20. Đời Ithaqua chỉ có hai từ gói gọn: Bị "dí."
Melanie mở bừng đôi mắt giàn giụa nước mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cô là những gương mặt đầy lo lắng của Mary, Michiko và Galatea. Khỏi phải nói cả ba cô nàng mừng rỡ như thế nào. Mary ngay lập tức ôm chầm lấy Melanie ngay.
"Ôi trời cuối cùng em cũng tỉnh! Ta rất, rất, rất lo cho em đấy!"
"Thật tốt quá." Michiko dịu dàng vuốt nhẹ phần mái tóc đen loà xoà đẫm mồ hôi của Melanie qua một bên.
Galatea không kìm được mà chôn mặt vào người Melanie mếu máo:
"Chị làm em lo quá... Chị đã ngất một ngày trời rồi, em cứ tưởng chị sẽ bị làm sao cơ..."
Melanie đơ người nhìn loạt hành động của mọi người do chưa kịp xử lí tình hình. Cô hoang mang đưa mắt qua lại rồi dừng xuống lòng bàn tay của mình. Nó sạch trơn và không hề dính một xíu máu nào.
"Là mơ sao...?" Cô lầm bầm.
"Em đang nói gì vậy? Đây là hiện thực mà."
Rồi Mary thấy đôi mắt Melanie còn óng ánh nước mắt liền hiểu ngay vấn đề. Quý bà đỏ nhanh chóng lấy tay quệt đi những giọt nước còn đọng lại trên khoé mắt "Tiểu thư" nhỏ.
"À không, đúng rồi, những chuyện không hay mà em thấy tất cả đều là ác mộng thôi."
Melanie trùng mắt xuống.
Một ác mộng mà cô không bao giờ muốn gặp lại lần nữa.
"Để tôi gọi Bác sĩ Emily." Michiko nói rồi đi ra khỏi phòng.
Một lát sau cô nàng Geisha nọ quay lại, theo sau là vị Bác sĩ Emily và cả... thằng nhóc Ithaqua!
"Nằm xuống nghỉ ngơi đi Melanie, cô chưa khoẻ hẳn đâu." Emily nhẹ nhàng dìu cô nằm xuống, "Tôi nghe nói cô bị đau đầu đến mức ngất đi luôn, bị nặng như vậy mà vẫn giấu hay thật nhỉ?"
Giọng nói đầy trách móc của Emily kèm theo cái ngón tay trỏ vào trán Melanie lúc này thật sự rất quyền lực, cô chỉ biết ngoan ngoãn nằm im.
"Tôi bị ngất đi thật á? Tôi nhớ mình đọc sách xong rồi chỉ ngủ quên thôi mà nhỉ?"
"Chị Melanie... Bộ chị không nhớ gì sao?" Galatea chớp chớp mắt, cực kì thẳng thắn mà kể lại, "Lúc bọn em phá cửa xông vào phòng chị là đồ đạc ngổn ngang hết, và chị quỳ cạnh giường đau đớn ôm đầu kia kìa."
Melanie kinh ngạc mím môi, cô thật sự không nhớ gì cả.
"Cơ mà sao biết chị bị như vậy mà phá cửa vào?"
Nghe câu hỏi, cả bọn lại đồ dồn ánh mắt vào Ithaqua khiến cậu giật mình. Galatea như vớ được vàng mà nhanh nhảu kể tiếp, coi như cô bé đây đang tiếp tay cho anh Gác đêm nào đó đấy.
"Là do Ithaqua nghe được ấy chị, tai anh ấy thính lắm. Chị biết không? Lúc phá cửa vào được rồi, chính anh Ithaqua là người bế chị đi vào phòng khám đấy, trông ảnh cực kì sốt sắng lắm kìa--"
"Galatea!!"
Đừng ai nói gì nữa, Ithaqua thiếu điều muốn đào cái lỗ chôn mình xuống luôn rồi. Mọi người nào biết được khuôn mặt của cậu đỏ lên như thế nào đâu. Đúng là đeo mặt nạ nên ăn gian được người ta mấy phần.
Michiko phe phẩy cây quạt giấy cười khúc khích:
"Con bé nói đúng mà, đó không phải là điều đáng khen sao?"
Emily nghe đến đây chợt nhếch môi cười cười không rõ lí do. Không phải chỉ có mỗi chuyện đó thôi đâu.
Lúc Melanie còn nằm mê man trong phòng khám của Emily. Căn phòng lúc này không có ai ngoài vị Bác sĩ và Melanie, tuy nhiên khi đó cô nàng có đi ra khỏi phòng làm chút chuyện khác. Đến khi Emily quay lại, đứng trước cửa phòng đã thấy Ithaqua ngồi cạnh giường Melanie rồi.
Và câu nói tiếp theo của Ithaqua khiến Emily đứng hình.
...
"Chị ơi, mau khoẻ lại đi rồi còn đi 8vs2 với em."
