Chương 62
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]
---Chương 62---
Aesop cứ nghĩ hôm nay Hassan sẽ không đến nữa. Thật không ngờ sau khi ăn trưa xong một lúc, trợ lý của bà ta lại tới gọi cậu đi cùng.
Cậu từ chối, lấy lý do còn phải học bài và nghỉ trưa. Lại không ngờ đích thân thầy chủ nhiệm sẽ tới "Chiều nay em được nghỉ, em đi phụ cô Hassan đi".
"Thầy, cử bạn khác, được không ạ?" Aesop khó xử, cậu ấp úng cố gắng kiếm cái lý do nào đó, "Em không muốn mất tiết học chiều nay ạ".
Thầy chủ nhiệm vỗ vào vai Aesop, thân thiết cười "Ôi dào, khó lắm mới có cơ hội tiếp xúc với những người nổi tiếng như bà ấy. Học lực của em rất tốt. Em cứ coi như là một buổi học giao tiếp xã hội đi".
Aesop vội vã lắc đầu, đừng mà thầy ơi, em thực sự không đi được. Cậu rất muốn nói như thế, nhưng để cậu nói ra miệng trước ánh mắt "quan tâm" của thầy thực sự, rất khó.
Nhìn dáng vẻ như đi đánh trận của Aesop, đám Mine nhìn nhau không biết nên làm sao để giúp cậu.
"Cố lên nha, Aesop", Ronal cổ vũ.
"Cậu cứ bình tĩnh, hít sâu nói chậm thôi", David an ủi, tưởng Aesop sợ vì phải giao tiếp với người khác.
Mine tinh tế hơn nhiều, cậu nhận ra có điều không ổn mỗi khi nhắc đến Hassan. Sáng nay lúc Aesop được quan tâm quá mức cũng thế. Hassan là người nổi tiếng, chẳng việc gì bà ta phải quan tâm đến Aesop, người chẳng hề nổi bật gì trong lớp như thế cả.
"Cậu có cần tớ giúp gì không?", Mine hỏi, ánh mắt thấu triệt nhìn thẳng vào Aesop, "Nếu cần gì cậu cứ nói, đừng có ngại".
Aesop nhấp môi, vừa thu dọn sách vở vừa suy nghĩ đối sách.
"Tớ có việc muốn nhờ các cậu", Aesop nói.
Ba người David, Mine và Ronal lập tức sáp lại lắng nghe. Thì thầm to nhỏ với nhau một hồi, ba người gật đầu đồng ý nhất định sẽ làm đúng "kế hoạch".
"Nhưng sao tớ thấy kì kì", David nhìn bóng lưng Aesop khuất ngoài cổng trường học, cậu chàng quay sang nói với hai người kia, "Cứ cảm giác như cậu ấy đi gặp kẻ địch ấy".
Ronal không tinh tế bằng nhưng cũng nhận ra điểm bất thường, "Ừ, chuyện cậu ấy bảo chúng ta làm cứ y như đang tránh bị bắt cóc ấy".
Mine im lặng ngồi một bên nghe hai người phân tích, điện thoại trên tay không ngừng tạch tạch gõ chữ.
"Aesop kêu cậu làm gì thế?", Ronal tò mò muốn thò qua nhìn lại bị Mine né đi.
Mine đẩy cái đầu cún bự của Ronal ra, phất phất tay như đuổi chóa, "Né ra, né ra. Tớ đang nhắn tin với người nhà. Chuyện Aesop nhờ tớ chẳng có gì to tát".
"Vậy là chuyện gì?", Ronal bĩu môi, cái đầu bị đẩy ra lần nữa sáp lại.
"Hẹn giờ", Mine không nói rõ, cứ thần thần bí bí làm Ronal nóng ruột muốn chết mà không làm sao được.
Có hỏi thế nào Mine cũng lấp lửng cho qua nên Ronal đành thôi.
"Bình thường Aesop hay nhắm mắt nghỉ trưa mấy phút, nay bị gọi đi đến ngủ cũng không được".
"Mong cậu ấy ổn", David thở dài.
Quay sang phía Aesop, cậu cầm cặp sách đi theo trợ lý của Hassan.
"Ừm, anh ơi, nhất, nhất định phải đi ngay bây giờ ạ?", Aesop hỏi.
