Chương 51: Đám người trên núi
Trở lại với buổi sáng hôm nay, ngay sau khi tạm biệt Joseph và Marie, Hắc Bạch Vô Thường, Jack và Michiko lại một lần nữa cầm theo dao găm và dây thừng, đi thẳng lên núi. Thật ra việc leo núi vốn không phải dễ dàng như vậy. Ngày hôm qua, ngoại trừ con đường đầu tiên vì đã được sử dụng lâu năm mà trở nên bằng phẳng thì con đường thứ hai, dù cho Joseph có thể cung cấp dụng cụ leo núi chuyên dụng, họ cũng chỉ có thể đi lên đến lưng chừng núi mà thôi. May mắn là đạo cụ dẫn đường của Jack và Michiko có thể dẫn cả bọn đến chính xác vị trí ngày hôm qua mà không cần phải dò dẫm rồi đi lạc.
Con đường trong thôn vào thời điểm sáng sớm vẫn còn đẫm hơi sương. Những người dân trong thôn dường như vẫn còn đang say trong giấc ngủ, hai bên đường không có lấy một bóng người. Bạch Vô Thường hơi nhíu mày lại. Cho đến tận lúc này, y mới chợt nhận ra một điều, nơi này, ngay cả bóng dáng con gà con chó cũng không thấy. Thoạt nhìn thì rất giống cái thôn khi xưa của y và Vô Cứu, thế nhưng thực ra cũng không hẳn là vậy.
Càng rời xa trung tâm thôn xóm, nhà cửa hai bên đường ngày càng ít đi, cùng với sự thinh lặng bất thường làm cho không gian càng thêm vắng vẻ. Ngọn núi phía sau thôn không quá cao cũng không quá thấp. Nếu để ước lượng thì sẽ cần khoảng một giờ đồng hồ mới đi được từ chân núi lên đỉnh, một giờ đồng hồ mới đi hết bề ngang và phải xuống một giờ đồng hồ mới tới đáy vực. Ấy là những lời mà người dân trong thôn đã kể với họ.
Những khớp tay hơi siết lấy sợi dây thừng thô ráp, Michiko cau hàng mày. Trực giác của phụ nữ báo cho cô chút ít điềm chẳng lành. Nàng geisha nói điều này với ba người còn lại.
Là một người bạn đồng hành đã trải qua vài lần cận kề nguy hiểm với cô, hơn ai hết, Jack hiểu rõ trực giác của Michiko đáng sợ đến nhường nào. Ngay cả Tất An và Vô Cứu cũng không hề coi lời nói của cô là đùa giỡn, có đôi khi sự cảnh giác trời sinh của phần "con" trong mỗi con người sẽ giúp họ tránh khỏi nguy hiểm. Hơn thế nữa, cái thôn này cũng bắt đầu xuất hiện những điểm vô cùng bất bình thường.
Cả bốn người bắt đầu kiểm tra lại những dụng cụ mà mình mang theo. Bốn cuộn dây thừng lớn, dây đai chuyên dụng và ba con dao găm mượn được từ người trong thôn, dây thừng thì chắc chắn và lưỡi dao thì bén ngót. Hẳn là mấy thứ này đều xài được.
Nếu vấn đề không nằm ở những đạo cụ mà họ mang theo, vậy thì.... Sẽ có chuyện gì đó xảy ra ở trên núi? Cả bốn người im lặng nhìn nhau. Nếu quả thật là vậy thì nguy hiểm mà họ sắp đối mặt chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều.
Hắc Vô Thường: "Vẽ xong con đường thứ hai, chúng ta xuống núi trước trời tối?"
Ba người còn lại đều nhất trí với đề nghị này. Thỏ khôn có ba hang, tất cả đều cần ít nhất là hai con đường khác nhau dẫn lên đỉnh núi để kế hoạch về sau có thể diễn ra thuận lợi. Vậy thì tất nhiên là Jack, Michiko, Tất An và Vô Cứu bắt buộc phải vẽ cho xong con đường thứ hai này. Vì vậy nên hướng giải quyết của Tạ Tất An chính là cách tốt nhất.
Sau khi thống nhất kế hoạch, cả bốn bắt đầu tiến sâu hơn vào cánh rừng mỏng bao quanh chân núi.
Những bước chân giẫm lên mặt lá dày cộm nghe lạo xạo là âm thanh duy nhất có thể vọng lại vào màng tai của bốn người. Không có tiếng chim hót, không có tiếng gió đưa cây, ngay cả tiếng côn trùng rúc rích cũng vắng bóng. Bầu trời trên cao xanh ngắt, hôm nay có vẻ sẽ là một ngày nắng mơ màng. Ấy vậy mà, những khung cảnh thoạt nhìn có vẻ bình yên dân dã này khi hòa lại với nhau lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
Quá dị thường.
