Chương 45
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]
---Chương 45---
Buổi sáng, 8 giờ 10 phút trước cổng nhà Aesop.
Aesop mắt cũng không chớp nhìn người trước mặt mình. Trái tim trong lồng ngực đập nhanh như muốn vọt cả ra ngoài.
Joseph mỉm cười, bộ Vest trên người được cắt may tinh xảo tôn lên dáng người cân đối đầy nam tính. Mái tóc được cột lại bằng dải ruy băng màu vàng đậm chất phong cách quý tộc Pháp. Anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật bước ra đời sống.
Bình tĩnh tiến lên nắm lấy bàn tay của cậu thiếu niên, trịnh trọng đặt xuống một nụ hôn. Như ý nguyện được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Joseph nhìn thẳng mắt cậu.
"Em thấy thế nào? Anh có làm em hài lòng không?", bằng giọng nói quyến rũ cố tình nhấn nhá, Joseph thành công chọc cho Aesop chết máy tạm thời.
Aesop không nói thành lời nổi, tâm trí cậu như cục kẹo cao su đang không ngừng xắn vào với nhau. Mùi hương, giọng nói cùng nhan sắc của người đàn ông khiến cậu choáng ngợp vô cùng.
Thấy cậu như sắp không ổn đến nơi, Joseph đành bất đắc dĩ búng nhẹ vào trán cậu một cái.
"Ui da", Aesop giật mình, ôm lấy cái trán đang ran lên của mình. Đầu óc giờ mới lần nữa vận hành bình thường trở lại.
"Hôm nay chúng ta đến nhà thờ nên anh muốn mặc trịnh trọng hơn chút", Joseph miết thẳng lại ống tay áo, Aesop có vẻ thích anh mặc Vest lắm. Không uổng công anh cẩn thận chọn lựa suy nghĩ cả tiếng đồng hồ.
Aesop cũng có suy nghĩ như thế, cậu đặc biệt mặc quần tây với áo sơ mi trắng. Mái tóc được Rose tạo kiểu vuốt gọn lên trông cậu trưởng thành hơn hẳn. Áo cài đến cúc cuối cùng, ôm sát theo đường cong cơ thể tạo cảm giác vừa cấm dục lại vừa trong sạch không nỡ vấy bẩn.
"Em đẹp trai lắm", Joseph khen ngợi, giơ điện thoại chụp lại mấy tấm liền. Đôi mắt xanh của anh như sẫm màu hơn, ánh sáng trong mắt tựa như đều hội tụ trên cậu thiếu niên.
"Khụ...!", Rose từ trong nhà đi ra, thấy Joseph liền ho nhẹ một tiếng. Đợi Joseph trở về trạng thái bình thường mới đưa cái giỏ đựng hộp đồ ăn ba tầng tinh xảo qua, thấm thía nói, "Joseph à, giờ kết hôn có hơi sớm đó".
Joseph lễ phép mỉm cười, gật nhẹ đầu với Rose, "Dạ vâng. Cháu cảm ơn cô".
'Lại nữa rồi, cái bầu không khí kì lạ này', Aesop thầm nghĩ, cậu cứ thấy thái độ của mẹ mình với Joseph kì quặc kiểu gì ấy. Nói không hòa hợp thì không phải, mà nói hòa hợp thì lại cứ như, nói thế nào nhỉ, ừm...hai người cùng chí hướng?
"Bữa trưa mẹ làm cho hai đứa rồi đó", Rose vuốt nhẹ chỉnh lại cổ áo cho Aesop, mỉm cười "Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé".
"Vâng, con chào mẹ".
"Cháu chào cô, Cháu sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận ạ", Joseph cúi chào, cùng lời nói hứa hẹn khiến người ta cảm giác như chàng rể chào mẹ vợ để đưa cô dâu của mình về vậy.
Rose nhìn hai người lên xe, lại nhìn xe dần dần đi xa, cô thở dài. Thì ra cảm giác bố mẹ gả con ra ngoài nó là thế này a.
-----
Aesop nhắn tin qua cho Allena, hỏi xem lúc nào cô có thể gặp mình. Không biết Allena làm sao lại đổi ý, muốn gặp cậu vào ngày mai chứ không phải hôm nay.
"Tớ mà đòi gặp cậu vào hôm nay, có người sẽ hỏi tội tớ mất", Allena gửi qua một cái emotion đáng thương, "Cậu cứ đi chơi thật vui vào. Tớ nghe nói cậu kí hợp đồng với anh Tất An rồi nhỉ, chúng ta thành đồng nghiệp thật nè. Thời gian còn dài, cậu muốn gặp tớ lúc nào chẳng được".
"Ừm. Vậy mai gặp nhé", Aesop mím môi, nụ cười thấp thoáng trên môi khiến Joseph chú ý.
"Nhắn với ai mà em vui thế?", Joseph bâng quơ hỏi.
"Chị Allena đó anh", Aesop ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ.
"Ồ, vậy sao", Joseph trong lòng lặng lẽ gạch thêm một nét dưới tên của Allena, chuẩn bị cho tên cô vào danh sách đen. "Cô ấy nói sao?".
"Chị ấy đổi hẹn vào ngày mai, còn chúc em đi chơi vui nữa".
