Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

00:27


Tittle: Motherhood
Note:
Một người con nhớ mẹ mà thôi.
_____________________

Cơn gió nóng hầm hập thổi qua chiến trường, cuốn theo bụi đất và khói lửa, hòa vào không khí đặc quánh mùi máu tanh. Naib nằm sấp trên mặt đất, chiếc mũ sắt bị văng đi đâu mất từ lâu. Đầu gối gã đau nhói khi chạm đất, nhưng cơn đau ấy chẳng thấm vào đâu so với vết thương đang lở loét trên bắp đùi.

Vết thương sâu hoắm, loang lổ máu và mủ, thứ đang từ từ ăn mòn cơ thể gã từng chút một. Mới đầu, nó chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng qua thời gian, vết thương càng thêm nặng, càng thêm sâu, xé toạc ra tới tận xương tủy. Chất độc từ lưỡi dao đã vấy vào máu gã, và giờ đây, cả cơ thể gã đang bị nhiễm trùng nghiêm trọng. Gã không còn cảm giác nơi chân trái nữa, chỉ còn lại cảm giác nóng rát từ vết thương lở loét đang dần lan rộng ra, như thể nó đang hút hết sinh lực của gã, chằm chặp thời cơ đẩy gã vào hố sâu tuyệt vọng của cái chết.

Naib Subedar cố gắng cử động, nhưng thân thể gã quá yếu ớt, cơ bắp tê liệt không nghe lời. Một cơn ho khan khiến gã đau đớn, từng đợt sóng ho quặn lấy phổi, khiến gã cảm thấy nghẹt thở. Mắt gã mờ đi, hơi thở trở nên hổn hển và khó nhọc. Mùi khói và xác chết hòa vào nhau, như một lời nhắc nhở rằng chiến trường này không chỉ dành cho người sống. Và trong khoảnh khắc này, gã cũng cảm thấy mình như một phần của cái thế giới ấy—một linh hồn đã sắp rời khỏi thể xác.

"Chết ở đây, giữa cuộc chiến vô nghĩa này... không ai sẽ nhớ đến mình." Gã tự nghĩ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào đám khói mù mịt đang lan tỏa ra xung quanh. Cảm giác tê dại bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, nhưng dường như mọi giác quan của gã đều tập trung vào vết thương trên đùi, nơi sự sống đang dần rời khỏi cơ thể.

Gã biết mình sắp phải chết. Không phải vì chiến đấu hay vì đối thủ, mà là vì sự cạn kiệt trong cơ thể này—vết thương, nỗi đau, và cả sự mệt mỏi đã kéo dài quá lâu. Vết thương này, chính nó đã chiến thắng, và gã không thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng.

Đột nhiên, trong bóng mờ của những cột khói và tia lửa, một hình ảnh xuất hiện trong đầu. Đó là khuôn mặt của một người, gương mặt mà gã đã từng gặp rất nhiều lần trong những khoảnh khắc yên bình. Naib không biết vì sao hình ảnh đó lại hiện lên trong lúc này, nhưng nó như một tia sáng yếu ớt giữa bóng tối.

"Mẹ..."

Nỗi sợ chết không còn khiến gã lo lắng, mà là sự cô đơn, sự trống rỗng sẽ đến khi gã thực sự không còn. Gã sắp phải đối mặt với cái chết một mình, không có ai ở bên, không có ai để gọi tên.

Mọi thứ sẽ chỉ kết thúc tại đây, và Naib, người lính già ấy, sẽ bị lãng quên như bao người lính khác. Nhưng dù trong giây phút ấy, cơ thể gã sắp gục ngã, gã ta vẫn cảm thấy một thứ gì đó khao khát, không phải sự sống, mà là một cái gì đó sâu xa hơn.

Naib Subedar không còn muốn chết trong lặng lẽ như vậy.

Gã bắt đầu rơi vào trạng thái mê sảng, nhưng trong đầu, gã vẫn tự nhủ rằng dù có chết đi, cũng không được để mình yếu đuối. Mặc dù mọi thứ đang tối dần, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng này, Naib chỉ có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của chính mình, không thể dừng lại, không thể kìm nén nổi nữa.

