Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

---Chương 43---

"Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình đi", Hassan cau mày phất tay xua đuổi hai cấp dưới của mình. 

Bà ta xoa trán tỏ vẻ mệt mỏi, màn hình máy tính trước mặt hiển thị ảnh của cậu thiếu niên đang mỉm cười rạng rỡ. 

"Thật giống", Hassan vuốt nhẹ đôi mắt của người trong hình. Tay kia cầm lên tấm ảnh đóng khung đặt một bên bàn làm việc. 

Trong ảnh chụp hai người, một nam một nữ. Người nữ nhìn qua liền nhận ra ngay là Hassan khi còn trẻ. Hai người cùng mặc áo đồng phục cấp 3, khuôn mặt trẻ tuổi cùng mỉm cười vui vẻ hướng về phía ống kính. 

"An Hiên, em tìm thấy một cậu bé có đôi mắt giống anh", Hassan thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn người nam trong ảnh, "Anh còn hận em không, An Hiên?".

Ngón tay siết chặt lấy khung ảnh, Hassan chợt như mất khống chế, điên cuồng hét lên với tấm ảnh, "Là do anh không chọn em! Anh mới là người có lỗi, em không sai! Em không sai!".

Choang! Rầm! Hassan đứng bật dậy hất tung mọi thứ trên mọi bàn xuống đất, ghế tựa cũng bị bà ta hất đổ ngửa về sau. Khung ảnh bị đập đến nứt mặt kính, móng tay Hassan liên tục cào vào đôi mắt đang cười trong ảnh. 

Điên đủ rồi, Hassan tựa vào bàn thở hổn hển. Bình tĩnh nhìn đống hỗn độn trong phòng, Hassan vuốt tóc, đặt lại bức ảnh về trên bàn, cầm lên túi xách rời đi. 

Thư kí ngồi bên ngoài cửa phòng thấy Hassan đã đi xa mới lặng lẽ thở ra một hơi. Ngó vào trong phòng liền lau mồ hôi, cô lại phải tăng ca rồi. 

Nữ thư kí đi vào, nhìn màn hình máy tính vẫn bật cùng tấm ảnh bị nứt kính. Cô chợt trợn tròn mắt, tựa như nhận ra cái gì ghê gớm lắm. 

----

"Xin chào, đây có phải nhà của Aesop Carl không?"

Rose nhìn người đàn ông cao to mặc áo Vest đen cùng người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng trước cửa. Cô hơi nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cô bình tĩnh hỏi, "Hai người muộn như vậy còn tìm Aesop có chuyện gì sao?".

Hassan ra hiệu cho người đàn ông lùi ra sau, môi đỏ cong lên. Bà ta quan sát Rose từ trên xuống dưới một lượt, "Chào cô, tôi là Hassan, đến từ công ty thời trang R".

Rose tiếp tục im lặng, từ chối bày tỏ thái độ, cũng không định giới thiệu bản thân với người đối diện. 

"Tôi cảm thấy cậu Aesop rất phù hợp với mẫu thiết kế mới của chúng tôi. Vậy nên tôi mạn phép được đến mời cậu ấy trở thành người mẫu cho sản phẩm của chúng tôi".

Rose thoáng kinh ngạc, bây giờ mấy công ty thời trang còn có đãi ngộ tìm đến tận nhà để ngỏ lời mời cơ à? Thời gian cũng đã tối lắm rồi mà còn đến tìm, này là tăng ca bận rộn nên giờ mới có thời gian sao? Nhìn vị phu nhân trước mặt này có lẽ không phải dân lừa đảo, nhưng đích thân tìm đến con trai cô như thế khiến cô có chút không tin tưởng lắm. 

Con trai cô đúng là đẹp trai thật nhưng cô cũng không cho rằng con trai mình quá mức xuất sắc đến nỗi để đích thân một nhà thiết kế nổi tiếng thế này đến tìm. 

"Vâng, chuyện này có chút đột ngột. Nếu không, đợi Aesop trở về tôi sẽ nói với cậu ấy", Rose nở nụ cười lịch thiệp, từ chối để người này vào trong nhà. Ý tứ đuổi khách không mời vô cùng rõ ràng. 

Hassan có chút nổi giận, bà ta đã đích thân đến đây rồi chẳng lẽ lại phải công cốc đi về? Đã tối thế này còn đi ra ngoài? Trùng hợp vậy sao?

Thời gian của bà ta vô cùng quý báu đấy có được không! Thật là không biết điều, Hassan thầm nghiến răng. Nhưng nhớ đến đôi mắt kia, bà ta lại không nỡ buông bỏ.

Rút từ cái túi xách hàng giới hạn của mình ra một tấm danh thiếp in chữ vàng đưa cho Rose, Hassan mỉm cười, "Vậy khi nào cậu ấy về mong cô nói lại với cậu ấy một tiếng. Tôi thực sự rất mong chờ cuộc điện thoại từ cậu ấy".

