Chương 59
Aesop vào phòng ngủ của Joseph. Trái tim cậu đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đây là lần thứ hai cậu vào phòng anh, nhìn cái giường to đùng mềm mại, cậu mím môi. Không biết cái giường bên phòng sách của anh có được thế này không. Hôm nay Joseph chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, cậu lo anh nhường giường cho cậu rồi lại mất ngủ.
"Hay bảo anh ấy vào ngủ cùng...", Aesop than thở, nhớ lại lời hồi nãy của anh, cậu đưa tay che đi khóe miệng đang nhếch lên.
"A, mình cũng không có ghét. Lớn chuyện rồi đây", Aesop nhìn cái lều nhỏ còn chưa bình tĩnh lại của mình. Cậu tuy chưa từng xem hay đọc mấy cái truyện hay đĩa phim người lớn nào, nhưng không có nghĩa là cậu không biết bản thân hiện tại đang lâm vào tình trạng gì.
Cậu quyết định dùng cách đánh lạc hướng để chờ bản thân tự bình tĩnh lại. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, tìm được một giá sách nhỏ, Aesop đi đến cầm lấy một quyển sách bìa da màu nâu sẫm.
Bên ngoài bìa không có tựa đề, Aesop mở ra xem mới biết hóa ra là một cuốn sổ ghi chép các địa điểm có khung cảnh đẹp. Có lẽ Joseph ghi lại để làm nguồn tư liệu chụp ảnh.
Ghi chú đánh dấu trên sách là chữ viết tay của Joseph. Nét bút vững vàng cứng cáp, từng nét hất đưa lại mềm mại nhẹ nhàng như chính bản thân anh ấy vậy. Thực sự rất đẹp.
Aesop lại được biết thêm một chút về anh người yêu của mình. Cậu cầm cuốn sách lên giường đọc, thích thú nhìn những địa điểm được minh họa kèm ảnh chụp cùng lời ghi chú đi kèm.
"Cứ y như đang được anh ấy đưa đi ngắm cảnh gián tiếp vậy".
Aesop mỉm cười lật mở trang sách. Tấm ảnh chụp một góc của khu vườn hoa anh túc đỏ rực xinh đẹp lọt vào tầm mắt. Nhưng khiến cậu chú ý, là dòng ghi chép được đánh dấu bằng bút màu của Joseph.
'Muốn đưa em ấy đến đây'.
Em ấy trong này, là chỉ ai vậy nhỉ? Aesop mím mím môi, cậu tò mò quá đi mất. Dòng ghi chép được đánh dấu vô cùng nổi bật, có nghĩa là đối với Joseph, đây là điều quan trọng.
Aesop chợt thấy hơi ghen tị. Tưởng tượng Joseph cười ôn nhu đi cạnh một người khác không phải mình, đưa người đó đến cánh đồng hoa xinh đẹp...
Buông sách đặt sang một bên, kéo chăn chùm kín đầu.
"...Đau thật".
---
Joseph thấy phòng ngủ mãi mới chịu tắt đèn, anh đứng lên khóa lại cửa nhà, tắt hết đèn dưới tầng 1 xong xuôi mới đi vào phòng sách.
Nằm trên cái giường lười lót nhung mềm mại, Joseph thở ra một hơi. Cứ nghĩ đến việc bên kia bức tường có người yêu nhỏ đang ngủ, anh lại thích muốn điên lên được.
"Thật là, cũng chẳng còn là trẻ con nữa", Joseph nói thế nhưng khóe môi thì không hạ xuống tý nào.
Đợi thêm một năm nữa thôi, khi em ấy đủ tuổi, Joseph mong chờ.
Một đêm bình yên trôi qua. Lúc Joseph còn chưa tỉnh táo hẳn, Aesop đã mặc tạp dề đứng trong bếp làm bữa sáng rồi.
Anh ngủ ngon quá đâm ra quên cả thời gian. Lúc đi xuống dưới nhà, nhìn thấy hình ảnh quá mức tươi đẹp khiến Joseph lập tức không nhịn được tiến tới ôm chầm lấy eo của người yêu nhỏ.
"Thơm quá~".
"Anh rửa mặt xong rồi ăn đi ạ, em chuẩn bị đi học đây", Aesop xoay người, nhón chân bất ngờ hôn một cái lên má của Joseph.
"Ơ", Joseph hơi ngơ ngác sau đó là vui đến mức như muốn bay lên, anh nghiêng khuôn mặt "Hôn cái nữa đi".
Aesop thế mà lại thực sự nhón chân hôn chụt một cái vào bên má còn lại. Sau đó cậu dùng khuôn mặt bình tĩnh thoát khỏi vòng tay của Joseph, "Anh ăn sáng đi, em đi thay quần áo rồi đi học đây".
"Em ăn xong rồi à?"
"Vâng", Aesop gật đầu.
Joseph liếc đồng hồ, anh thầm tự trách bản thân ngủ quên. Bình thường đồng hồ sinh học của cơ thể anh luôn chuẩn nên anh mới chủ quan không hẹn báo thức.
"Để anh đưa em đi".
"Không cần đâu anh, trường ngay gần nhà. Em đi một lát sẽ gặp bạn nữa", Aesop lắc đầu, chỉ bữa sáng tinh tươm trên bàn, "Anh không được bỏ bữa sáng đâu đó".
