Chương 50.1 [H]
Warning te te te: À thì mọi người đều biết warning chuyện gì mà =))
Thực tế ra chap 50 này có H (nhẹ), nhưng nó cũng là một trường đoạn cảm xúc rất dài + khó viết, yếu tố H không quá nặng đô nên tốt nhất là không nên vì nó là H mà bỏ qua =))) T type chủ yếu là thấy tứk vì phải chọn từ nhiều quá + buồn miên man chứ hông thấy nwngs nhiều =)))
==={}===
Sáng tinh mơ, Anoushka đã sớm không yên tĩnh. Thật ra ở cái đất này chẳng có mấy khi là lặng im, 5 giờ kẻng đã rung để gọi mọi người khởi động sớm rồi.
Trời chưa kịp hửng sáng, chim nhạn đã nghển cổ kêu vang, mà quân đồn trú cũng phải lục đục bắt đầu một ngày mới.
Xôn xao đến xôn xao đi, dần dần, khắp khu vực căn cứ mưa chưa kịp ngơi đã thấy không ít người.
Ở nơi ít ai nhìn thấy, quần áo cùng hơi thở hỗn loạn, trong tiếng mưa đầu hạ có hơi nóng phả dần lên. Mùi đất, mùi nước, còn có mùi hạnh nhân như có như không quanh quẩn bên đầu mũi, hòa vào với nhau tựa một loại thuốc mê, kéo lí trí con người ta càng ngày càng xa với thực tại, đưa vào chốn đê mê.
Naib cũng chẳng biết vì sao tình huống lại thành ra như thế này nữa. Anh chỉ nhớ mình bị hôn rất nhiều lần, mỗi lần người kia đều kiên trì xâm lược cho đến khi anh sắp không theo kịp thì tạm thời ngừng lại, mỗi lần đều bị lưỡi của gã kéo vào cuộc chơi không hồi kết, nước dãi cũng không kiềm được mà chảy tràn dọc theo khóe miệng. Lăn đi lộn về tới hơn nửa canh giờ, đến nút áo của bản thân bị mở toang từ bao giờ cũng không nhớ được.
Ban đầu chỉ là va chạm mơn trớn rất nhỏ khắp nơi trên cơ thể, dần dần trở nên quá phận hơn, như công tắc bật lửa, một lần lại một lần khơi lên dục vọng tưởng chừng như chẳng thể nào thức giấc giữa tình cảnh bẽ bàng như thế. Naib ngỡ như trong vô thức mình đã nấc lên, trộn bên trong âm thanh ấy có uất ức, cũng có tủi thân, dẫu rằng bản thân là người có lỗi. Thiên tính là một thứ ngu xuẩn lại khó bỏ, mà thiên tính của Naib từ ngày ở tu viện cũ nát kia vẫn luôn là dựa dẫm người này trong vô thức.
Mưa nhẹ hạt hơn, từng tí tách hòa tan trong đôi mắt màu hổ phách, gợn sóng nhè nhẹ dưới hương hạnh nhân âm thầm xâm lấn từng tấc trong da thịt. Ở thời điểm mà Naib không để ý, hương vị quen thuộc của người kia đã bao phủ tiềm thức, là dấu hiệu của bình yên.
Hôm nay, khi bước qua hành lang dài của cung điện Hoàng gia, Naib vô tình dừng lại trước một tấm gương vô cùng lớn, mang theo vẻ lạ lẫm mà nhìn gương mặt của bản thân. Cơ thể của Naib không giống như Jack, vốn anh cũng chỉ là một người bình thường, dùng quá nhiều thủ thuật để kéo dài mạng sống, thế nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Một nhân loại lại muốn cùng Tà Nhãn ký chủ song song tồn tại, chẳng khác nào Icarus vọng tưởng chạm tới mặt trời, khi nhận ra bản thân quá phận thì kết cục đã là xương tan thịt nát. Naib vẫn chưa đến bước đường đó, nhưng anh biết cơ thể mình không trụ lâu được nữa.
