Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Tư vấn tình cảm cho tuổi mới lớn.


"Chị ơi! Dậy thôi dậy thôi!"

Melanie mệt mỏi khẽ mở hờ mắt, ánh sáng từ ô cửa sổ cứ thế chíu thẳng vào. Cô ngay lập tức nhắm mắt lại, trùm chăn trốn đi và tiếp tục ngủ ngon lành.

"Thiệt tình!"

Galatea phồng má chống hông, lễ hội hôm qua ai cũng chơi bời nhiệt tình đến tận gần sáng mới tàn cuộc, bảo sao bây giờ Melanie mới dậy không nổi. Hơn nữa cô lại là người tận hưởng lễ hội nhiều nhất cơ mà.

"Chị sắp có lịch đấu đấy ạ!!" Cô bé hét lên.

Ngay sau đó là cái chăn nọ bắt đầu rục rịch chuyển động, phắt một cái Melanie đã bung chăn ra rồi lật đật chạy vào nhà vệ sinh.

Galatea chỉ biết lắc đầu bó tay, có thật sự là tiểu thư đoan trang thanh lịch không vậy?

                                     *

Melanie ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đi xuống cầu thang đến phòng khách tập trung. Giờ này mới sáng sớm nên ở đây cũng không đông lắm, một số người có lẽ vẫn còn say giấc nồng. Cô cũng muốn đi ngủ cơ, tiếc là sắp có trận đấu rồi.

Thấy cô Melanie xuống, Joseph nhâm nhi tách trà vừa chào cô:

"Ồ, chào buổi sáng “Tiểu thư”."

Cô gật đầu đáp lại. Phòng khách toàn là những nhân vật cô có phần sợ sợ thôi. Ví dụ như quý cô Thư ký tòa án Keigan đang ngồi đằng kia. Nhìn người này thực sự rất quyền lực và nghiêm nghị theo một khía cạnh nào đó, đến bắt chuyện thôi cô cũng thấy không dám rồi.

Ngoài ra có ngài Ẩn sĩ Alva, vẻ ngoài ưa nhìn nhưng Melanie lại cảm giác ngài ấy lạnh lùng kiểu gì, nói chuyện thì cũng chưa lần nào.

Cô thở dài, mới sáng sớm mà cảm giác nặng nề kinh khủng.

Ngồi gặm đỡ miếng bánh mì vừa đọc sách trong lúc đợi tới giờ đấu, Melanie thấy Galatea cùng Ithaqua vừa đi xuống nhập bọn chung.

Không biết có phải do cô tưởng tượng không, khi mà cô vừa đưa mắt nhìn Ithaqua, ngay lập tức cậu ta liền nhìn sang chỗ khác ngay. Cả lúc nói chuyện nữa, dường như Ithaqua cứ toàn bơ cô thôi.

Không lẽ, sau đợt xem pháo hoa, Melanie tùy tiện kéo cậu đi quá nên bây giờ giận cô sao?

Cô vội lắc đầu, dù sao cũng do cô tự suy đoán.

Cùng lúc đó Mary và Michiko đi vào, khỏi phải nói, mỗi lần thấy Melanie là y như rằng Mary vui như Tết chạy đến chỗ cô ngay. Cả đám lại bắt đầu trò chuyện và phòng khách ảm đạm bỗng chốc trở nên rôm rả lên.

"Pháo hoa hôm qua đẹp quá trời luôn!"

Galatea giơ tay tay lên như thể đang mô phỏng lại sự rực rỡ của pháo hoa hôm qua. Cô bé quay qua Ithaqua tìm sự hưởng ứng. "Đúng không anh?"

"Hả? À ừ..." Ithaqua trả lời như có như không.

"Phải rồi, hôm qua anh toàn nhìn chị Melanie nên có để ý gì đâu."

...

Một câu, toàn thể gian phòng nín bặt, đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Ithaqua.

Michiko phất quạt che miệng, khẽ "ồ" một tiếng.

Mary vội lấy hai tay bụm miệng lại bày tỏ một biểu cảm rất sốc.

Alva ngồi gần đó chợt quay mặt sang chỗ khác phì cười, anh mà nghi ngờ thì chỉ có đúng, Ithaqua có gì đó với con bé đó thật.

Và nhân vật chính của tình huống hiện tại - Ithaqua - ngay lập tức thanh minh ngay.

"Em nói cái gì vậy hả!? Rõ ràng là Melanie hỏi anh trước nên anh mới quay qua trả lời thôi, em cũng ở đó mà!"

Galatea nhí nhảnh làm động tác vờ như không nghe thấy.

"Thiệt hông đó~ Tui hổng tin đâu. Nhìn người ta đắm đuối luôn mà."

Trước khi Ithaqua thẹn quá hóa giận, Melanie chen ngang giải vây:

"Thôi Galatea, đừng trêu Ithaqua nữa. Với cả nếu cậu không nhìn thì thôi, không việc gì phải ngại lên cả--"

"Cả chị nữa! Đáng ghét!"

Rồi cả đám ngớ người ra nhìn Người gác đêm nào đó đùng đùng bỏ đi mất. Melanie thộn mặt ra, nếu không nhìn thì việc gì phải hung dữ lên thế. Các vị Thợ săn lớn hơn chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhìn một chút là hiểu vấn đề ngay.

"Lát đi xin lỗi Ithaqua là vừa nha Galatea, giận rồi kìa."

Galatea nhìn Melanie, ngây thơ lè lưỡi cười hi hi.

"Muốn gả dễ lắm sao cưng?" Mary lầm bầm.

Michiko nheo mắt: "Nói gì vậy bà nội?"

"Không có gì."