Thời gian dần trôi, ánh nắng ngày càng gay gắt. Đi theo những cái đập cánh của con bướm bằng kim loại, con đường thứ hai đã sớm hiện ra trước mắt, quanh co khúc khuỷu đầy cỏ dại cao tới giữa bắp chân. Cả bốn người không nói câu nào, chỉ chăm chú quan sát dưới chân mình, cẩn thận leo lên. Thứ duy nhất tốt lành trong tình trạng quái đản này là không có sinh vật cũng đồng nghĩa với không có côn trùng hay rắn rết, đỡ cho họ một mối lo toan.
Thi thoảng, Bạch Vô Thường lại lấy tấm giấy to tạm dùng làm bản đồ ra, đánh dấu lên một số chỗ đáng chú ý. Tờ bản đồ trắng bóc ban đầu giờ đã dày đặc với những hình vẽ đơn giản, những ghi chú giải thích sơ bộ cho mấy cái khe rãnh, chỗ đất lở hay khu vực nào đó có trái cây ăn được.
Con đường vốn dĩ chỉ tốn một tiếng nhưng vì dò đường mà bị trì hoãn đến giữa trưa mới lên được đến đỉnh núi.
"Chúng ta về thôi."- Jack vươn vai, cẩn thận dùng bản thân mình để che nàng geisha khỏi ánh mặt trời. Ừm, con gái châu Á mà, rất không thích bị đen đi.
Cả bốn người nhanh nhẹn sửa soạn một chút rồi đi men theo sườn núi, trở về thôn. Mấy ai biết, trên đời này có hai điểm thời gian xúi quẩy nhất, một là nửa đêm, hai là khi mặt trời đứng núi.
"Khặc khặc khặc khặc..."
"Khặc... khặc khặc khặc..."
Khi đi được đến lưng chừng núi, một nhóm bốn người đột nhiên nghe được vài âm thanh khác lạ. Cũng không quá khó để nghe ra, vì dù sao thì xung quanh vốn cũng đã phủ một lớp im lìm chết chóc. Tiếng động kì lạ như được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, sát vào màng tai như sát muối. Jack ngay lập tức ra hiệu cho ba người còn lại, cả bốn cùng dừng chân.
Không gian núi rừng trầm mặc một cách quỷ quyệt. Ánh mặt trời nóng rẫy rọi thẳng xuống đỉnh đầu chẳng hiểu sao lại làm sống lưng ớn lạnh. Gió chẳng thổi, cỏ chẳng lay. Cứ như thể.... ngay từ ban đầu thứ ánh sáng kia vốn chỉ là một tấm màn để cho qua mắt qua tai, để che đậy một sự thật kinh hoàng nào đó.
Bấm "tách" một cái, và chúng sẽ xổ ra, nhai nát cuống họng.
"Khặc khặc... khặc..."
Âm thanh không bình thường ấy lại một lần nữa vang lên, nghe như tiếng hai mảnh kim loại rỉ sét cà mạnh vào nhau, rơi xuống một lớp bụi nâu đỏ. Là âm thanh phát ra lúc bọn họ tiến vào trò chơi. Jack nhanh chóng quan sát xung quanh rồi làm dấu ý bảo mọi người nhanh chóng lùi lại.
"Khặc... khặc... khặc..."- Âm thanh lộm cộm ấy không ngừng rít lên, kèm theo là tiếng kẽo kẹt phát ra từ những khớp xương cũ nát. Tiếp sau đó là tiếng rơi xuống nhão nhoẹt của mấy thứ gì đó, và một chút mùi thối rữa máu me.
"Khặc.... khặc khặc khặc..."- Chúng bủa vây bốn phía. Những âm thanh có ở khắp nơi, không thấy lối thoát.
Nắng trên cao vàng vọt và xám xịt, rọi xuống da thịt lạnh căm căm. Rừng cây xanh ngắt, những cột cổ thụ cao tồng ngồng hắt xuống mặt cỏ mấy cái bóng lá loang loáng. Lúc này đây, người ta chỉ ước gì xung quanh có một chút dấu hiệu gì đó của sự sống, báo hiệu rằng họ vẫn đang... sống.
Không đủ, không đủ, mọi thứ vẫn chưa từng là đủ.
Hoặc đúng hơn là chưa từng là thật.
Màu xanh đó không thật.
Ánh nắng vàng đó không thật.
Chúng ủy mị và gợi nhắc về một cái gì đó man trá không ra hình hài.
Giá như có chút gió, giá như có vài tiếng chim và giá như ánh nắng kia đừng rét đặc đến vậy. Mặt trời đứng bóng là cái lúc mà người ta sẽ thấy những điều không nên thấy, nghe những điều không nên nghe.
Nực cười thay, ánh nắng và cây xanh, hai sự vật đại diện cho sự sống lại đang thiêu cháy họ giữa cái chết vô vị và trớ trêu nhất, một cái chết, đói khát cảm giác được sống.