Rồi cô lại thấy Ithaqua ngồi im nhìn Melanie ngủ, sau đó chất giọng thì thầm xen lẫn chút bối rối của cậu cất lên.
"Em lo cho chị lắm đấy."
Emily: "..."
Tôi trị biết bao vết thương cho cả trang viên này rồi, bây giờ ai chữa bệnh "sốc đường" cho tôi đây?
Quay lại hiện tại, Ithaqua toang định chuồn đi do quá ngại với tình huống này. Galatea chỉ là có ý tốt nhưng toàn khơi chuyện khiến cậu mất mặt thôi.
Gác đêm vừa xoay lưng đi thì Melanie cất giọng gọi:
"Ithaqua!"
"...?" Ithaqua miễn cưỡng ngoái đầu lại.
Kèm theo nụ cười rất tươi của nàng "Tiểu thư."
"Cậu tốt với tôi quá, thật sự rất cảm ơn cậu."
Ithaqua nhỏ giọng lí nhí:
"Không, không có gì đâu, lúc đó chỉ có mỗi em là nam nhi thì phải ra tay nghĩa hiệp thôi."
Mary và Galatea đồng loạt khoanh tay nhướn nhướn đôi lông mày, Michiko thì che miệng nhịn cười. Vậy lúc đó chắc tên nhóc này đá đít "củ cải trắng" ra chỗ khác chứ không phải quý ngài Gã đồ tể quá ha? Jack biết được Jack buồn lắm đây.
Emily vỗ tay bôm bốp ra hiệu:
"Thôi mọi người giải tán cho Melanie nghỉ ngơi đi, cô ấy chịu đựng cơn đau đầu mà không dùng thuốc đến mức ngất xỉu chắc hẳn chưa khoẻ đâu."
"Vậy thôi em nghỉ ngơi nhé." Mary xoa đầu Melanie rồi cùng những người khác đi ra ngoài. Do thấy "Tiểu thư" nhỏ còn mệt nên Mary không hỏi gì về việc bệnh tình mà cô giấu nhẹm đi không cho ai biết đấy nhé. Đợi khi nào có dịp chắc chắn vị Nữ hoàng đây sẽ hỏi.
Nằm trong phòng một mình, Melanie vô hồn nhìn lên trần nhà trắng tinh. Rồi đột nhiên, cô thấy những vệt máu tung toé dính trên đó liền nhắm nghiền mắt lại rồi mở he hé ra xem.
Không có gì trên đó cả.
Thật ra lâu lâu cô cũng bị những trường hợp ảo giác kì lạ như này. Nhưng do tâm thần không ổn định nên nhìn ra đủ thứ riết rồi cũng quen dần.
Nên là Melanie quyết định trùm chăn đi ngủ cho êm chuyện.
*
"Ithaqua à."
Sau câu gọi ngọt sớt, Jack nhích lại sát Ithaqua, Ithaqua rất tuyệt tình nhích ra xa nhưng vẫn bị Jack lấy tay quàng qua bá cổ cậu kéo lại gần.
"Sao lại tránh tôi thế? Nếu không phiền thì ngồi đây nói chuyện như hai người đàn ông nào."
"Phiền."
Joseph ngồi gần đó muốn phụt cả trà ra vì buồn cười do câu nói lạnh lùng của Ithaqua.
Tất nhiên biểu cảm của quý ngài Nhiếp ảnh gia đã bị Jack thấy được. Gã quăng cho anh cú lườm nguýt cháy sau chiếc mặt nạ rồi quay sang Ithaqua, tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ bé con."
"Một là nói nhanh, hai là cút ra xa tôi."
Jack bĩu môi, bỏ tay ra khỏi vai cậu, gã quay mặt sang hướng khác nói vu vơ:
"Với Melanie thì ngoan ngoãn bao nhiêu, với tôi thì lạnh lùng bấy nhiêu, thật là tổn thương~"
Và tên Gã đồ tể nào đó đã thành công chạm đúng chỗ ngứa của Ithaqua, ngay lập tức cậu dựng lông lên ngay:
"Đừng có vòng vo nữa coi Jack!"
"Xì~ Được rồi, không vòng vo thì không vòng vo." Jack lại quay về với vẻ ngoài nghiêm túc, tay theo chiều thuận lại tiếp tục vòng qua bả vai Ithaqua, gã có thể nghe rõ được tiếng hừ mũi khó chịu của cậu nhưng vẫn mặc kệ. Chất giọng trầm thấp đều đều cất lên:
"Cũng không có gì to tát, tôi vốn thẳng tính nên nói luôn."
Ithaqua trầm mặt, nãy giờ tên này vòng vo hơi bị nhiều rồi đấy? Tin cậu nhét nguyên cây cà kheo vào mồm luôn không?
...
"Có phải là cậu thích Melanie không, Ithaqua?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com