Chương 87
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]
---Chương 87---
Giờ nghỉ trưa, ba người dùng bữa xong liền ai về giường người nấy nghỉ ngơi.
Joseph thành công kéo Aesop lên nằm chung với mình.
"Anh này, anh trai anh liệu có thích em không?", Aesop hỏi.
Joseph hả một tiếng, "Em đừng lo cái này. Anh thích em là được. Liên quan gì đến ổng", anh giả bộ giận dỗi, "Em thích mình anh chưa đủ còn muốn thích thêm anh trai anh nữa à?"
Aesop đỏ mặt, nhẹ nắn bàn tay anh một cái, "Ý em không phải thế mà!"
Joseph bật cười, cậu nhóc của anh chắc đang lo lắng vì gặp phụ huynh nhà chồng đây mà. Giống anh hồi mới gặp Rose sau khi đã tỏ tình với Aesop ghê.
"Được rồi, em đừng nghĩ nhiều. Chuyện của hai đứa mình ổng biết lâu rồi"
"Anh nói ạ?"
"Ừ", với lại một thời gian hai người cùng oanh oanh liệt liệt lên báo thế kia, ổng không biết mới lạ.
----
7 giờ 50 phút tối, sân bay quốc tế.
Chàng trai trẻ tuổi cao mét 8 trong vộ Vest đen với mái tóc màu bạch kim thời thượng được vuốt lên gọn gàng mang đậm khí chất của một người doanh nhân thành đạt. Đường nét khuôn mặt như tượng tạc, đôi mắt xanh tựa biển sâu xinh đẹp mà lạnh lùng.
Khí chất đậm chất tổng tài cùng khuôn mặt xuất sắc này lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Mỗi nơi anh đi qua đều thu hút ánh nhìn cùng tiếng hét kích động kìm nén của cả nam và nữ.
Claude đưa mắt nhìn ra nơi hàng đợi, lập tức tinh mắt nhìn thấy Tạ Tất An cùng Vô Cứu đang một góc vắng người.
"Anh Claude, mừng anh về nước", Tạ Tất An nhét bông hoa vào tay Claude, híp mắt cười.
Claude nhận lấy, gật đầu chào hỏi với hai người.
"Anh chắc chưa ăn tối đâu nhỉ, đi ăn với tụi em nhá", Tạ Tất An nhiệt tình.
Claude nghĩ một chút rồi gật đầu, nói với trợ lý tan làm trước, đưa chìa khóa xe của mình cho cậu trợ lý rồi lên xe của Vô Cứu.
"Đến nhà hàng", Vô Cứu nói với tài xế.
Xe lăn bánh rời khỏi sân bay.
"Tình hình của Joseph thế nào?", rạng sáng nghe được cuộc gọi của Tạ Tất An, Claude vừa mới chợp mắt được chút liền lập tức bật dậy cho người sắp xếp chuyến bay sớm nhất để về nước.
Lệch múi giờ làm Claude thấy hơi đau đầu, vô thức đưa tay xoa xoa thái dương.
"Cậu ta vẫn ổn lắm, nghỉ ngơi một chút là lại chạy nhảy được ngay", Tạ Tất An thấy Claude mệt cũng thấy bản thân có một phần trách nhiệm vì làm anh gấp gáp trở về.
"Ừ", Claude gật đầu, Tạ Tất An sẽ không nói dối, vậy là được rồi.
Vô Cứu nhéo nhẹ vào gáy người thương. Tạ Tất An đang định nói chuyện liền nuốt ngược lời vào trong.
Xe im lặng một đường chạy đến nhà hàng, nhân viên đã đợi sẵn, món ăn cũng đã chuẩn bị hết.
"Anh ăn nhiều chút, gầy đi rồi này", Tạ Tất An xoay đĩa thịt bò về phía Claude.
Nhân viên lên món đứng bên cạnh không nhịn được khẽ liếc nhìn sang phía Vô Cứu, thấy y vẻ mặt bình thản như thế. Cậu nhân viên âm thầm nuốt nước bọt, sợ vãi!
"...Ừm, cậu cũng ăn đi. Không cần để ý tôi", Claude như có chút bất đắc dĩ gật đầu.
"Anh gầy như thế sao em không để ý được", Tạ Tất An theo thói quen cười nhăn nhở, lời nói ra lại khiến cậu nhân viên đang nghe lỏm bên cạnh chạy mất dép.
Khụ! Claude giả bộ không thấy vẻ mặt ngày càng "bình thản" của Vô Cứu, thở dài nhanh chóng ăn xong bữa tối này.
Xong xuôi ba người lại ra xe chuẩn bị đến bệnh viện. Lúc này cũng đã gần 9 giờ tối rồi.
"Anh, tối nay anh ở đâu?"
"Về nhà của Joseph", Claude thắt dây an toàn, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
"Vậy được rồi", Tạ Tất An nói với giọng quan tâm.
Tạ Tất An đang định theo lên xe, cổ áo chợt căng ra. Vô Cứu mặt lạnh lùng nói tài xế đưa Claude đến bệnh viện.
"Tôi đưa em ấy về trước", Vô Cứu không cho Tạ Tất An từ chối, nói xong liền kéo người đi sang một cái xe khác.
