Chương 54
Hoàng hôn đã qua, mặt trời cũng đã khuất bóng hết nhường chỗ lại cho màn đêm dần buông.
Sau khi cả hai ăn bữa tối tự nấu xong, Joseph liền cùng Aesop chuẩn bị về nhà.
Ngủ lại ở đây cũng không phải không được, nhưng mai Aesop còn phải đi học nữa nên Joseph cùng cậu trở về.
Thăm nhà cũ của Joseph mà Aesop cứ ngỡ đi thăm quan khu di tích hay điểm du lịch ấy.
"Giờ biệt thự này cứ bỏ trống vậy ạ?", Aesop tiếc nuối nhìn lại ngôi 'nhà cũ' lần nữa.
"Ừm, hàng tháng sẽ có người đến dọn dẹp một lần", Joseph nhìn Aesop, mỉm cười, "Nếu em thích vậy thỉnh thoảng hai chúng ta lại về đây chơi nhé".
"Vâng", Aesop gật đầu ngay, nơi này yên tĩnh cách biệt với bên ngoài. Không có tiếng xe cộ ầm ĩ, xung quanh đều có cây cỏ thiên nhiên, đặc biệt là cậu cũng chẳng cần phải giao tiếp với người khác khiến Aesop thực sự rất thích.
Cậu thậm chí còn từng có ý định tương lai cố gắng mua được một mảnh đất nhỏ cách thật xa thành phố, vắng người qua lại rồi ở ẩn như những vị cao nhân lánh đời trong phim. Nhưng cậu sợ nói ra xong Rose sẽ phát khóc mất nên đã từ bỏ.
"Em lên xe đi, anh khóa cổng lại đã", Joseph ra hiệu cho Aesop, xoay người nhập mã khóa cổng biệt thự lại.
Ring! Điện thoại của Joseph hơi rung lên, anh mở lên nhìn. Tin nhắn đến từ Vô Cứu, một bài báo về vụ việc náo loạn vào mười chín năm trước còn đính kèm cả một vài đoạn video. Anh liếc đọc nhanh qua nội dung, nhíu mày.
Hơi mím môi, anh bỏ điện thoại vào túi. Vẫn là đưa Aesop về trước đã, chuyện rắc rối cứ vất ra sau đi.
---
Trong lúc đôi bạn trẻ đang vui vẻ bên nhau, thì ở một nơi khác không khí lại đang căng như dây đàn.
Rose ngồi trên ghế salon, rót một tách trà đặt xuống trước mặt vị khách không mời.
Rose mỉm cười, "Quý phu nhân cất công đến nhà tôi thật khiến tôi cảm thấy vinh hạnh".
Hassan cúi người nâng tách trà, âm thầm nhìn lướt qua căn nhà một lượt nhằm tìm kiếm gì đó.
Cầm tách trà trên tay, bà ta ngửi qua một chút rồi mới hài lòng nhấp một ngụm nhỏ.
"Tôi cũng không muốn lòng vòng gì. Tôi sẽ nói thẳng luôn vào vấn đề chính", Hassan ánh mắt sắc bén, khí thế cao ngạo như muốn đè ép Rose.
"Vâng, phu nhân cứ nói đi ạ", Rose cười nhạt, cô cũng nâng tách trà bình thản uống, khí thế cũng không kém cạnh khiến Hassan thầm phát cáu.
"Con trai của cô, cậu Aesop thực sự khiến tôi rất vừa ý. Tôi muốn cậu ấy trở thành người mẫu riêng của tôi", Hassan ánh mắt đầy kiêu ngạo, "Tôi có thể trả cho cậu ấy mức lương 100 triệu cho một trang phục. Tôi nghe nói cậu ấy có ý định trở thành một người mẫu ảnh mà nhỉ. Đây hẳn sẽ là một sự lựa chọn không tồi cho cậu ấy".
Hassan cảm thấy với số tiền ấy chắc chắn sẽ khiến Rose động lòng. Bà ta đã cho người điều tra rồi, tuy Rose là trưởng bộ phận của một hãng nước hoa nổi tiếng nhưng vậy thì sao chứ. Một mình nuôi một đứa nhỏ ăn học cần rất nhiều tiền. Bây giờ đề nghị của bà ta hẳn chẳng khác nào một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống cả.