Gió vẫn gào thét qua những cánh đồng hoang vu, xé nát không gian im lặng của chiến trường. Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng bước chân vội vã của đồng đội đang tản ra tìm kiếm chỗ an toàn đã trở thành những âm thanh mơ hồ trong tai Naib. Mắt gã mờ đi, không phải vì khói bụi, mà vì những giọt nước mắt không thể kiềm chế được nữa.

Gã tự hỏi tại sao lại rơi lệ trong giờ phút này. Liệu có ai còn nhớ đến gã khi gã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này?

Nhưng rồi, Naib không thể dừng lại được nữa. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt, rơi lặng lẽ trên đất, hòa vào máu của gã đang loang ra. Gã không muốn khóc. Gã đã tự nhủ rằng, trong chiến tranh, sự yếu đuối là thứ sẽ làm gã gục ngã. Là một người lính, gã đã học cách kìm nén cảm xúc, cắt đứt mọi thứ làm gã yếu đi. Nhưng lúc này, giữa những vết thương và sự cô đơn tột cùng, gã không thể chống lại được cảm giác nặng nề trong lòng.

Mặt gã nhăn lại, cố gắng hít thở một hơi dài, nhưng cơn đau từ vết thương chỉ làm gã thở dốc hơn. Nước mắt gã rơi xuống nhanh hơn, lăn dài trên khuôn mặt đầy bụi bặm và mồ hôi. Cảm giác ngột ngạt này, cái cảm giác không thể thở được vì quá nhiều áp lực, khiến gã sắp nổ tung. Gã không muốn rơi lệ. Gã không muốn làm cho bản thân trở nên yếu đuối. Nhưng những cảm xúc đã cất giữ quá lâu, và giờ chúng bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Gã nhìn vào tay mình. Vết thương trên đùi đang khiến cơ thể gã trở nên cứng đờ, như thể không còn chút sức lực nào để chiến đấu nữa. Gã không thể làm gì. Gã cảm thấy mình như một con thú bị thương, không còn khả năng chống cự, không còn có thể làm gì để thay đổi số phận đã được định đoạt. Dẫu biết cái chết đang đến gần, nhưng điều làm gã sợ hãi lại không phải là cái chết. Điều khiến gã run sợ, chính là cảm giác mình sẽ không còn được nhớ đến.

Không một ai sẽ nhớ về gã, một bản thân gã chân chính, chứ không phải tên khốn đã chết dưới cái danh "Naib Subedar" này.

Gã nghĩ về những người đã từng cùng gã chiến đấu, những đồng đội giờ chỉ còn là những hình bóng mờ nhạt trong trí nhớ. Liệu có ai nhớ đến gã khi gã không còn nữa? Liệu ai sẽ khóc vì gã? Gã muốn tìm thấy một người, một ai đó sẽ nhớ đến gã, một ai đó sẽ biết rằng gã đã chiến đấu không phải vì một lý tưởng hay một chiến thắng vinh quang, mà vì gã chỉ muốn tồn tại, để không bị lãng quên.

Sự câm lặng của chiến trường xung quanh làm mọi thứ trở nên trầm mặc hơn. Naib lặng lẽ ngồi đó, cảm nhận từng cơn đau từ vết thương, nhưng cái đau đớn tột cùng lại không phải đến từ thể xác. Nó đến từ sâu thẳm trong lòng gã. Gã muốn khóc, muốn gào lên, muốn giải thoát bản thân khỏi cái cảm giác tủi nhục này, nhưng lại sợ. Gã sợ rằng nếu mình để nước mắt rơi, sẽ chẳng còn gì giữ lại được. Gã sợ sự yếu đuối này sẽ làm mất đi tất cả những gì mình đã cố gắng xây dựng.

Từng giọt nước mắt rơi xuống không phải vì đau đớn, mà vì cảm giác như đã hoàn toàn buông bỏ. Buông bỏ tất cả những gì gã đã từng cố gắng. Buông bỏ cái lý tưởng, cái niềm tin về việc trở thành một người lính mạnh mẽ, không để cảm xúc chi phối. Giờ đây, Naib cảm thấy mình không khác gì một đứa trẻ, yếu đuối và cần được bảo vệ.