*

Người đưa thư Victor Granz đứng từ xa nhìn Ithaqua ngồi trên bệ cửa sổ ở khu nhà gỗ của bản đồ Bệnh viện thánh tâm, cậu chàng bẽn lẽn đưa ra một tờ giấy ghi mấy dòng chữ cho cô nàng Nhà tâm lý học - Ada Mesmer xem.

Đại khái nội dung Victor ghi là "Sao Ithaqua không đi bắt chúng ta mà ngồi một đống ở đó vậy?"

Ada đọc xong liền đưa mắt nhìn sang nhà gỗ. Quả nhiên Ithaqua cứ ngồi ở đó, lại còn trông đa sầu đa cảm lắm cơ.

Cậu Bệnh nhân Emil đứng cạnh Ada nói với chị người yêu của mình:

"Hay chúng ta qua hỏi thử cậu ta đi."

Thế là cả bọn quyết định đi đến gần Ithaqua hỏi chuyện. Để đề phòng Ithaqua đột nhiên lên cơn đập cả bọn rồi treo lên ghế nên cô nàng Nữ chủ tế - Fiona Gilman cẩn thận thiết lập sẵn những chiếc vòng có gì cho mọi người chạy.

"Ừm..." Ada ngập ngừng lên tiếng, đằng sau là Emil, Victor và Fiona cứ trốn đằng sau lưng cô, "Bộ cậu có chuyện gì sao Ithaqua?"

Ithaqua quay sang, thình lình đứng dậy khỏi bệ cửa sổ làm cả đám giật mình chuẩn bị tách nhau chạy. Rồi đột ngột, Gác đêm mạnh tay nắm chặt hai vai Ada đè cô vào tường khiến Victor và Fiona hoảng sợ bỏ chạy mất.

Còn Emil thì chạy đến một mực kéo Ithaqua ra khỏi Ada.

"Thả chị ấy ra! Cậu làm gì vậy!?"

"Đi ra." Ithaqua đanh giọng, tuyệt tình vung tay cầm vũ khí đánh Emil khiến cậu mất nửa máu. Sau đó kề gương mặt được bao phủ bởi chiếc mặt nạ kì dị vào sát mặt Ada, mặc Emil cứ nhất quyết kéo ra.

"Bình tĩnh nào, chuyện gì thì từ từ nói." Ada vẫn rất bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Ithaqua, rồi đưa mắt sang Emil, "Tôi không sao đâu Emil, em đừng lo."

"Không! Thả Ada ra!"

"Cô là Nhà tâm lý học mà đúng không?"

Ada gật đầu trước câu hỏi của Ithaqua, đây không phải là điều đương nhiên sao?

"Vậy thì, cô có biết tôi đang gặp vấn đề gì không?"

Ada méo mặt, mày không nói gì ai mà biết hả thằng nhãi ranh? Nãy giờ bà mày nhịn hơi lâu rồi đấy.

Nghĩ là vậy, nhưng Ada lại nói ra nhẹ nhàng hơn.

"Cậu phải nói ra thì tôi mới biết chứ..."

Ithaqua buông Ada ra, lại ngồi xuống bệ cửa sổ. Emil nhanh chóng đỡ chị người yêu vỗ về, chàng trai Gác đêm chứng kiến hết nhưng cũng không phản ứng gì mấy, chắc do quá quen độ mặn nồng của cặp đôi này rồi.

Cậu cắt ngang:

"Tôi muốn một mình cô nghe thôi."

Nghe vậy, Ada đành hất mặt ra lệnh Emil sang chỗ khác với Victor và Fiona. Dù không muốn nhưng cậu đành phải nghe theo, chắc Ithaqua phải có chuyện gì đó nên mới không muốn để người khác nghe như vậy.

Ada chống hông:

"Ở đây chỉ còn tôi với cậu thôi, nói đi."

...

"Tôi nghĩ tôi có vấn đề về tâm lý rồi. Không hiểu sao mỗi lần đối diện với người ta là mặt tôi lại nóng lên, cả tim cũng đập nhanh hơn đến mức khó chịu. Rõ là muốn nói chuyện với người ta nhưng bản thân lại né xa ra. Tôi kì lạ lắm đúng không?"

Ada đứng khoanh tay lắng nghe từ đầu đến cuối lời tâm sự của Ithaqua. Cô nàng chợt phì cười khiến cậu khó hiểu, bộ có gì buồn cười à?

"Có lẽ đây là lần đầu cậu va phải nên có chút mới lạ. Nghe tôi hỏi này."

Ithaqua ngồi yên, vểnh hai cái tai trên đầu lên nghe.

"Cậu có muốn gặp người ta thường xuyên không?"

Ithaqua có chút chần chừ, sau đó gật đầu. Ngày nào mà chả gặp nhau chứ, muốn là muốn như nào.

"Mỗi khi cậu làm việc gì, cậu có thường nghĩ đến người ta sẽ làm cùng mình không?"

Ithaqua lại nghĩ đến trận 8 đấu 2 bất đắc dĩ khi ấy, lúc đó là miễn cưỡng thật. Nhưng bây giờ thì cậu lại muốn đi chung với người ta thêm một lần nữa, cậu thề sẽ không để xích mích gì xảy ra như trước.

Ithaqua lại gật đầu.

"Có muốn ở bên cạnh người ta mọi lúc không?"

"Có." Cậu lặp lại một lần nữa, hai tay xoa xoa vào nhau. "Muốn lắm, nhưng hễ thấy người ta là lại khó xử..."

"Những điều chưa thế này, tôi chưa bao giờ gặp phải nên không biết làm sao hết..."

Ada cười hiền, liền đưa ra kết luận.

"Tôi biết cậu bị bệnh gì rồi."

"Bệnh gì cơ?"

Nàng Tâm lý học hai tay chống hông, trịnh trọng tuyên bố:

"Là bệnh “yêu” đó!"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com