Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

---Chương 47---

Aesop hai tai vẫn chưa rút đi sắc đỏ, đôi mắt lại lấp lánh tràn ngập tinh thần. Bàn tay to lớn trưởng thành của Joseph đan xen nắm lấy bàn tay của cậu. Không khí giữa hai người giống như có hoa nở lóc bóc đầy màu hồng ngọt ngào. 

"Anh, anh Joseph...", Aesop khẽ gọi, giọng nói có chút ngại ngùng và tò mò, "Anh thích em từ lúc nào vậy ạ?".

Joseph cong mắt cười, "Là ngày mà em va vào anh".

"Gì ạ...?", Aesop chợt nhớ ra cảnh lần đầu tiên cậu gặp Joseph. Cậu mấp máy miệng mấy lần vẫn không nói nên lời, yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết?

Joseph luôn rất quan tâm Aesop, từng biểu cảm và hành động của Aesop anh đều thu lại vào mắt. Anh cười, "Thấy khó tin sao?".

Aesop ngại ngùng gật đầu. Cậu lúc đó tóc tai dài ngoằng, mặt mũi u ám, tính cách cũng lầm lì chẳng ai muốn chơi cùng. Cậu không tin lắm một người tỏa sáng và hoàn hảo như Joseph lại chú ý đến cậu của khi ấy. 

Joseph dừng lại khiến Aesop cũng dừng bước theo. Anh vòng đến trước mặt Aesop, nâng cằm cậu lên rồi tiến sát lại. Khuôn mặt anh gần với khuôn mặt của Aesop đến mức cậu dường như cảm nhận được cả hơi thở của anh.

Aesop phừng cái mặt lại đỏ ửng như trái cà chua chín. Tầm mắt cậu luống cuống không biết nên nhìn đi đâu. Cuối cùng cậu chọn cách nhắm hai mắt lại, môi vô thức mím chặt, vừa như căng thẳng vừa như vừa mong đợi chuyện gì đó.

"....Phụt, haha".

Aesop nghe thấy tiếng Joseph bật cười vui vẻ, cậu vội mở mắt ra. Nhìn thấy Joseph cười đến mức đôi mắt xanh của anh trở nên lấp lánh như có nước. Aesop xấu hổ, "Anh Joseph!", cậu gọi to tên của anh.

Joseph kìm nén lại một chút, đôi môi vẫn luôn không ngừng cong lên. Anh thấy Aesop muốn giận lại không biết thể hiện cảm xúc đó ra sao, anh hơi thấy có lỗi vì trêu cậu. 

"Aesop, anh chỉ định nói, thứ khiến anh muốn tìm hiểu em là đôi mắt của em đó. Ngày ấy khi em nhìn anh bằng đôi mắt này, anh đã nghĩ cuối cùng mình cũng tìm ra điều quan trọng nhất của đời anh".

"Vậy là anh thích đôi mắt của em ạ?", Aesop hiếm khi hỏi ra một câu ngốc ngếch, "Còn những nơi khác thì bình thường ạ?".

Joseph dù đã cố nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, cười đến mức hai vai run lên. Sao cậu nhóc của anh có thể dễ thương như thế cơ chứ. Anh nhéo nhẹ cái má mềm của Aesop, "Đồ ngốc, anh thích em! Là em đó, Aesop. Mọi thứ của em, mọi bộ phận cơ thể, từng tấc da thịt thuộc về em anh đều yêu".

"Nghe....nghe kì lạ quá đi", Aesop miệng thì nói vậy nhưng hai mắt lấp lánh lại không che được suy nghĩ trong lòng. 

"Kì lạ hửm, chắc là do em chưa quen đó. Vậy bây giờ mỗi ngày anh sẽ nói một lần để em quen nhé", Joseph nâng cằm Aesop, để cậu đối diện với mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một cách trịnh trọng, "Anh-thích-em, Aesop".

"A...xấu, xấu hổ quá đi", Aesop bấn loạn, cậu đưa tay lên muốn che đi khuôn mặt của mình. Trời ạ, cái anh này thật đúng là muốn làm tim cậu vỡ tung mà. 

"Anh...anh này, em đói rồi. Chúng ta mau...mau đi ăn trưa thôi", Aesop đánh trống lảng, cố ý vừa nói vừa đi vượt lên trước Joseph như thể con thỏ nhỏ đang chạy trốn, "Mẹ em đã làm rất nhiều món ngon đó".

Joseph xách làn theo sau, mỉm cười dịu dàng nhìn bóng lưng cậu thiếu niên. Cảm giác thỏa mãn lấp đầy trái tim anh. 

"Ừ, đi thôi".

Aesop dường như đã đến thăm khu vườn này rất nhiều lần, cậu thuần thục dẫn Joseph đến một cái đình nghỉ mát. Nhìn kiến trúc cái đình xây bằng gỗ lim đậm chất phương Đông, không hợp với nhà thờ phương Tây chút nào, Joseph có chút ngạc nhiên.