Đã bao lâu rồi gã chưa thực sự khóc?

Naib Subedar không nhớ. Cảm giác này như một thùng chứa đầy những cảm xúc bị dồn nén, giờ nó tràn ra ngoài không thể kiểm soát, như cọng rơm đè chết con lạc đà.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Naib không thể chịu đựng nổi nữa. Đôi mắt gã đỏ hoe, mờ đi vì những giọt lệ không ngừng rơi xuống. Lồng ngực gã nặng trĩu, nỗi đau thể xác không thể so với sự tê liệt trong tâm hồn gã. Và rồi, gã không thể kìm nén được nữa, một tiếng nấc khẽ bật ra từ cổ họng, nghẹn ngào, như một tiếng gọi tuyệt vọng trong màn đêm.

Trong khoảnh khắc đó, Naib cảm thấy như mình đang gục ngã, không chỉ trên chiến trường này mà còn trong chính cuộc đời mình. Gã không thể cứng rắn nữa. Gã không thể giữ được hình ảnh của một người lính đã chiến đấu bao năm trời mà không bao giờ cho phép bản thân yếu đuối.

Và giờ đây, trong khoảnh khắc cuối cùng này,

gã khóc.

Tiếng nấc ngày càng nghẹn ngào hơn, thấm đẫm vào đất, như một lời từ biệt lặng lẽ với cuộc đời. Gã khóc, không phải vì sự kết thúc cận kề, mà vì sự buông bỏ cuối cùng. Gã không biết sẽ có ai nhớ đến mình khi gã chết đi, nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc này, gã đã hiểu ra một điều. Mình không cần phải mạnh mẽ nữa. Gã có thể khóc. Gã có thể yếu đuối. Và trong sự yếu đuối đó, Naib Subedar mới có thể tìm lại chính mình.

Naib cảm thấy sự lạnh lẽo của đất trời hòa vào cơ thể, từng cơn đau nhói từ vết thương lại tiếp tục hành hạ gã. Nhưng lúc này, cái đau thể xác đã trở nên vô nghĩa. Trong tâm trí gã, tất cả mọi thứ dường như nhòa đi, chỉ còn lại một ký ức dai dẳng, khắc sâu, như một vết sẹo không thể xóa mờ.

Gã nhớ về mẹ.

Mẹ của gã, người phụ nữ giản dị, hiền lành, nhưng luôn có một nghị lực phi thường. Cái hình ảnh mẹ trong trí nhớ gã vẫn rõ ràng như ngày nào, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua. Mẹ gã không bao giờ khóc, dù cuộc sống khó khăn, dù chiến tranh bủa vây quanh họ. Mẹ luôn là người vững vàng, là điểm tựa cho gã mỗi khi gã cảm thấy yếu đuối. Và giờ đây, khi gã ngồi đây, một mình giữa chiến trường, cảm giác thiếu vắng mẹ lại ùa về mạnh mẽ.

Naib nhớ những buổi chiều khi còn bé, mẹ thường ngồi bên bếp lửa, khẽ hát những bài hát cổ xưa. Gã đã từng ngồi đó, lắng nghe, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay mẹ vỗ về lên đầu gã. Mẹ dạy gã rằng trong cuộc sống, bất kỳ ai cũng có thể gặp khó khăn, nhưng chỉ cần không bao giờ từ bỏ, thì sẽ vượt qua được tất cả. Lời mẹ vẫn vang lên trong đầu gã, nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy kiên định.

Gã nhớ mẹ đã từng nói rằng, dù là đàn ông hay phụ nữ, trong mắt bà, tất cả đều phải sống thật với chính mình. "Không ai có thể cướp đi sự bình yên trong lòng con, Naib. Con có thể mạnh mẽ, nhưng đừng bao giờ để sự mạnh mẽ đó che giấu nỗi đau của mình. Đừng bao giờ sợ khóc khi con cần phải khóc."