Nhưng Hassan không biết, lời nói của bà ta lọt vào tai Rose thật khó nghe và dị hợm. Mạch não của người này có vấn đề sao? Sao bà ta dám dùng giọng điệu và biểu cảm đó để bàn chuyện về con trai của cô chứ. Bà ta cho rằng cô thiếu chút tiền đó của bà ta à?
Với lại, cô thầm đề phòng, sao bà cô này lại cố chấp với con trai của cô như vậy?
Hôm nay cô ở nhà, buổi sáng dọn dẹp nhà cửa, dự định buổi chiều tối sẽ đi gặp bạn bè một chút rồi đi ăn luôn. Không ngờ vừa ló ra đã gặp ngay bà cô này đến. Vừa ý của bà ta là thế nào?? Chẳng nhẽ...bà ta là biến thái ưng trai trẻ hả! Bả nói cứ như muốn bao nuôi con trai cô ấy!
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Rose có hơi khiếp sợ bà cô biến thái này. Không được! Cô nhất định không cho bà ta gập Aesop đâu!
Rose dùng tách trà che đi nụ cười mỉa của mình, kiềm chế lại cơn giận đang trực trào trong lòng. Cô dịu dàng nói, "Quả thật là một lời mời hấp dẫn".
Hassan cong môi cười, tưởng Rose đã động lòng với số tiền bà ta đưa ra. Bà ta nói tiếp, "Không biết cậu ấy có đang ở nhà? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cậu ấy".
"Thật không khéo, Aesop hôm nay có hẹn đi chơi với bạn. Tối nay sẽ không về", Rose nửa thật nửa giả nói.
Hassan nhíu mày, sao bảo thằng nhóc này mắc bệnh tâm lý cơ mà! Suốt ngày chạy ra ngoài là thế quái nào? Bà ta đã tốn biết bao nhiêu thời gian cùng công sức muốn gặp một lần mà sao khó khăn thế!
"Với lại", Rose chợt nói tiếp, cô cố tình nói chậm lại, đặt tách trà trên tay xuống mặt bàn một cái 'cạch'.
Cô cười gằn, "Xin quý phu nhân đây thứ lỗi cho tôi, con trai tôi sẽ không kí hợp đồng nào với ngài đâu. Aesop không phù hợp với các thiết kế của ngài. Phu nhân vẫn là nên tìm người khác đi thôi".
Hassan nhìn thái độ xoay ngoắt của Rose, lại nghe những lời nói như đang vả thẳng vào mặt bà khiến Hassan tức giận. Bà ta đập tay xuống bàn làm cái rầm, phẫn nộ chất vấn.
"Lý do? Cậu ấy chưa từng thử thì làm sao cô biết sẽ không hợp với thiết kế của tôi hả!? Cô là chê tiền chưa đủ nhiều có đúng không? Vậy tôi sẽ nâng giá lên, 150 triệu một bộ thì thế nào! Cô hài lòng chưa?".
Rose cũng chẳng thèm nể nang gì nữa. Nhìn sự cố chấp cùng tính cách nóng giận thất thường của Hassan. Rose càng khẳng định suy đoán bà ta nhìn trúng nhan sắc của con trai cô là đúng. Cô phải bảo vệ Aesop khỏi con trâu già biến thái này mới được!
"Tôi không thiếu tiền, dù có là mấy trăm triêụ hay lên cả tỷ đi nữa thì con trai tôi cũng không đồng ý đâu. Mời phu nhân về cho!", Rose trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Hassan đứng phắt dậy, cả người bà ta run lên vì giận dữ. Ánh mắt sắc lẻm như dao chĩa về phía Rose.
"Cô cố tình không cho tôi gặp đúng không! Cô cũng y như đám người đó! Tất cả đều ngáng chân tôi tìm anh ấy có đúng không!! Sao các người dám...!!!", Hassan cứ y như lên cơn điên, bà ta rít lên điên cuồng. Lời nói mất khống chế buột ra những câu từ lộn xộn khó hiểu.
Rose thấy Hassan cầm cái túi quăng về phía mình. Cô vội vã tránh đi, nhưng vẫn bị sợi xích trang trí trên cái túi quất trúng trán. Cảm giác đau rát khiến Rose theo phản xạ đưa tay lên ôm rịt lấy vết thương.