Cái đình nghỉ mát rất sạch sẽ, chắc vẫn luôn được quét dọn định kì. Khung cảnh trong đình hướng mắt ra bốn phía đều là hoa khá đẹp nhưng kì lạ là chẳng có ai đến đây cả.

"Anh...anh có sợ ma không?", Aesop đợi Joseph ngồi xuống ghế mới làm bộ thần bí hỏi anh.

Dễ thương! Hiếm khi nào Aesop chủ động bày trò, Joseph lập tức hưởng ứng, cũng làm vẻ mặt hợp không khí, "Một chút, sao em lại hỏi thế?".

"Cái đình này bị người ta đồn là có ma đó anh", Aesop nổi tính trẻ con, hù dọa anh.

"Ồ, có chuyện như thế sao? Anh không biết đó, chuyện ma quỷ anh ít khi được nghe lắm. Em có thể kể không?", Joseph hỏi, tay lại mở làn lấy hộp thức ăn bên trong làn ra đặt lên mặt bàn. 

Aesop lập tức đồng ý, đây là lần đầu tiên cậu kể chuyện cho người khác nghe, vì vậy cậu vô cùng nhập tâm.

"Ngày trước người ta muốn phá cái đình này, nhưng lạ là máy móc còn chưa chạm đến đã lập tức hỏng hóc. Dùng sức người thì chắc chắn những người đó sẽ gặp tai nạn. Sau đó có một công nhân trực đêm ở đây đã nhìn thấy rất nhiều cái bóng trắng ngồi trong đình, sợ quá đổ bệnh một trận lớn. Mọi người thấy thực sự không thể giỡ bỏ đành để lại cái đình này".

Joseph chăm chú nghe, đưa bánh sandwich cho Aesop. 

"Hồi nhỏ em với mẹ sống ở gần chỗ này. Em lúc đó không thích giao tiếp lắm, nên em hay trốn đến đây chơi", Aesop nhớ lại ngày nhỏ, trong mắt có chút hoài niệm không hợp tuổi, cắn miếng bánh mì. "Nơi này là căn cứ bí mật của em đó".

"Vậy em không sợ à?", Joseph bỗng tưởng tượng ra một thân ảnh nho nhỏ một mình chơi trong đình, không có bạn bè cùng lứa, không có ai cùng chia sẻ niềm vui...Anh mím môi.

Aesop trái lại như không có cảm thấy hồi đó bản thân cô đơn hay buồn tẻ, cậu cười lắc đầu, "Em sợ người sống hơn ấy. Nghe kì quá anh nhỉ".

"Không, em nói đúng đó. Đôi khi người sống còn đáng sợ hơn cả ma quỷ", Joseph thấy tâm trạng của Aesop rất nhẹ nhàng, không có một chút sầu muộn. Trái tim anh mới thả lỏng hơn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Aesop kể cho Joseph nghe những chuyện thời thơ ấu của mình. 

"Em có thể ngồi ở đây ngắm những bông hoa và vẽ chúng cả ngày".

"Trong suốt khoảng thời gian đó em không gặp ai khác à?".

Aesop nghĩ nghĩ, "Có chứ. Có một lần em mang giấy bút đến đây vẽ tranh. Gần đến nơi thì em đụng phải một cậu bé khác vừa khóc vừa chạy ra khỏi cái đình. Lúc đó em thấy biểu cảm của cậu ấy liền tưởng trong đình có người, có hơi sợ".

Aesop ngượng ngùng, "Nhưng lúc đó em hay tò mò lắm. Em núp trong bụi hoa nhìn vào đình nhưng chẳng thấy ai cả. Ngồi đến mức muỗi đốt sưng cả chân cũng không thấy. Xong từ đó giờ chẳng thấy ai dám đến đình nữa, nơi này biến thành căn cứ bí mật của em luôn".

"Hừm...Vậy, anh có thể được coi là người đầu tiên được em dẫn đến căn cứ bí mật nhỉ?", Joseph gật gù, hài lòng vì một cái điều hết sức trẻ con này. 

"Vâng", Aesop cũng phấn khích, cậu gật mạnh đầu khẳng định, "Chào mừng anh đến với căn cứ bí mật của em!".

"Thật vinh hạnh cho anh quá, cảm ơn căn cứ trưởng nhé!", Joseph nháy mắt tinh nghịch.

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười vô cùng vui vẻ.

-----

-----

Thả cho mấy chương ngọt ngào của đôi bạn trẻ xong tui chợt nghĩ có nên tạo cái drama gì đó khủng khíp cho mỗi bạn một nơi hong. Cơ mà nghĩ xong tui sợ bị các bạn đánh chít :')) với lại tui là một người mẹ vô cùng yêu thương các nhân vật của mình, tui hong có nỡ đâu ahihi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com