Cái ngày gã rời khỏi nhà, mẹ đã khóc. Đó là lần đầu tiên gã thấy mẹ rơi lệ. Nhưng gã không hiểu lúc đó, không hiểu vì sao mẹ lại khóc. Mẹ nói: "Con đi rồi, nhưng đừng quên trở về. Mẹ sẽ luôn đợi con, dù thế nào đi nữa." Naib lúc đó chỉ gật đầu, không nói gì, tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ phải khóc thêm lần nữa. Nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc này, khi mọi thứ dường như đang sụp đổ, gã không thể không nghĩ về mẹ.

Nước mắt gã lại tuôn rơi, lần này không phải vì đau đớn thể xác, mà vì sự tiếc nuối và đau lòng không thể bày tỏ. Gã đã không thể trở về. Gã đã không thể thực hiện lời hứa với mẹ. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, mang theo nỗi hối hận, sự cô đơn và những điều chưa thể nói ra. Mẹ đã chờ gã về, nhưng giờ gã đang ngồi đây, một mình, giữa những vết thương và tiếng gió lạnh.

Mẹ có còn nhớ gã không?

Mẹ có còn hy vọng gã sẽ quay về như những ngày xưa chứ?

Naib ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ dần trong màn đêm, nhưng trong tim gã, hình ảnh mẹ vẫn rõ ràng. Mẹ là người duy nhất đã từng dạy gã rằng cảm xúc không phải là điểm yếu. Mẹ bảo gã rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, luôn có một nơi để trở về, nơi tình yêu và sự bình yên luôn chờ đợi.

Gã nhớ đến những lời dặn dò của mẹ trong những ngày tháng đó.

"Con là một chiến binh dũng cảm, nhưng cũng đừng quên mình là con của mẹ. Dù thế nào, con vẫn có thể là chính mình."

Những lời đó, giờ đây, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, như một lời nhắc nhở. Naib cảm thấy mình như một đứa trẻ quay về trong vòng tay mẹ. Dù là chiến binh, dù là lính đánh thuê, gã vẫn là một người con, vẫn có quyền yếu đuối, vẫn có quyền được yêu thương.

Mắt gã đỏ hoe, ngực gã nghẹn lại, và cuối cùng, một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. Gã không thể giữ được nữa. Nước mắt, nỗi đau, tất cả dồn lại trong khoảnh khắc này, khiến gã không thể kiềm chế được nữa. Gã khóc. Không phải vì sợ hãi, không phải vì cái chết đang đến gần, mà vì gã cảm thấy mình đã đánh mất quá nhiều thứ. Gã đã đánh mất mẹ, đánh mất những lời hứa, và giờ đây, gã không biết liệu có còn một cơ hội để chuộc lại.

"Con xin lỗi, mẹ," Naib thì thầm, giọng gã nghẹn ngào. "Con không thể về với mẹ được nữa rồi. Nhưng con yêu mẹ....mãi mãi vẫn là con của mẹ."

Trong đêm tối mênh mông, gã ngồi đó, nước mắt lặng lẽ rơi, như một lời từ biệt muộn màng, một lời hứa chưa trọn vẹn.

Nước mắt Naib lặng lẽ rơi xuống, hòa vào vết thương của gã, như thể những giọt lệ ấy đang rửa sạch tất cả những vết thương trong lòng. Gã không còn quan tâm đến cái lạnh hay cơn đau từ cơ thể. Cảm giác của sự trống vắng, của sự tiếc nuối, của một cuộc đời đầy những quyết định chưa từng được đưa ra, những lời hứa chưa hoàn thành, tất cả đều cuộn trào trong gã như một cơn sóng không thể dừng lại.

Gã tự hỏi liệu mẹ có biết được nỗi đau mà gã đang phải chịu đựng, liệu bà có cảm nhận được cái cảm giác này không, dù bà đã không còn bên cạnh gã nữa. Naib không thể dừng lại được, dù cố gắng mấy lần, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nỗi đau trong lòng gã quá lớn, vượt qua tất cả sự kiên cường mà một người lính như gã vẫn tự hào.