Mọi thứ bủa vây đến trong đột ngột, chẳng ra hình hài nhưng lại không ngừng bóp vụn linh hồn và sự tỉnh táo của nạn nhân nó. Lọt vào tầm mắt của Jack, Michiko và Hắc Bạch Vô Thường, ngay phía xa kia, thấp thoáng giữa rừng cây đặc nghẹt, là một đống xác lớn. Có xương cốt, có thịt thối, có những nội tạng đã tím ngắt đến mức bật vỡ máu đen.
Ấy là xương của con chim con chó, ấy là máu của con rắn con gà. Một đống xác có mới có cũ, có những thứ đã thây rữa đến mức mọc giòi bò trắng hếu, có những mẩu vụn hãy còn đỏ hỏn và vương vãi ra những giọt chất lỏng đỏ nâu sắp đóng lại thành lớp, thành tầng.
Tại sao họ lại không thấy nó sớm hơn?
Tại sao ngay từ đầu những thứ này không xuất hiện?
Mặt trời đứng bóng là cái lúc mà người ta sẽ thấy những điều không nên thấy, nghe những điều không nên nghe.
Những âm thanh chát chúa lanh lảnh ấy vẫn chọc vào màng tai đau điếng. Xung quanh đống xác thối là vài bóng người như vừa trồi ra từ những bẩn thỉu ấy. Hay thậm chí, có thể nói rằng họ được chắp vá lại từ những mẩu thịt lớn bé không đều. Tròng đen trong cặp mắt của họ to đến quái dị, khóe miệng cong lên sướng vui và thứ âm thanh quái quỷ ban nãy đang phát ra từ đó.
"Khặc khặc khặc khặc..."
"Khặc khặc... khặc khặc khặc..."
Bọn họ cầm trên tay mấy mảnh thịt nát, vùi đầu ăn ngấu nghiến như thể đã chết đói suốt ba năm. Tiếng răng nhọn cắn nát xương chính là âm thanh ma sát kẽo kẹt cả bốn người nghe được ban nãy. Mấy tiếng "khặc khặc" vẫn vọng lại đứt quãng, như một tiếng reo vui, một bài đồng dao được moi móc ra từ những kinh hoàng tột độ.
Những người đó, tuy vừa bẩn thỉu lại vừa gãy nét bởi không gian đang co quặn cả lại, Vô Cứu vẫn có thể nhận ra được vài khuôn mặt quen quen trong số đó. Họ là những người trong thôn. Còn đống xác kia... y thoáng hiểu vì sao nơi này lại không có động vật.
Động vật đã bị ăn hết rồi.
Chẳng có ai còn sống cả.
Chết cả rồi.
Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu, Michiko và Jack chọn một con đường mòn khác rồi lặng lẽ rời khỏi đấy. Trước khi bóng dáng của cả bốn biến mất, mấy người đang ngấu nghiến chỗ thịt sống đột ngột ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào nơi họ đứng ban nãy. Khóe miệng dính máu đen của người trong thôn cong lên đến tận mang tai.
"Khặc khặc khặc khặc."
Một khắc sau, hay là cả một ngày gì đấy, chẳng ai biết cả, tất cả đột nhiên biến mất. Chẳng để lại hình hài, không còn chút manh mối, một giây hay mười năm, thực ra cũng chỉ là một ý niệm.
Ngay khi rời khỏi khu vực đó, bầu trời trên đỉnh đầu họ nhanh chóng sa sầm xuống. Trời đã sập tối từ khi nào, hơi sương quấn siết lấy quần áo. Khung cảnh rừng cây đầy nắng ban nãy như một giấc mơ hoang đường mà đầu óc tự huyễn hoặc nên. Michiko kéo sát cổ áo, ngoái đầu về phía sau, thầm nhủ trong lòng rằng: thảo nào lại thấy lạnh.
Cả bốn người nhanh chóng rời khỏi núi, men theo con đường đất im lặng trở về làng. Cảnh tượng máu me ban nãy khiến cho họ không quá muốn bước vào trong thôn một cách không phòng bị như trước đây nữa. Ấy thế mà, chân trước vừa trở về, chân sau ông Trưởng Thôn đã tìm ra rồi mời họ tham gia buổi tiệc tùng gì đó ở ngay quảng trường.
Thời gian gấp rút, bốn người nhanh chóng chia nhau ra để đi tìm Joseph và Marie. Tất cả bọn họ đều cần bàn bạc thật kĩ việc đi tiếp bước tiếp sau đó như thế nào. Mọi thứ đang dần phát triển theo tình huống tồi tệ nhất vì chắc chắn rằng hai người kia cũng đã gặp phải chuyện tương tự. Vậy thì có thể hiểu là cả cái thôn X này đều có cái gì đó rất không bình thường.
CHƯƠNG 51, KẾT THÚC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com