"Vâng. Giám đốc muốn cậu đến ngay", trợ lý mở cửa xe cho Aesop, bộ mặt xin lỗi, "Nếu cậu mệt xin hãy nói cho tôi. Tôi sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho cậu rồi báo với giám đốc".
"À, thôi không sao đâu ạ", Aesop từ chối, cậu mới không dám ngủ bậy đâu.
Lên xe, thắt dây an toàn, Aesop lấy điện thoại từ trong túi ra mở định vị, lại nhắn đi một cái tin. Xong xuôi cậu tiếp tục mở mạng ra tra về công ty của Hassan.
Ghi nhớ địa chỉ công ty, kiểm tra tuyến đường trên ứng dụng Maps, Aesop chợt nhíu mày.
"Đường này, đâu phải địa điểm công ty đâu ạ?", Aesop hỏi trợ lý.
"À vâng. Chúng ta không về công ty chính mà sẽ đến phòng thiết kế riêng của giám đốc ạ", trợ lý giải thích.
Giống như nhìn ra sự thắc mắc của Aesop, trợ lý không đợi cậu hỏi đã nói tiếp, "Xin cậu yên tâm, phòng thiết kế riêng cách công ty chỉ hơn mười phút đi đường. Nơi đó ít người, sẽ không ảnh hưởng đến cậu".
Ít người mới đáng lo ấy, Aesop nghĩ thầm. Không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ tiếp tục chia sẻ vị trí cho Mine.
Xe chạy hơn 15 phút từ trường mới đến nơi. Lúc Aesop xuống xe không khỏi líu cả lưỡi. Nói là phòng thiết kế, nhưng nhìn giống nhà riêng hơn. Khu nhà này cậu chưa đến bao giờ, nhìn một vòng toàn là những kiểu nhà thiết kế giống nhau.
"Cậu Aesop, xin hãy đưa cặp sách và điện thoại cho tôi", trợ lý vô cùng tự nhiên tiếp tục giải thích, "Trong phòng thiết kế có rất nhiều tài liệu quan trọng không thể lộ ra. Vì vậy những ai tiến vào đều phải để các thiết bị điện tử và cặp sách ở ngoài".
Aesop mím môi, cậu không muốn chút nào. Chần chừ không muốn đưa điện thoại cho trợ lý, cậu hỏi, "Em không thể cầm điện thoại ạ? Em, sẽ tắt nguồn ạ".
Trợ lý lắc đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
"Vậy, đợi em một chút ạ", Aesop cầm điện thoại nhắn đi thêm hai cái tin. Đánh dấu địa chỉ chỗ này gửi kèm theo rồi lập tức tắt nguồn.
Đưa cặp sách cùng điện thoại cho trợ lý, Aesop theo chân anh ta bước vào trong.
Sảnh ngoài rất bình thường, chẳng có chút không khí hay chi tiết nào liên quan đến hai từ "công việc" và "thiết kế". Thực sự rất giống cái phòng khách của một hộ gia đình bình thường.
Đi sâu vào trong, đẩy mở cánh cửa kính một chiều, ánh đèn chiếu rọi hắt ra sáng bừng. Trong phòng có rất nhiều giấy tờ, ma nơ canh cùng vải vóc.
Nhìn cả phòng đúng là ngập tràn cảm giác của một nhà thiết kế trang phục. Hassan đang đứng trước một con ma nơ canh chỉnh trang phục cho nó, nghe thấy tiếng liền quay lại. Khi nhìn thấy Aesop, nụ cười lập tức xuất hiện trên mặt bà ta.
"Chào mừng em đến với phòng thiết kế của tôi", Hassan tiến đến. Ra hiệu đuổi trợ lý ra ngoài, bà ta tự nhiên vô cùng kéo tay Aesop đi vào trong.
"A, vâng", Aesop cố gắng muốn rút tay ra, đi theo dẫn dắt của Hassan ngồi xuống ghế.
Hassan rót cho cậu một tách hồng trà, ánh mắt bà ta chưa từng rời khỏi khuôn mặt Aesop một giây nào.
Aesop nói cảm ơn, bưng tách trà rũ mắt vờ chạm môi uống trà, che đi sự bối rối và khó chịu trong ánh mắt.