Gã ngồi đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó từ thế giới này, từ mẹ. Mắt gã mờ đi, và trong tâm trí gã, những hình ảnh cũ lại hiện lên — những buổi sáng sớm bà đốt lửa nấu cơm, những đêm yên tĩnh khi mẹ ôm gã vào lòng, vỗ về gã ngủ yên. Mẹ luôn lo lắng, nhưng cũng luôn mạnh mẽ, luôn là người động viên gã bước tiếp.

Cảm giác của sự mất mát ấy lại khiến gã nghẹn ngào thêm lần nữa. Những ký ức về mẹ như một ngọn lửa nhỏ trong tâm hồn gã, ánh sáng yếu ớt nhưng lại là thứ duy nhất khiến gã cảm thấy mình không hoàn toàn lạc lõng. Gã hít một hơi dài, muốn tìm lại sự bình tĩnh, nhưng thật khó khăn khi ký ức cứ quay lại.

"Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Gã thều thào, khẽ thì thầm trong bóng tối, giọng gã như một lời cầu xin, như thể muốn gọi mẹ từ đâu đó rất xa, nơi mà gã không thể với tới.

Cái đau đớn không thể nào xóa nhòa, không thể nào chữa lành bằng những lời hứa hay những ký ức về sự mạnh mẽ. Gã không thể kìm nén được nữa, trái tim gã quặn thắt lại từng cơn, như thể mọi thứ xung quanh gã đang tan vỡ. Không thể tiếp tục đè nén bản thân nữa, Naib bật khóc, những tiếng nấc ngắt quãng vang lên, nghẹn ngào và đầy đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, gã cảm thấy mình thật sự yếu đuối, thật sự mất phương hướng.

Và rồi gã nghĩ đến những lần chiến đấu trên chiến trường. Những lần gã đã chứng kiến đồng đội ngã xuống, những lần máu đổ và những người thân bị tước đoạt khỏi cuộc sống, nhưng gã vẫn đứng vững, vẫn không ngừng chiến đấu. Gã từng nghĩ rằng mình có thể làm tất cả, rằng mình có thể chịu đựng bất kỳ đau đớn nào, miễn là gã có thể bảo vệ những người xung quanh, miễn là gã có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng giờ đây, khi tất cả đã gần kết thúc, gã nhận ra rằng những gì mình thực sự cần không phải là sức mạnh hay lòng dũng cảm. Gã cần tình yêu, cần sự an ủi, cần một nơi để thuộc về. Và điều đó, giờ gã nhận ra, chính là hình ảnh của mẹ, người luôn đứng đó chờ đợi gã, dù gã có đi đâu hay làm gì.

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó, Naib cảm thấy một điều gì đó khác biệt. Gã đã khóc, gã đã để nước mắt tự do chảy, nhưng thay vì cảm thấy yếu đuối, gã cảm thấy như mình đã giải thoát. Một phần nào đó trong gã đã được buông bỏ. Cảm giác của sự thả lỏng, của việc cho phép bản thân được yếu đuối, đã giúp gã nhận ra rằng không phải lúc nào cũng cần phải mạnh mẽ. Đôi khi, con người ta cần phải trải qua nỗi đau, để có thể tìm lại được sự bình yên.

Naib mỉm cười nhẹ, mặc dù đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, mặc dù gã vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng gã cảm thấy mình đã dần chấp nhận được sự thật. Dù có ra sao, dù có phải rời xa thế giới này, gã sẽ mang theo những ký ức về mẹ, về những lời dặn dò, và sẽ không để chúng phai mờ.

"Mẹ... con sẽ không quên mẹ," Naib thì thầm, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, nhưng lần này, không còn cảm giác cô đơn nữa. Gã cảm thấy mình không phải một mình trong bóng tối này. Mẹ vẫn ở đây, trong trái tim gã, trong mỗi hơi thở của gã, trong từng giọt nước mắt này.

Naib ngồi đó lâu lắm, thời gian như ngừng trôi, và những giọt nước mắt vẫn cứ rơi, chảy xuống đất mà chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại. Những cảm xúc vỡ òa trong lòng gã, mỗi giọt lệ là một mảnh vỡ của quá khứ, của những gì đã mất, nhưng cũng là một phần của sự giải thoát mà gã chưa từng cảm nhận trước đây. Mặc dù vẫn có những vết thương thể xác chưa lành, những vết thương trong lòng gã lại lớn hơn, sâu hơn, như thể muốn nuốt chửng gã.

