Chương 60
Tiết đầu sáng thứ hai là tiết tự học. Giáo viên sẽ chỉ đến điểm danh rồi để học sinh tự do ôn bài.
Bình thường thì là thế. Nhưng hôm nay sau khi giáo viên chủ nhiệm điểm danh xong thầy không rời đi mà đứng trên bục thông báo.
"Các em trật tự!", giọng nói nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm vang lên lập tức dọn sạch tiếng cười nói ồn ào.
Thầy hài lòng hắng giọng bắt đầu nói vào nội dung chính.
"Các em à, hôm nay trường chúng ta vinh hạnh được một vị khách quý ghé thăm. Bà ấy là nhà thiết kế nổi tiếng, đang tìm cảm hứng về đồng phục học sinh. Chính vì vậy, lớp chúng ta may mắn được chọn là lớp thử đồng phục mới".
Thầy chủ nhiệm còn chưa nói xong, dưới lớp đám học sinh đã hào hứng vô cùng. Cứ nghe có người nổi tiếng là đã tò mò rồi, giờ lại còn được chọn là lớp đặc biệt nữa, đứa nào cũng hớn hở thích thú.
"Thầy ới, nhà thiết kế đó là ai vậy ạ?"
"Thầy ới, là cả lớp mình luôn chứ không phải chỉ chọn đại diện một hai bạn ạ?"
"Thầy ới ời...."
Thầy chủ nhiệm gõ thước xuống mặt bàn mấy gõ, cao giọng quát, "Trật tự!".
Cả lớp lại lập tức im re.
Thầy lườm cả lớp một cái rồi mới nói, "Nếu chỉ chọn đại diện một hai bạn thì sẽ không thể quan sát và thiết kế ra được bộ đồng phục ưng ý nhất. Nên vị khách đó quyết định chọn cả lớp luôn".
"Quao~!", đám học sinh đồng thanh trầm trồ một tiếng cho có không khí.
"Giờ thầy sẽ giới thiệu vị khách quý của chúng ta, mấy đứa nhớ nghiêm túc một chút cho tôi! Đừng có làm tôi mất mặt, biết chưa?"
"Vâng~", cả lớp đáp dài.
Thầy chủ nhiệm đi ra ngoài không đến hai phút, cánh cửa lớp lại lần nữa được đẩy ra.
Tiếng giày cao gót đập vào trong tai, chưa thấy rõ mặt nhưng đã đủ khiến đám học sinh nghển cổ thích thú trông ngóng.
Làn váy dài với thiết kế phá cách làm tăng khí chất sang trọng thanh lịch, vải dệt vàng thắt eo, túi xách tay hàng hiệu phiên bản giới hạn. Đám học sinh nhìn gương mặt của người mới đến, đứa nào nhận ra thì phấn khích suýt hét toáng lên, đứa nào không biết thì ghé tai đứa biết dò hỏi.
David ngồi cạnh thì thầm với Aesop, "Đúng là nhà thiết kế của thời đại có khác. Trang phục đúng là độc nhất vô nhị, không đùa được".
Aesop cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ dựng sách lên muốn che đi mặt của mình. Nghe David cảm thán cậu cũng chỉ qua loa gật bừa. Tay dưới bàn cầm điện thoại gửi tin qua cho Joseph, 'Hassan đến lớp của em'.
Xong xuôi cậu tắt chuông bỏ điện thoại vào cặp sách. May mà cậu ngồi cuối lớp, chỉ cần cúi thấp người xuống thì sẽ được mấy bạn học ngồi trên che đi.
"Lần đầu tiên tớ nhìn bà ấy gần thế này đấy", bạn học A nói nhỏ.
"Bà gì chứ. Cô thôi, nhìn còn trẻ hơn cả mẹ tớ nữa", bạn học B đáp lại.
"Uầy, mẫu váy này tớ chưa thấy bao giờ luôn. Hàng độc quyền chắc luôn", bạn học C xuýt xoa.
"Ê, hình như bà...cô ấy tìm ai ý. Cứ thấy đứng quan sát nãy giờ. Làm tớ hồi hộp muốn chết", câu nói của bạn học D lọt vào tai Aesop khiến cậu hơi thấp thỏm theo.
Sau đó cậu nghe thầy chủ nhiệm nói, "Các em hãy dành cho nhà thiết kế Hassan một tràng vỗ tay chào mừng nào".
Tiếng vỗ tay ngay lập tức lấp đầy không gian, đám học sinh đã không còn ngồi yên được nữa. Có một đứa dẫn đầu mạnh dạn hỏi xin chữ kí. Lập tức sẽ có những đứa sau hưởng ứng. Nhất thời đến uy của thầy chủ nhiệm cũng không ép xuống được.
Hassan nhận lấy cái mic từ tay thầy chủ nhiệm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đám học sinh. Tiếng nhốn nháo bất giác nhỏ lại, Hassan lần nữa nhìn một vòng quanh lớp. Sau đó mới nói, "Chào các em, mục đích hôm nay tôi đến đây các em đều đã nghe thầy chủ nhiệm nói. Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Tôi muốn chọn các em, làm người mẫu cho thiết kế của tôi".
