Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

Mắ ưi, học cả tuần z thứ nào chịu nổi  ;^;

---Chương 33---

Joseph đỗ xe vào trong gara đi ra. Điện thoại cầm trên tay reo lên. Lúc nhìn đến tên người gọi, chút vui vẻ vừa có được lập tức tan thành mây khói. 

Gạt màn hình tiếp nhận, Joseph lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi sẽ không đồng ý chuyện này, đừng phí thời gian nữa".

"...", đầu dây bên kia vẫn còn cố gắng nói gì đó, tiếng nói có vẻ khá gấp gáp cùng cầu xin. 

Nhưng đổi lại càng làm Joseph thêm bực bội. Anh lạnh mặt, giọng nói cũng mang theo sự mất kiên nhẫn cùng ý cảnh cáo rõ ràng.

"Đừng cố gắng gán ghép họ với nhau. Em ấy là người của tôi. Tác phẩm ra mắt của em ấy thuộc về tôi , đừng có chen vào. Allena không thiếu gì mấy cái hợp đồng cả, từ bỏ đi".

Nói xong anh cũng ngắt cuộc gọi, trực tiếp kéo tên người bên kia vào danh sách đen. 

Kéo tuột cà vạt, mở thêm hai cúc áo trên cùng để lộ ra đường cong quyến rũ của cần cổ, Joseph thở hắt ra một hơi mệt mỏi. 

Chân vừa nhấc, điện thoại trên tay anh lại lần nữa đổ chuông. Joseph mất kiên nhẫn. Ngón tay đặt lên nút từ chối, một tin nhắn đột ngột nhảy chen vào, "Nghe máy đi, Joseph".

Joseph nhìn chằm chằm một hồi. Tiếp tục nhấc chân đi vào nhà. 

"..."

"Số điện thoại hiện không có người nhận, xin vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn....".

Trong nhà hàng cao cấp, Tạ Tất An nhấn tắt điện thoại, lắc lắc điện thoại trên tay, khóe môi nhếch lên nụ cười thương mại. 

"Hai vị thấy đó, cậu ta bận rồi. Đến số điện thoại của tôi cũng từ chối nhận".

Ngồi đối diện Tạ Tất An lúc này có hai người, một nam một nữ đều đã độ tuổi tầm 30. 

Người nữ vừa nhìn liền biết chức vụ cao hơn người nam. Cô ta ăn mặc rất phong cách, làn da được dưỡng rất tốt, nếu không phải nếp nhăn mờ bên khóe mắt chắc chẳng ai đoán được tuổi thật. Người nam thì mặc Vest công sở, tóc vuốt keo vô cùng lịch lãm.

"Tạ tổng, thực sự là không được sao? Chúng tôi sẵn sàng chi thêm tiền nếu ngài Joseph đồng ý...", người đàn ông mở lời, cố gắng nói ra những lời hoa mĩ nhằm thuyết phục Tạ Tất An.

"Nếu có thể, chúng tôi thật sự mong ngài ấy đồng ý một trong hai chuyện đó thôi cũng được. Hợp đồng này nếu được ký kết, không chỉ mỗi bên chúng tôi có lợi, mà sẽ còn thu về cho quý công ty một khoản lớn".

Tạ Tất An nhìn hai con người trước mặt, trong lòng anh vừa trào phúng vừa thấy thật nực cười. Người mà cần được thuyết phục phải là Joseph mới đúng. Muốn mua lại phòng triển lãm của người ta mà cứ víu lấy Tạ Tất An hắn làm gì.

Tạ Tất An trên danh nghĩa là ông chủ của Joseph, nhưng hoàn toàn không thể tự ý quyết định và kiểm soát được Joseph. 

Mọi người chỉ nghĩ Joseph là một nhiếp ảnh gia được Tạ Tất An anh nâng đỡ, nhưng thực chất ít ai biết Joseph là cổ đông giấu mặt của công ty. 

Im lặng lắng nghe hai người hết lời thuyết phục, Tạ Tất An từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ vững nụ cười thương mại trên môi.

"...Vậy, hai vị đã nói xong chưa?"

"Ơ, Tạ tổng, chúng tôi thật sự rất chân thành", nhìn thái độ hời hợt của Tạ Tất An, hai người kia có chút tức giận. 

"Cậu Tạ này, cậu thực sự không suy xét sao?", người phụ nữ rốt cuộc cũng chịu mở miệng, "Phòng triển lãm có thể không nhắc đến, nhưng chuyện làm người mẫu cho thiết kế của tôi rất ít người có được vinh dự này đấy".

Tạ Tất An bật cười, đôi mắt anh cong lên chứa đầy hàm ý, "Được quý phu nhân Hassan chú ý thực đúng là vinh hạnh. Nhưng phu nhân thấy đấy, tin tức của hai người họ còn chưa chịu hạ xuống".

Lời nói không hết câu nhưng cũng đủ để đối phương hiểu Tạ Tất An đang từ chối. 

"Cậu Tạ, con người ai rồi cũng sẽ phải có lúc thay đổi. Tôi cũng thế. Tôi cảm thấy hai người họ rất hợp cho thiết kế của mình", Hassan ngẩng cao đầu, lời nói ra tựa như người bề trên "Cậu nhóc đi cùng Allena được làm người mẫu cho thiết kế của tôi, chẳng phải sẽ một bước lên đỉnh cao sao. Cậu nhóc này không thuộc công ty cậu, tôi muốn kéo cậu ta về lúc nào chẳng được".