Tóc nâu rối xù dài ra không ít, khóe mắt có hằn vết thời gian, hốc mắt in sâu hơn, so với nửa năm trước giống như đã già đi 4, 5 tuổi. Rồi tiếp theo sẽ là gì nữa? 300 năm đông lạnh dưới biển sâu, cứ ngỡ rằng có thể thắng được thời gian, hóa ra chỉ là chút đắc ý nhất thời. Khoảng thời gian này sóng gió thật sự nhiều, cơ hồ vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới, tầng tầng lớp lớp chồng đè kết vảy, xúc cảm cũng chai sạn theo lớp da đầy sứt sẹo.
Bản thân vốn dĩ đã không bắt mắt, trong biển người có thể dễ dàng lạc mất, hiện tại tiều tụy đi lại càng khó coi, đến chính Naib cũng chẳng nhìn ra mình có cái gì tốt. Xung quanh Jack thật ra rất nhiều người ưu tú, họ không ưa nhìn thì cũng là xinh đẹp, một trời khí chất, đứng một mình cũng có biểu hiện làm người khác muốn thân cận. Naib thì khác, nếu hỏi ấn tượng của người khác về anh, tám phần mười sẽ là "cười rất dễ nhìn" và "mắt màu trà thật đẹp", bởi lẽ nếu như không cười, Naib trông bình thường đến mức tự thấy bản thân khó coi.
Có lẽ là bởi vì người kia quá ưu tú, ưu tú đến chói mắt, sự tầm thường của bản thân càng trở nên không thể nào chối bỏ.
Jack đưa tay gạt mái tóc vì nước mưa mà dính nhớp trên má Naib về phía sau, để lộ gương mặt mà người kia vẫn luôn không thích. Thanh niên theo bản năng nghiêng đầu, cọ má vào tay của gã, đọng bên khóe mắt chẳng biết là nước mưa hay lệ nhòe. Gã nhẹ hôn nơi đuôi mắt của người kia, ân cần đưa tay nâng đầu anh dậy, kéo Naib ra khỏi trạng thái vô thức rụt người về phía sau.
Chuyện Naib có chút tự ti Jack vẫn luôn biết, bình thường anh sẽ luôn đội mũ bảo hộ cùng kính, che đi gần nửa mặt, không chiến đấu cũng luôn kéo thấp mũ. Vậy nhưng mà gã lại không hiểu vì sao, người này thật sự dễ nhìn như thế, có cớ gì mà phải luôn hạ vai cúi đầu giấu diếm bản thân.
Hõm cổ truyền đến ngứa ngáy, người kia cúi xuống gặm cắn mơn trớn yết hầu của anh, trong giây lát cứ như muốn khơi dậy hết tất cả những nghẹn ngào nhịn nơi cuống họng. Naib nuốt khan, há miệng thở dốc, nhắm mắt lại không muốn nhìn không gian đang hửng sáng.
Cánh cửa ban công chỉ cách có chưa đến 3 bước chân, bên trong khô ráo lại ấm áp, thế nhưng không ai nói gì cũng không ai di chuyển. Bởi lẽ nếu như không gian yên tĩnh quá, không có màn mưa vô hạn này, họ sẽ bắt đầu tự hỏi: vì sao mình lại làm điều này?
Ở khoảnh khắc cần tỉnh táo để đối mặt với người kia nhất, cả Jack và Naib đều nguyện say trong men tình, ước cho cơn mưa đầu hạ này đừng dừng lại.
Hàm răng khẽ chạm vào da thịt, ngưa ngứa chứ chẳng đau, nhưng Naib lại giật nảy người lên, theo bản năng mà cố đẩy người kia ra. Cổ họng là vị trí yếu hại, không đủ tin tưởng, chẳng ai dám hoàn toàn đưa nó vào tay người khác.