"Hôm nay tôi muốn em thử giúp tôi mấy bộ trang phục. Chắc chắn sẽ hợp với em lắm", Hassan cười vui vẻ. Nói là làm, bà ta đứng dậy đi vào trong buồng lấy ra ba bộ đồ.
Aesop nhìn phong cách trưởng thành của bộ đồ, thầm nhíu mày, "Không, phải đồng phục ạ?".
Hassan bỏ qua câu hỏi của Aesop, như đang tự lẩm bẩm một mình, "Bộ này tôi đã điều chỉnh nhỏ lại theo số đo của em rồi. Hẳn sẽ vừa thôi".
Aesop thở dài, nhận lấy bộ đồ Hassan đưa tới đi vào phòng thay đồ.
"Nếu có chỗ nào không biết cứ hỏi nhé", Hassan mỉm cười.
Thay đồ ở một nơi không quen, càng không phải trung tâm thương mại ồn ào nhộn nhịp. Aesop căng cả da đầu. Cậu cứ cảm giác như bị nhìn lén ấy, dù suy nghĩ này tưởng chừng hơi thái quá nhưng mà cậu không thể khống chế được mình.
Nhanh chóng mặc vào bộ đồ Hassan đưa tới. Bộ đồ này rõ ràng chẳng hợp với tuổi của cậu chút nào. Giống đồ của người đã đi làm hơn. Được cái dáng người Aesop rất đẹp, chiều cao khá lí tưởng nên mặc vào cũng không quá mức nhìn như trẻ con mặc đồ người lớn.
Áo Vest cùng hoa văn và những điểm nhấn nút áo tinh xảo trang trọng, nơ trắng đính đá quý cao quý. Quần tây ôm vào đôi chân dài xinh đẹp.
Khí chất của Aesop hoàn toàn khác hẳn, không còn là một thiếu niên nữa mà trưởng thành trở thành một tinh anh tương lai sáng lạn.
Lúc Hassan nhìn thấy Aesop trong bộ trang phục này, bà ta phấn khích vô cùng. Tiến sát lại gần Aesop, bà ta nhìn thẳng vào cậu nói.
"Em ngẩng mặt lên đi. Đừng cười nhé, mắt hơi rũ xuống một chút", Hassan điều chỉnh từ biểu cảm đến tư thế của Aesop đến tận lúc bà ta cảm thấy hài lòng.
"Giống quá, giống quá đi".
Aesop nghe bà ta lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu này, cậu vô thức lùi lại kéo dãn khoảng cách.
Hassan muốn đưa tay chạm lên mặt Aesop, lại bị cậu né tránh. Bàn tay đưa hụt vào không trung khiến Hassan khó chịu.
"Em chạy cái gì? Tôi chỉ muốn chỉnh tóc giúp em thôi!", bà ta nhíu mày.
"Em, xin lỗi ạ", Aesop siết tay, đứng im để bà ta chỉnh áo và tóc cho mình.
Mùi nước hoa khiến cậu muốn ngừng thở, cái đụng chạm của bà ta trên áo nhưng cũng khiến cậu thấy sởn da gà. Nhất là ánh mắt của bà ta, si mê như đang nhìn một tác phẩm sở hữu.
Bà ta thậm chí còn muốn chụp ảnh, đổi một đống tư thế cùng biểu cảm rồi mới cho Aesop thay bộ khác.
Người khác thấy thì rất bình thường, nhưng đối với Aesop, đây chẳng khác nào cực hình. Chuyện bà ta chụp ảnh cậu nhất quyết không đồng ý khiến Hassan cáu giận.
"Tôi cần làm tài liệu", Hassan đường hoàng nói.
"Em không muốn ạ. Em, em đã kí hợp đồng với công ty khác, xin hãy, hiểu cho em ạ", Aesop kiên quyết từ chối.
Trợ lý ngồi bên ngoài vẫn luôn cảnh giác chú ý động tĩnh bên trong. Thấy hai người bất đồng quan điểm, không khí căng thẳng vô cùng, anh ta vội vã gõ cửa tiến vào. Nói với Hassan gì đó mới khiến bà ta thôi không chấp nhất nữa.
"Em thử bộ tiếp theo đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com