"Ừ", cô ta biết thức thời đó. Tạm thời cái tên vừa bước một nửa vào sổ đen lại được kéo ra ngoài. Joseph hài lòng, tiếp tục tập trung lái xe.
"Anh Joseph, hình như cái xe màu đỏ kia cứ đi theo chúng ta?", Aesop không muốn nghĩ nhiều đâu nhưng suốt từ lúc bắt đầu, cái xe đỏ vẫn giữ đúng một khoảng cách nhất định.
Joseph nhìn gương chiếu hậu, anh không quen cái xe này. Lựa một đoạn đường rộng, Joseph cố tình lái xe chậm lại. Nếu cái xe màu đỏ đó trùng hợp đi cùng đường thì chắc chắn sẽ vượt qua xe anh. Nhưng khi anh giảm tốc, cái xe đó cũng giảm tốc theo.
"Chậc!", Joseph khẽ nhíu mày. Anh không dừng xe mà tiếp tục vừa lái vừa quan sát cái xe đỏ.
Cái xe màu đỏ nhìn có vẻ khá đắt tiền, không giống xe mà mấy cánh nhà báo có thể sở hữu. Sau đó Joseph nhớ ra, người cố chấp với Aesop dạo gần đây, Hassan.
Có vẻ xe của bà ta không biết điểm đến cuối cùng của Joseph và Aesop nên vẫn luôn cố giữ khoảng cách an toàn để không mất dấu. Joseph mím môi, xe của anh dễ nhận ra nên khó cắt đuôi được. Đến trạm dừng, Joseph nghĩ một chút rồi lái vào.
Joseph xách theo hộp đồ ăn cùng Aesop đi vào cửa hàng ở trạm dừng. Từ cửa kính, Joseph nhìn thấy cái xe màu đỏ cũng đi tới và dừng lại. Nhưng người trên xe không có xuống mà vẫn ngồi im.
Joseph lạnh lùng nhìn, sau đó anh giả bộ như mua đồ, đi sâu vào trong cửa hàng rồi kéo Aesop rời đi bằng cửa phía sau.
"Chúng ta đổi xe thôi", Joseph nói với Aesop. Anh nhờ nhân viên cửa hàng gọi xe kéo đưa xe của anh về nhà và gọi một chiếc xe taxi bình thường đến.
Hassan cùng trợ lý của bà ta ngồi trong xe nhìn vào cửa hàng. Hai chiếc xe taxi từ phía sau lặng lẽ rời đi cũng không khiến bà ta chú ý.
"Phu nhân, hình như có gì đó không đúng", tên trợ lý nói, "Dù có mua nhiều đồ nhưng cũng đâu thể lâu như thế nhỉ?".
Hassan nhíu mày, "Cậu vào trong kiểm tra xem".
Trợ lý xuống xe đi vào trong. Sau khi nhận ra không thấy hai người kia liền vội vã trở về báo cáo với Hassan.
Bà ta tức giận, "Xe Joseph vẫn ở đây...! Xe taxi, họ lên xe taxi rồi!".
Hai chiếc taxi đã rời đi được một lúc rồi, còn chưa kể hai xe mỗi xe lại rẽ một hướng khác nhau nữa. Việc theo chân hai người Joseph đã thất bại.
"Sao cậu lại ngu dốt như thế? Người đã đi từ lâu mà giờ mới nhận ra! Đúng là đồ ngu, không được việc gì cả!", Hassan giận cá chém thớt, quay sang trút hết tức giận lên đầu trợ lý của mình.
Trợ lý cúi đầu, hai tay siết chặt nhịn lại xúc động muốn tung cho Hassan một đấm. Mức lương cao Hassan trả cho anh ta khiến anh ta giữ lại được lý trí.
"...Tôi xin lỗi, thưa phu nhân", tôi mà không phát hiện thì bà có mà ngồi đây đợi đến tối.
Hassan hít sâu một hơi, sau khi mắng chửi đủ rồi, bà ta lầm bầm, "Là anh ngăn cản em đúng không? An Hiên!".
---
Aesop cùng Joseph ngồi trên xe taxi. Cậu đang vô cùng vui vẻ. Joseph với cậu cứ như đang đóng phim hành động vậy. Lừa kẻ bám đuôi, đánh lạc hướng và thoát khỏi sự theo dõi thành công.
Joseph thấy cậu mỉm cười, anh cũng thả lỏng cơ mặt lạnh lùng của mình, "Vui đến vậy sao?".
"Vâng, đây là lần đầu tiên em trải nghiệm chuyện này đó", Aesop gật đầu, cuộc sống đi học và về nhà của cậu đã bao giờ xảy ra chuyện gì lớn lao đâu.
"Anh có biết cái xe đó của ai không ạ?", Aesop hỏi.
"...Ừ, anh cũng có phán đoán rồi. Nhưng chưa chắc chắn. Em đừng để ý", Joseph lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vô Cứu, tra xem có đúng là xe của Hassan không, đồng thời hỏi xem đã có thêm thông tin gì mới chưa.
Joseph nhắn xong liền tắt chuông điện thoại. Hôm nay anh không muốn quan tâm gì ngoài việc cùng đi chơi với Aesop. Chuyện gì cần xử lý cứ đợi anh hẹn hò xong rồi tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com