Sự thật chứng minh, ở khoảnh khắc chạm da rất bé kia, Jack đã có dục vọng muốn không lưu tình mà cắn xuống, xé nát cổ họng người này, khiến cho anh vĩnh viễn không thể nói hay thở được nữa. Có phải đến lúc đó Naib sẽ thôi tính toán mà toàn tâm toàn ý dựa vào gã hay không?
Jack nghĩ nếu cứ như thế này, mình điên mất thôi.
Sấm rền vang, mưa nặng hạt hơn, từng giọt từng giọt lăn đều trên gò má Naib, kéo qua đôi môi mới vừa ửng lên đã vội tái nhợt vì không được âu yếm. Một tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng, Jack ngỡ ngàng nhìn khóe mắt của Naib, sắc đỏ ửng lên làm cho gã lúng túng chẳng biết phải làm gì. Gã làm Naib đau sao?
"Em..."- khó chịu ở chỗ nào?
Naib lắc đầu, đưa tay ôm lấy cổ gã, thành kính đặt lên khóe môi gã một nụ hôn, trước khi rời đi còn liếm nhẹ, đầu lưỡi tiếp xúc trong giây lát để lại cảm giác nóng hổi khôn lường. Đáy lòng Jack mềm một mảnh, đưa tay bế cơ thể người kia lên, để anh ngồi trên thanh chắn ban công, phía bên dưới chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể thấy cảnh tượng hoang đường ở phòng thiếu tướng.
Vừa vặn hôm nay là một ngày mưa, dù cho bên dưới lác đác người qua lại, chiếc ô trên đầu cũng đủ che đi tầm nhìn của họ. Vốn biết là như thế nhưng Naib vẫn cảm thấy bất an, áo sơ mi của anh đã trượt khỏi đầu vai, để lộ gần hết nửa thân trên vì ướt mưa mà tái nhợt. Trang phục thấm nước dính vào da thịt, cả cơ thể đều lộ rõ như chẳng có mảnh vải nào.
Chiều cao nơi Naib ngồi làm cho anh phải cúi xuống mới nhìn đến mặt của Jack, vừa vặn thay khi người kia hạ mắt cúi đầu hôn dọc theo lồng ngực, thứ đọng lại trong tầm nhìn của Naib là lông mi cong dài, mỗi khi chớp đều cơ hồ run lên rất nhẹ. Có lẽ Jack cũng giống như anh, đều đang âm thầm sợ hãi, vội vã tìm kiếm hơi ấm để quên đi trái tim đang dần lạnh lẽo theo bước thời gian.
Trong ướt át chẳng biết đến từ cái gì, từng khoảnh khắc da chạm da đều tê dại châm chích đại não, nhuốm một tông tê tái đến khó lường. Jack chẳng biết nữa, người gã đang ôm trong lòng đây, vậy mà giống như là xa vời vợi, có vươn tay hết sức cũng không níu nổi. Muốn vạch lồng ngực của anh ra, hỏi cho rõ bên trong rốt cuộc là chứa cái gì, tại vì sao...đến tận lúc này rồi, vẫn tuyệt tình kinh khủng thế.
Khi Jack tỉnh dậy, gã đã đi khắp phòng, vô thức mà lục tìm đủ thứ, vốn chỉ để muốn đánh lạc hướng bản thân mà thôi. Vậy mà gã lại ngoài ý muốn tìm thấy thuốc ngủ, rất nhiều thuốc ngủ.
Cái thứ đó, chỉ cần là người có não đều biết, không có chút tác dụng nào với Jack. Naib cũng biết, Jack hiểu anh biết rõ, vậy nên anh mới dùng thủ thuật tác động lên thần kinh của gã chứ chẳng phải thứ đồ chơi này.
Thế nhưng mà, chỉ cần là người có não đều biết, liều lượng lớn thuốc ngủ như thế có tác dụng gì.
Naib, bằng một cách nào đó, muốn tự sát.
==={}===
A/N: Còn nửa chap mai post, h đi ngủ hi hi :DJL
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com