Nghe vậy nụ cười của Tạ Tất An không thu lại, thậm chí còn càng thêm rực rỡ. Anh cười đến mức khiến Hassan thấy vô cùng khó chịu.

"Khụ, ngại quá, quý phu nhân có lẽ không biết. Thực ra cậu nhóc đi cùng Allena là người mẫu ảnh độc quyền của nhiếp ảnh gia Joseph, là người của công ty tôi thật đấy".

Hassan nhíu mày, "Không thể nào! Cậu Tạ đừng có tự nhiên vơ đũa về mình như vậy".

Tạ Tất An thản nhiên cầm lý rượu lên nhấp một ngụm, chờ Hassan sắp mất kiên nhẫn mới tiếp tục nói, "Công ty tôi chưa thông báo vì cậu ấy mới kí hợp đồng với chúng tôi hôm qua thôi".

Thực ra mới chỉ là hợp đồng miệng mà Joseph nói, nhưng ai quan tâm chứ, cũng đâu thể bắt anh giơ hợp đồng ra cho xem được. Tạ Tất An xấu xa nghĩ. 

"....", Hassan tức đến không nói nên lời. 

Không khí im lặng chuyển thành lúng túng đối với Hassan khiến bà ta vô cùng khó chịu. Lăn lộn bao nhiêu năm, Hassan chưa bao giờ bị một người trẻ tuổi chặn họng không nói được gì thế này. 

Bà ta đứng phắt dậy, cầm túi xách đeo lên. Giọng nói không nghe ra cảm xúc nhưng chứa đầy ẩn ý hướng về phía Tạ Tất An, "Cậu Tạ này, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng quyết định. Cậu không thiệt đâu".

Nói xong bà ta cũng chẳng thèm nhìn mặt Tạ Tất An thêm nữa, đi thẳng một mạch ra cửa.

"Tạm biệt ngài, Tạ tổng", người nam cúi chào lịch thiệp rồi cũng theo chân Hassan rời đi. 

"Ấy, phu nhân không ở lại ăn tối sao? Mất công đặt bàn đến tận giờ này rồi", Tạ Tất An còn cố tình nói với theo. Nhìn bóng lưng giận dữ của người phụ nữ, Tạ Tất An mới hài lòng. Thu lại nụ cười, anh nhấn chuông gọi phục vụ đến dọn dẹp rồi đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

"A Cứu, em đói~".

----

Joseph ném hết đồ vào giỏ quần áo mai đem đi giặt. Bộ Vest đắt tiền cũng bị anh mặc kệ ném thẳng vào trong giỏ. Nhà thiết kế ra cái áo nhìn thấy chắc sẽ đau lòng đến mức muốn túm áo Joseph mà lắc.

Tắm sạch mùi rượu cùng mùi nước hoa dính trên người, Joseph cầm khăn vừa lau tóc vừa cầm điện thoại nhấn gọi. 

Khuôn mặt cùng giọng nói anh mong nhớ cả ngày hôm nay xuất hiện khiến Joseph vui vẻ hơn hẳn. 

"Aesop, em không cần nghiêm túc vậy đâu", Joseph bật cười nhìn cậu nhóc đang ngồi khoanh hai tay trên bàn, lưng thẳng tắp như đang ngồi trong lớp học. 

"A, vâng", cậu cứ tưởng Joseph chỉ gọi thường như mọi lần, thật không ngờ đến anh lại gọi video. Aesop cầm điện thoại, đổi từ bàn học sang ngồi lên giường. 

"Hôm nay anh tham gia sự kiện gì ạ?", Aesop hỏi.

"Ừ, anh đi gặp mặt nhà đầu tư để lựa vị trí cho phòng triển lãm tiếp theo thôi", Joseph ném khăn lau vào giỏ rồi đi lên tầng. Đứng nói cười cả tối với mấy ông giám đốc còn mệt hơn chuyện vượt núi băng rừng để chụp ảnh nữa. 

Đã thế chuyện công ty của Hassan muốn mua lại phòng triển lãm của anh cùng chuyện hợp đồng với Aesop trở thành người mẫu cho sản phẩm bên bà già đó khiến anh căng hết cả đầu. Chẳng hiểu bên đó nghĩ sao mà lại có thể đưa ra cái yêu cầu vô lý như thế.

Joseph nói cho Aesop nghe chuyện này, anh hỏi cậu cảm thấy anh không đồng ý cho cậu trở thành người mẫu của họ thì cậu có giận không.

Tất nhiên Aesop sao có thể giận anh được. Lúc nghe anh nói "Anh chỉ muốn em trở thành người mẫu ảnh của riêng anh", hai tai cậu đỏ muốn nhỏ máu. 

Khuôn mặt cố gắng làm bộ nghiêm túc nhưng hai má ửng hồng khả nghi lại bán đứng cậu. 

Đáng yêu quá, Joseph miết miết ngón tay, thật muốn chạm vào làn da của em ấy. Nhìn qua thôi đã thấy xúc cảm khi chạm vào chắc chắn sẽ rất tốt rồi. 

Joseph ỷ vào góc độ camera quay hơi lệch mà chăm chú ngắm nhìn Aesop, ánh mắt thâm thúy như đang nhìn con mồi ngon ngọt, chỉ muốn lao vào giữ chặt trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com