Cô không ngờ một người vốn vẫn đang yên đang lành nói chuyện bình thường lại có thể chợt trở nên hung hãn mất trí như thế chỉ vì một kích động nhỏ.
Cốc chén trên bàn bị Hassan quét hết xuống đất vỡ tan tành. Bà ta như bị điên liên tục chửi mắng.
"Anh ấy là của tôi! Có chết cũng là của tôi! Sao các người dám đưa anh ấy đi! Khốn nạn! Sao anh lại chọn hắn chứ không phải em! Đôi mắt đó, đôi mắt xinh đẹp đó chỉ được phép nhìn tôi thôi!!".
Rose vội vã lùi xa ra định lấy điện thoại báo cảnh sát. Trợ lý của Hassan có lẽ đã nghe được tiếng nên vội vã chạy vào.
"Giám đốc! Ngài bớt giận. Chúng ta đang ở nhà của người khác đó, giám đốc! Xin hãy bình tĩnh...Úi!".
Trợ lý cũng bị bà ta quật cho cái vào mặt, đau đến nổ đom đóm mắt. Trợ lý thấy Rose đang gọi cảnh sát, cậu ta vội vã xin lỗi Rose xin cô tha thứ rồi quay sang hét lớn với Hassan, "Giám đốc! Ngài An Nhiên gọi điện nói đang chờ ngài ở nhà! Chúng ta mau về thôi!".
Lời nói giống như cái công tắc lập tức khiến Hassan dừng lại. Rose nhìn mắt bà ta mới biết bà ta đang không tỉnh táo. Sự điên loạn trong mắt bà ta nói cho Rose biết bà ta có bệnh tâm lý.
Hassan lầm bầm, "Thật sao? Anh ấy chờ tôi, anh ấy đang chờ tôi à! Mau, mau đi thôi, đưa tôi đi gặp anh ấy!".
Trợ lý gật đầu lia lịa, từng bước đưa Hassan vào trong xe, sau đó từ trong túi xách phía sau lấy ra một lọ chất lỏng xịt đầy xe rồi đóng chặt cửa lại.
Anh ta toát mồ hôi, quay lại phía Rose cúi gập người xuống thật sâu.
"Xin hãy tha thứ cho sự hỗn loạn mà giám đốc của tôi gây ra. Mọi chi phí tôi xin được bồi thường thích đáng cho phu nhân. Chỉ xin phu nhân đừng làm lớn chuyện này".
Rose cười lạnh, "Giám đốc của các người đúng là không phải người bình thường. Đến nhà người khác rồi làm loạn. Đánh chủ nhà bị thương lại còn đập phá đồ đạc, giỏi quá nhỉ! Một câu xin lỗi là xong à! Tôi thiếu chút tiền bồi thường đó à!".
Từ khi sinh ra Aesop cho đến giờ, chưa lần nào cô cảm thấy tức giận đến mức này. Vết thương trên trán cô giờ vẫn vừa đau vừa rát. Lại nghĩ đến sự điên khùng của Hassan, cô cảm thấy bản thân không nhào lên đập cho bà ta một trận là đã tử tế lắm rồi.
Cô nhìn người trợ lý đang xấu hổ cúi người trước mình. Mặt anh ta cũng bị Hassan đập cho ứ máu. Cô mím môi nhịn xuống những lời khó nghe, dù sao trợ lý cũng vô tội. Cô trút giận lên anh ta cũng không đáng.
"Anh đưa bà ta về ngay! Ngày mai khi bà ta tỉnh táo rồi thì nói với bà ta. Đừng có bén mảng đến con trai tôi nữa! Không thì tôi sẽ không để yên đâu!"
Bỏ lại lời cảnh cáo, Rose quay người đóng cửa cái rầm một cái rõ to.
Trợ lý siết chặt tay rồi lại thả ra. Lặp đi lặp lại mấy lần anh ta mới dằn xuống xúc động muốn bỏ việc.
Quay về mở cửa xe, Hassan đã ngủ gục trên ghế xe. Trợ lý giơ tay nhử trước mặt bà ta, làm hành động như muốn tát một cái cho bõ tức. Nhưng vẫn là không dám làm thật. Đợi thêm mấy phút cho thuốc tan hết, trợ lý mới lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com