"Ừ, anh biết rồi", Joseph tiếc nuối, đợi Aesop thay đồ xong cùng cậu đi ra ngoài cửa lớn.
"Quần áo này có cần anh giặt hộ em luôn không?", Joseph chỉ túi quần áo trên tay Aesop.
Aesop lắc đầu, "Thôi, để em mang về rồi giặt sau".
"Ừ".
Anh chỉnh lại cổ áo cho Aesop, thấy ổn thỏa rồi mới cúi đầu hôn nhẹ một cái vào môi cậu.
"Đi đường cẩn thận".
"...Vâng", Aesop gật đầu mở cửa rời đi.
Joseph đưa tay sờ môi, hơi nghiền ngẫm. Em ấy đột nhiên chủ động với mình như thế, thích thật đấy.
Mang theo tâm trạng phi thường tốt đẹp, Joseph hạnh phúc ăn hết bữa sáng. Lên đồ chuẩn bị đi làm.
---
Sáng thứ hai, học sinh đến trường không phải đứa nào cũng tươi tỉnh sau ba ngày cuối tuần nghỉ xả hơi.
Aesop vác hai cái tai đỏ ửng đi vào trong lớp, Mine đến khá sớm đang ngồi vắt vẻo trên ghế đợi sẵn.
"Chào buổi sáng", Aesop đặt cặp lên bàn, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học.
Mine sáp lại gần Aesop, nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới, chậc lưỡi trêu, "Quả là người đang đắm chìm trong ánh sáng của tình yêu có khác. Nhìn vẻ mặt phơi phới gió xuân này xem".
Aesop hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình mới quay sang trừng Mine một cái, "Cậu nói nhỏ thôi, nhỡ người khác nghe được thì biết làm sao!".
Mine lè lưỡi, quên mất Aesop vẫn còn chưa thoát khỏi tâm điểm dư luận với siêu mẫu Allena đâu.
Mine hạ giọng ghé sát vào Aesop nháy mắt nghịch ngợm, "Vậy thì càng tốt chứ sao, để người ta biết cậu đã là bông đã có chậu, không có quan hệ gì với nữ thần hết".
"Không được đâu", lộ ra chuyện cậu đang yêu đương còn dở nữa. Aesop mãnh liệt phản đối.
Mine cười hì hì, xua tay "Tớ đùa vậy thôi. Tớ không nói với ai đâu".
Hai người ngồi nói chuyện, chủ yếu là Mine than thở đủ điều về ngày chủ nhật nhàm chán Aesop ngồi nghe. Một lúc sau Ronal cùng David cũng mới lần lượt đến lớp.
Ronal hớt hải mượn vở bài tập của Mine cắm đầu chép vội. Đi chơi với bạn gái cả ba ngày khiến cậu chàng chẳng còn tâm trí mà làm bài tập nữa.
David đặt cặp sách xuống, lập tức kéo ghế sát qua nhập hội với hai người bạn tốt. Cậu ta dùng giọng điệu hưng phấn tỏ ra thần bí.
"Các cậu có biết tớ vừa nhìn thấy ai ở ngoài cổng trường không?".
"Để tớ đoán", Mine giơ tay, phối hợp với David ra vẻ nghiêm túc suy luận, "Có thể khiến cậu có giọng điệu thế này, chắc chắn là một người nổi tiếng?".
"Ờ, đúng", David gật đầu.
Mine nhếch môi tiếp tục đoán, "Hừm, là nữ?".
Nhận được cái gật đầu của David, Mine cười, "Đừng bảo với tớ là nữ thần Allena ghé thăm trường mình đấy nhé".
David lắc đầu, "Không, bà ấy không phải người mẫu ảnh".
Nắm được hai chữ "bà ấy", Mine nhướn mày, "Người lớn tuổi à?".
"Ừ nhưng nhìn trẻ lắm luôn", David gật đầu.
Trong lúc nghe hai người nói qua nói lại, Aesop chợt nhớ đến một người, buột miệng hỏi "Là nhà thiết kế hả?"
David quay ngoắt sang vỗ tay, "Chúc mừng cậu, đoán đúng một nửa rồi. Vậy cậu có đoán được tên bà ấy không?".
"Nhà thiết kế, Hassan...?", nhịp tim của Aesop chững xuống khi thấy David khẳng định chính xác.
"Uầy, sao cậu đoán được hay vậy?", David kinh ngạc vô cùng, "Bộ cậu có năng lực đặc biệt hả?".
"...Tớ, đoán mò", Aesop né tránh ánh mắt của David. Tay vô thức cầm lấy điện thoại trong túi, cậu có nên nhắn chuyện này cho Joseph không nhỉ.
"Bà ấy đến trường chúng ta làm gì?", Ronal ngẩng mặt từ đống bài tập chép vội lên, không quên hóng chuyện.
"Tớ có biết đâu, vừa nãy tớ thấy bà ấy đi vào phòng hiệu trưởng rồi", David lắc đầu, trường bọn họ chỉ là một trường cấp 3 bình thường thôi. Ngoài việc đều là học sinh giỏi với điểm đầu vào cao ra thì trường đâu có đặc biệt gì. Không hiểu sao Hassan lại đến trường họ nữa.
Bốn người ngồi thêm mười phút thì chuông học reo lên. Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com