Gã nhớ về những ngày tháng chiến tranh, khi không có chỗ cho sự yếu đuối. Khi ở trên chiến trường, mọi thứ đều chỉ có một mục tiêu: sinh tồn. Gã đã quen với cái lạnh, cái đau, và những tiếng súng đinh tai nhức óc. Đôi khi, trong những đêm không thể ngủ, gã tự hỏi liệu cuộc sống của mình có nghĩa lý gì ngoài việc cầm kiếm và chiến đấu, liệu gã có thực sự biết đến những thứ khác ngoài đau đớn và sự mất mát.

Và giờ đây, trong khoảnh khắc tĩnh lặng, gã nhận ra rằng tất cả những gì gã muốn, chỉ là một phút bình yên. Một phút không phải nghĩ về chiến trường, không phải lo lắng về cái chết. Chỉ là một phút để nhớ về mẹ, về những ngày tháng gã còn là đứa trẻ vô tư, chưa bị chiến tranh tước đoạt. Mẹ sẽ không bao giờ biết rằng gã đã chiến đấu không chỉ vì một lý tưởng, mà còn vì cái mơ hồ về một cuộc sống bình yên, không có sự tàn khốc.

Gã đưa tay lên quệt những giọt nước mắt đã làm ướt khuôn mặt mình. Cảm giác của sự yếu đuối khiến gã khẽ cau mày, nhưng gã lại không muốn dừng lại. Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, và một cảm giác lạ lẫm, không quen nhưng cũng không hề khó chịu, lan tỏa trong gã. Đó là cảm giác của sự tha thứ, không chỉ cho người khác, mà cho chính bản thân mình.

Những ký ức về mẹ như một cơn gió lạnh thổi qua tâm hồn gã, không thể xua tan được, dù gã đã cố gắng rất nhiều để tiếp tục sống, để chiến đấu vì những lý tưởng. Nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc cuối cùng này, gã cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Cảm giác như một chiếc lá rơi vào đêm tối, không còn ai nhìn thấy, không còn ai nhớ đến.

Dù vậy, trong cái cảm giác ấy, có một tia sáng le lói, một chút ấm áp từ những ký ức của mẹ. Naib hiểu rằng, dù gã có là một chiến binh, một người lính, nhưng cũng không thể phủ nhận bản chất con người gã—cần yêu thương, cần được nhớ đến. Mẹ luôn là người hiểu rõ điều đó. Gã không thể quay lại để thực hiện những lời hứa, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, gã cảm nhận được sự bình yên của ký ức về mẹ, như một sự an ủi giữa cơn bão của chiến tranh.

Những giọt nước mắt không thể ngừng rơi, nhưng không còn là những giọt nước mắt của sự yếu đuối. Chúng là dấu hiệu của một cuộc đời đã chiến đấu, đã chịu đựng, và cũng đã yêu thương. Naib không còn sợ hãi cái chết, không còn sợ sự lãng quên. Gã có thể ra đi, nhưng trong sâu thẳm trái tim, gã biết rằng mình không hoàn toàn bị lãng quên. Những ký ức về mẹ sẽ là sự kết thúc, nhưng cũng là sự mở đầu cho một điều gì đó mới mẻ, không còn phải chịu đựng trong cô đơn.

Cơn gió lạnh vẫn vần vũ qua chiến trường, cuốn theo khói lửa, tiếng súng đạn. Naib cuối cùng cũng không còn nghe thấy gì nữa. Gã chỉ còn cảm nhận được sự tĩnh lặng, như thể mọi thứ đã dừng lại. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm, như thể mình đã được giải thoát khỏi gánh nặng của những năm tháng qua. Gã không còn phải kiên cường nữa, không còn phải chiến đấu. Chỉ còn lại sự thanh thản.

Trong giây phút cuối cùng ấy, Naib biết rằng, dù có chết, dù có bị lãng quên, gã đã tìm thấy sự bình yên trong lòng mình,

bởi vì gã đã tìm được đường về nhà.

"Mẹ ơi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #idv