấy có chút hối hận.
Chiều thứ bảy cả hai mẹ con đều được nghỉ. Theo đúng kế hoạch đã bàn tối qua, Rose hào hứng kéo Aesop đi trung tâm thương mại lớn mua sắm.
Lúc trên xe còn chưa thấy gì, đến lúc đi vào cửa hàng quần áo lớn nhất trên tầng 3 trung tâm, Aesop bắt đầu cảm thấy khổ không nói nên lời.
Rose kéo cậu vào hết hàng này sang hàng khác. Chọn hết tất cả các phong cách khác nhau để cậu mặc thử. Ưng ý cái là hào phóng mua.
Mấy bộ đầu tiên còn ổn, Aesop mặc xong ngắm mình trước gương. Cậu nhận ra khí chất bản thân đúng là thay đổi hẳn theo những bộ quần áo phối trên người. Đến bộ đồ thứ tư cậu đã bắt đầu thấy mua thế là đủ rồi, nhưng mẹ cậu thì không.
Khó lắm mới có cơ hội mua quần áo mới cho con trai, Rose cứ như trẻ ra cả chục tuổi, không hề biết mệt, cùng nhân viên bán hàng thảo luận phối hợp.
Nhân viên bán hàng cũng cười đến ngoác cả miệng, liên tục giới thiệu thêm các thể loại quần áo màu sắc tươi sáng khác. Rose thì cứ ưng là gật đầu.
Người khổ nhất thành ra là người thử đồ. Aesop thay ra mặc vào cả chục bộ, cậu cảm giác còn mệt hơn hồi học quân sự chạy năm vòng sân ở trường nữa.
Rose cầm điện thoại chụp lại mấy tấm sau đó đăng lên mạng khoe.
"Cậu nhà đẹp trai quá ạ. Mặc phong cách nào cũng thấy hợp hết", nhân viên A khen.
"Đúng vậy đó, cháu làm ở cửa hàng thời trang mấy năm rồi, còn chưa thấy ai hợp với tất cả các mẫu quần áo như vậy đâu", nhân viên B phụ họa.
"Con trai cô ấy ạ? Trời, nhìn qua còn tưởng là hai chị em đi mua đồ cùng nhau. Hì hì", nhân viên C dẻo miệng khen Rose.
Rose cười suốt, tâm trạng tốt vô cùng, nghe những lời có cánh của nhân viên khen con trai cô càng vui. Kéo Aesop đang ngại ngần đứng một bên lại gần, Rose nhìn sắc mặt bình tĩnh của con trai, nhưng bả vai cứng đờ cùng sống lưng thẳng tắp của cậu khiến cô vừa buồn cười vừa sầu lo.
"Aesop, mẹ biết con cũng mệt rồi. Mua nốt một bộ nữa rồi nghỉ nhé, con thử nói xem thích phong cách hay màu sắc nào với mấy chị nhân viên đi. Để chị ấy tư vấn cho con", ý của Rose chính là, giao tiếp đi con.
"Ừm, a, vâng, con...", Aesop ấp úng, nhìn nụ cười thương mại gần như giống hệt nhau trên mặt ba cô nhân viên, Aesop lạnh hết cả gáy. Cậu không dám nhìn thêm đâu, cậu sợ sinh ra ám ảnh với nụ cười này mất.
Da gà da vịt của cậu nổi lên, cố gắng để không làm ra hành động thất lễ, cậu nhắm mắt nói bừa, "Con vẫn thấy thích màu tối hơn".
"Ái chà, có vẻ cậu nhà thích phong cách trưởng thành nhỉ, có mấy mẫu hợp với cậu lắm", nhân viên A nhiệt tình.
"Cửa hàng có cataloge mẫu cho các kiểu quần áo nam tối màu này, cậu nhìn xem có thích kiểu nào không", nhân viên B nhiệt tình +2.
"Phong cách này đang được ưa chuộng lắm này. Cậu đẹp trai nên mặc kiểu này sẽ ngầu lắm cho xem", nhân viên C nhiệt tình +3.
Aesop cứng đờ nhìn xuống mẫu cataloge nhân viên đưa qua. Mồ hôi sau áo túa ra, tim đập thình thịch, hô hấp cũng có cảm giác như muốn ngừng đến nơi.
Còn không nhìn xem nhân viên đang nói kiểu nào, cái gì hợp cái gì ngầu, cậu mới không quan tâm đâu. Aesop gật như gà mổ thóc, đồng ý chọn kiểu dáng nhân viên C chỉ, sau đó lập tức quay qua mẹ mình vất qua ánh mắt đáng thương.