Nói bao quát là các em, nhưng tầm mắt của Hassan lại cố định chỗ bàn cuối. Bà ta nhếch miệng cười vui vẻ, "Tôi sẽ đưa các thiết kế đến, và nhiệm vụ của các em là thử đồ và mặc chúng. Bạn nào mặc đẹp còn có cơ hội được chụp ảnh và lên trang nhất báo thời trang tuần đó nhé".
"Aaa, tuyệt quá! Luôn đi ạ! Em sẵn sàng rồi!", đám học sinh không thể kiềm chế nổi nữa. Được mặc đẹp, được lên trang báo nữa, cám dỗ ngon lành như thế đứa nào chẳng mê.
Hassan mỉm cười trả mic cho thầy chủ nhiệm, "Việc còn lại nhờ thầy".
Thầy chủ nhiệm cười, lại nói thêm mấy câu dặn dò rồi đi ra khỏi lớp trước để Hassan "giao lưu" cùng lớp.
Bà ta đi xuống kí tên cho đám học sinh, kiên nhẫn đi đến những bàn xin chữ kí. Đi đến bàn cuối, bà ta dừng lại trước bàn của Aesop, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Bạn học nhỏ này, em đang ngại cái gì sao? Tôi không nhìn được mặt em".
Hassan còn nhiều tuổi hơn mẹ của cậu nữa, vậy mà bà ta cứ xưng "tôi-em" với cậu. Nếu là người khác thì sẽ thấy hơi lố bịch, nhưng nhìn khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của bà ta, chẳng ai có thể nói gì.
Mùi nước hoa nồng nàn xộc vào mũi Aesop khiến cậu đau đầu, cố gắng thở nhẹ và chậm lại, cậu lắc đầu, giả bộ chỉ vở bài tập đang viết dở.
"E...em, đang làm bù, bài tập ạ", Aesop nói chậm lại để tránh bản thân mình nói lắp.
Ở bên cạnh Joseph và đám David cậu có thể nói chuyện thoải mái nên Aesop cứ tưởng cái chứng sợ giao tiếp xã hội đã giảm đi. Thật không ngờ nó vẫn còn đó, đối với sự hiện diện của Hassan, ánh mắt của các bạn học cùng tập trung vào mình lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy bài xích cùng căng thẳng.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng áo, mùi nước hoa không chịu tản đi càng ngày càng vây xung quanh khiến cậu muốn ngạt thở. Bàn tay sơn móng đỏ xuất hiện trong tầm mắt, giọng nói cố tình nhỏ nhẹ dịu dàng không những không khiến Aesop bớt sợ mà càng làm cậu thấy thật giả tạo đến khó chịu.
"Bạn học này, em ổn chứ?", Hassan thấy Aesop cứ cúi gằm mặt xuống không chịu nhìn mình. Ánh mắt bà ta hiện lên sự bất mãn rõ ràng, đưa tay muốn nâng mặt cậu lên.
"Em xin lỗi, em có hơi đau, đầu ạ", Aesop né tránh sự đụng chạm của Hassan, ép bản thân hơi ngẩng đầu nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Hassan lúc nhìn đến đôi mắt cùng khuôn mặt của Aesop, lập tức sự bất mãn mất kiên nhẫn bị thay thế bởi thứ cảm xúc vui sướng khi tìm được vật sở hữu đã mất. Bà ta đưa tay muốn chạm lên mặt Aesop, nhưng lại lần nữa bị cậu né tránh.
"Chậc!", Hassan nhỏ giọng chậc một tiếng không hài lòng, bà ta thu tay về, biểu cảm trên mặt vẫn đầy quan tâm lo lắng, "Vậy em mau đến phòng y tế đi. Nếu cần tôi sẽ bảo trợ lý đưa em đi bệnh viện".
"A, dạ, thôi k...không cần đâu ạ", Aesop lắc đầu, hai bàn tay lạnh ngắt giấu dưới bàn siết lại, "Ngồi một chút, là em sẽ khỏe lại ạ".
Hassan vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên thầy hiệu phó đi đến cười hớn hở mời bà ta đi uống nước nói chuyện. Cân nhắc một chút Hassan thôi không nấn ná, xoay người rời đi.
Đợi Hassan khuất bóng ngoài cửa, Aesop mới thở dốc gục xuống bàn. Dạ dày cậu cuộn lên, cả người nôn nao như bị say xe. Vòng hai tay ôm lấy bụng, Aesop nhắm mắt cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Tiếng của đám bạn học lọt vào tai toàn những lời chua lè ganh tị nhưng Aesop chẳng còn sức mà quan tâm.
"Sao thế? Cậu ốm thật hả?", David lo lắng, lúc mới nãy nhìn còn khỏe mạnh lắm mà, sao tự dưng lại thế này.
"Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?", David hỏi tiếp.
Aesop lắc đầu, không chịu ngẩng mặt lên, giọng nói không có chút tinh thần nào, "Tớ nằm một lúc là ổn, đừng lo cho tớ".
David há mồm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành im lặng mở sách ra đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com