Rose nhận lấy, không đồng ý cũng không từ chối dùng nụ cười thương mại đáp lại. 

Hassan nhìn thái độ không mặn không nhạt của Rose, bà ta khẽ chậc một tiếng. Nếu hỏi bà ta loại người nào khiến bà ta ghét nhất thì chính là người như Rose vậy. Lòng dạ thâm trầm không để lộ ra chút cảm xúc hay biểu cảm dư thừa nào, khiến người ta không biết làm sao mà suy đoán tâm tư. 

Hai bên chào nhau, thực ra chỉ có anh chàng áo vest cúi chào, Hassan xoay gót quay người lên xe rời đi. 

Đợi xe đã đi xa, Rose cầm tấm thiệp nhìn qua một hồi. Thấy chức vị in trên tấm danh thiếp mà hơi nhướng mày, giám đốc thiết kế cơ đấy. 

"Cô, tấm danh thiếp đó cô ném đi cũng được ạ", Joseph đứng dựa bên cửa nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua hướng xe vừa rời đi. 

Rose thấy biểu cảm của Joseph, cô thầm xuýt xoa, nhét tấm danh thiếp vào tay Joseph, "Vậy cháu xử lý dùm cô nhé".

Joseph vò nát tấm danh thiếp nhét vào túi quần, thu liễm lại cảm xúc, nụ cười dịu dàng lại trở về trên mặt.

"Cô, chuyện Aesop là người mẫu ảnh cô cũng biết đúng không ạ?".

"Ừ, thằng bé có nói với cô rồi", Rose gật đầu, đóng cửa lại cùng Joseph đi vào phòng khách ngồi xuống. 

"Chuyện là...", Joseph kể cho Rose tình huống hiện tại, anh bày tỏ rõ quan điểm không muốn Aesop trở thành người mẫu ảnh của bất kì ai khác ngoài anh trong thời điểm này. 

"Cô, cháu muốn là người đầu tiên dẫn đường cho em ấy", Joseph nói.

Rose nhìn sự nghiêm túc trong mắt Joseph, cô hài lòng gật đầu, "Ừ. Hai đứa cứ bàn nhau mà làm, nếu cần cô giúp gì cứ nói".

"Vâng, cháu cảm ơn cô ạ", nói chuyện với những người quyết đoán quả nhiên vẫn thoải mái nhất. 

"Joseph, cô muốn hỏi cháu một câu", Rose ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào mắt Joseph.

Bất giác bầu không khí như bị kéo căng. Khí chất của Rose chợt thay đổi, không còn dịu dàng như nước nữa mà cứng rắn nghiêm nghị vô cùng.

"Vâng, cô hỏi đi ạ. Cháu sẽ trả lời thật lòng", Joseph bất giác bị cuốn theo, tựa như đang đối diện với một người đức cao vọng trọng. 

"Chuyện với Aesop, cháu thực lòng đúng không?".

Rose thực sự có ánh mắt rất sâu cùng sự sắc bén do rèn luyện từ những kinh nghiệm xã hội. Hiếm người nữ nào có được khí chất mạnh mẽ như vậy.

Joseph chắc nịch khẳng định không chút chần chừ, "Cháu thật lòng".

"...".

Im lặng một hồi, Rose đột nhiên bật cười, khí chất áp đảo cũng như ảo giác mà tan biến. Cô gật đầu, trở về làm người mẹ dịu dàng, "Con trai cô sau này nhờ cháu nhé".

"Vâng", Joseph cũng mỉm cười.

Aesop đã tắm xong đi từ trên tầng xuống, nhìn hai người đang ngồi trên ghế cùng nói chuyện mỉm cười mà cậu chợt chần chừ. Sao cậu cứ cảm giác như đằng kia đang có hai mãnh thú đang cùng mỉm cười hòa hợp thế nhở! 

Tự thấy bản thân nghĩ lung tung, Aesop cốc vào đầu mình một cái rồi tiếp tục đi xuống ngồi cạnh Joseph.

"Hai người vừa bàn chuyện gì ạ?".

"Không có gì đâu, mẹ chỉ hỏi Joseph chút dự định tương lai của cậu ấy thôi".

Aesop nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi Joseph.

Anh gật đầu, "Ừm, cô quan tâm anh lắm".

Aesop thế mới yên lòng, cậu ngồi bên tiếp tục nghe mẹ cùng Joseph nói chuyện. 

Hôm nay ngôi nhà cậu dường như náo nhiệt hẳn lên, bình thường hai mẹ con ăn tối xong cũng chỉ ngồi xem ti vi một lúc rồi lại tách ra. 

Có anh Joseph ở đây thích thật đấy, Aesop nghĩ. Ánh mắt cậu bất giác cứ luôn chăm chú dõi theo anh.

Tất cả đều được Rose thu vào trong mắt, cô vừa vui mừng vừa cảm thấy có chút cô đơn. Con trai lớn rồi, không giữ được, ài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com