Rose lúc đầu khá lo lắng, cô luôn chăm chú từng hành vi phản ứng cùng biểu cảm của con trai. Thấy không ổn thì cô sẽ can thiệp ngay, nhưng điều khiến cô vui mừng là Aesop đã khống chế rất tốt. Tuy có chút không tự nhiên, nhưng con trai cô cũng không làm ra hành động thất thố gì.
Nhận được tín hiệu từ con trai, Rose mới cười tiến lên giải vây. Đưa thẻ cho nhân viên, "Những bộ con tôi vừa thử cùng bộ cuối cùng này đều gói vào cho tôi nhé".
Nhân viên cười không khép được miệng, mời vị khách sộp vào kí tên rồi nhanh nhẹn đóng hàng.
Aesop không còn bị bao vây khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu suýt thì nhịn thở đến ngất luôn, âm thầm điều chỉnh hô hấp cho thông thuận, cậu ngồi trên ghế đợi mà bần thần.
"Aesop, con làm tốt lắm", Rose đã kí xong tên đi qua ngồi xuống cạnh cậu. "Mẹ biết con thấy không thoải mái, nhưng nó sẽ là kinh nghiệm và thành bệ đỡ tinh thần cho con vào chuyến đi chơi ngày mai".
"Vâng", Aesop nghe vậy mỉm cười, mẹ cậu thực sự đúng là chu đáo vô cùng. Ngày mai đi chơi đúng là cậu không thể bị động lúc nào cũng để người đi cùng lên tiếng được, trường hợp giao tiếp với người lạ sẽ không tránh khỏi.
"Lát đi qua bên kia ngắm giày xem. Có quần áo rồi thì phải có giày chứ".
"Giới hạn trong hai đôi thôi", Aesop ngay lập tức ra điều kiện, cậu mới không muốn liên tục thử giày đâu, thử chục đôi chắc chân cậu cũng tê luôn.
"Hai đôi sao đủ, ít thì cũng phải bốn năm đôi".
Aesop bất đắc dĩ, cậu cũng đâu có sở thích sưu tầm giày đâu, mua về nhiều không đi hết được. Để lâu không đi vừa nữa thì tiếc lắm.
"Con không thích giày lắm, con cũng còn đang lớn mà, qua năm là không đi vừa nữa", Aesop lí luận.
"Không vừa nữa thì đem đi cho, không thì mang đi quyên góp cũng được".
Aesop kiên quyết lắc đầu, "Con không, hai đôi thôi".
Rose thở dài, "Người ta thì xin mẹ mua cho cả một tủ, con trai mình thì lại mua có hai đôi. Mẹ muốn tiêu tiền cho con mà con còn không thích".
"Mẹ nên mua cả cho mẹ nữa", Aesop nói nhỏ, cậu bây giờ chưa tự kiếm ra tiền được, tất cả gánh nặng đều sẽ đặt trên vai của mẹ. Cậu mới không muốn để bản thân buông thả mua những thứ không cần thiết đâu.
Rose sao có thể không biết con trai mình đang nghĩ gì được. Cô vừa thấy ấm lòng vừa thấy bất đắc dĩ.
"Được rồi, vậy lát mẹ cũng mua đôi giày mới. Con chọn cho mẹ nhé".
Aesop thoải mái gật đầu.
Túi gói xong quá nhiều, Rose đành để nhân viên bỏ vào tủ đồ cá nhân rồi tiếp tục đi sang mua giày.
Chọn tới chọn lui được hai đôi giày nhìn có vẻ trẻ trung phong cách cho Aesop, rồi mua đôi giày cao gót màu xám đính đá Aesop chọn cho. Thanh toán xong hết thảy cũng đến gần 4 giờ chiều.
"Tối nay chúng ta ăn ở ngoài nhé. Cũng lâu rồi không đi, con muốn ăn gì nào?"
"Đi ăn quán Nhật nha mẹ", cậu đặc biệt thích không khí nhẹ nhàng ở quán sushi mà cậu và mẹ hay đi vào mỗi dịp sinh nhật.
"Được, chúng ta đi thôi", Rose cùng Aesop chất đồ lên xe, xong một đường đi thẳng đến quán quen. Trong lúc đó hai người cũng tiện đường ghé qua cửa hàng giặt ủi để đem số quần áo vừa mua giặt ủi cho thơm luôn.
"Chắc đến sáng mai là lấy được, con nhớ hẹn giờ rồi đi lấy nhé".
"Vâng".
Hai người dành cả buổi chiều chỉ để chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai. Người khác không biết còn tưởng mai Aesop đi gặp vị lãnh đạo cấp cao nào đó ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com