Claude nhìn qua gương thấy hai người kia đang cuốn lấy nhau, anh thu lại tầm nhìn, khẽ thở ra một hơi.
---
Joseph với Rose mỗi người ôm một cái Laptop ngồi trên giường xử lý công việc, Aesop thì ngồi bên bàn khách ghi lại bài học trên trường cùng giải đề thầy giao.
Chẳng ai nói lời nào, chỉ có tiếng lạch cạch gõ phím, tiếng trang sách thỉnh thoảng lại lật.
Phòng bệnh mà người ta còn tưởng vô nhầm thư viện luôn ấy. Không khí bây giờ thực sự giống lắm luôn.
Ting!
Joseph rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn qua điện thoại. Thấy là tin nhắn của Claude, anh mở ra xem.
"Sắp đến nơi"
Nhìn ba chữ ngắn gọn đến không thể ngắn hơn nữa, Joseph cũng nhắn lại, "Biết rồi".
Xong liếc sang Aesop, Joseph nhắn thêm "Vợ với mẹ vợ em đều ở đây"
Rất nhanh bên kia cũng phản hồi, "Ờ"
Joseph chậc khẽ một tiếng, đang thi xem ai nhắn ngắn hơn đấy à?
"Mẹ, chút nữa Claude sẽ đến đây", Joseph quay sang nói với Rose.
"Ừ, cậu ấy xuống máy bay lúc nào thế?", Rose hỏi.
"8 giờ kém. Đi ăn xong rồi nên giờ ảnh qua"
"Chắc cậu ấy lo lắm"
"Vâng"
Aesop ngồi nghe đối thoại tự nhiên của hai người, má cậu lại nóng bừng, hai tai hơi đỏ lên.
Từ lúc được Rose công nhận là con rể, Joseph liền đổi luôn xưng hô. Gọi tiếng mẹ mượt vô cùng.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Aesop đứng dậy đi ra mở cửa.
Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt vừa lạ vừa quen. Phiên bản Joseph tóc ngắn xách giỏ hoa quả khiến Aesop hơi ngớ người ra.
"Xin chào?", Claude lên tiếng.
"A vâng, em, chào anh ạ", Aesop lẹo lưỡi, vội vã tránh sang một bên mời Claude vào.
"Anh hai", Joseph lên tiếng chào hỏi.
"Cháu chào cô", Claude liếc Joseph, lại hướng Rose lễ phép chào trước, "Cháu là anh trai Joseph, Claude Desaulniers ạ"
"Ừ, chào cháu", Rose mỉm cười, gập laptop bỏ sang một bên, "Cô là Yellow Rose, cậu nhóc kia là con trai cô, Aesop".
Claude nhìn Aesop ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Joseph, anh điều chỉnh cơ mặt để trông dễ gần hơn.
"Chào anh ạ", Aesop lúc này đã hoàn hồn, cười mở lời.
"Ừm, Joseph đã kể về em với anh. Hơi đột ngột nhưng em bao nhiêu tuổi thế?"
"Em, 17 ạ"
"17 à. Joseph, chúng ta có nhiều chuyện cần nói với nhau đấy", Claude lạnh lùng nhìn sang Joseph.
Khụ! Joseph khẽ hắng giọng.
Claude cũng chỉ nói một câu như thế với Joseph, sau đó liền coi thằng em như không khí, quay sang nói chuyện với Rose và Aesop.
Tuy mặt Claude nhìn có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng lúc nói chuyện rồi mới thấy anh có nhiều điểm giống với Joseph. Nhất là khoản giao tiếp khiến Rose và Aesop cảm thấy vô cùng thân thiện thoải mái.
"Lần này cũng nhờ có Joseph nên mọi chuyện đều ổn cả", Rose mỉm cười, nói đỡ cho Joseph. Thái độ của cô đúng là thay đổi hẳn so với trước.
Aesop cũng nhận ra mẹ mình đã nhận định Joseph là người nhà, mà Rose thì rất bảo hộ người nhà.
"Thằng nhóc đó da dày thịt béo nên mới dám làm càn đó cô. May mà cô với Aesop không sao", giọng điệu của Claude nghiêm khắc như đang trách móc vì Joseph hành động liều mạng.
Joseph mím môi, khẽ chậc một tiếng. Anh cũng đâu phải trẻ con...
Rose hiểu tâm trạng của Claude. Mấy ai có thể bình tĩnh khi nghe tin người thân gặp nạn cơ chứ. Claude giận Joseph vì không biết quý trọng bản thân.
Hai vị "phụ huynh" ngồi nói chuyện, hai đứa nhỏ liền im lặng ngồi cạnh làm cảnh.
Thấy giờ cũng không còn sớm, Claude đành đứng dậy, "Ngày mai cháu sẽ quay lại, hôm nay khá muộn rồi. Cô với em nghỉ ngơi đi ạ".
"Ừ, cháu về cẩn thận nhé"
"Vâng", Claude chỉnh lại áo, quay sang Joseph với ánh mắt thâm ý, "Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện riêng sau".
"Chậc!", Joseph xua tay, "Về đi, mật khẩu nhà em không đổi đâu".
"Ờ"
Aesop lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Joseph, cậu nhịn cười tiễn Claude về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com