212) Ice Cream Man
June ngồi trên băng ghế và nhìn qua những bức ảnh mà Hana đã gửi.
Quả thực, bức ảnh mà Bác sĩ Kim sử dụng trong buổi phát trực tiếp của anh ta rất có thể là giả.
"Kem! Anh ơi, anh có muốn ăn kem không?"
Một giọng nói dễ thương cắt ngang suy nghĩ của June, và anh đã sẵn sàng mắng người ồn ào kia nhưng lại thấy đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là một cô bé, không quá bảy tuổi, mái tóc xoăn rối bù và đôi mắt lấp lánh sự tò mò ngây thơ.
June mím môi, nuốt lại những lời cay nghiệt vào bụng. Được rồi, đứa trẻ này khá dễ thương.
"Nhóc nói gì cơ?" June nhẹ nhàng hỏi.
"Kem." cô bé mỉm cười, khoe nụ cười hở lợi không răng. Cô bé kéo tay áo June, giọng nói the thé đầy phấn khích.
"Anh ơi, anh có thể mua kem của ba em không? Kem ngon nhất thị trấn này đấy!"
June nhướng mày hỏi thăm.
Cô bé chỉ vào một chiếc xe bán kem màu hồng rất đẹp. Lúc đó, June mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ kem đang mời chào những vị khách qua đường với nụ cười niềm nở.
Chiếc xe tải trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng bên trong lại đầy những đồ trang trí nhỏ xinh.
Một âm thanh ngọt ngào, lặp đi lặp lại phát ra từ chiếc loa bị hỏng, khiến June phải che tai.
"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."
Có vẻ như tai của June trở nên nhạy cảm hơn sau khi có thêm được kỹ năng sản xuất âm nhạc.
"Bố em bán kem đó. Và ông ấy rất buồn vì không có ai mua kem."
June. "Bảo ông ấy cải thiện chiến lược tiếp thị đi."
Cô bé bối rối. "Cái gì cơ? Em chỉ buồn vì bố buồn thôi."
June nhìn qua nhìn lại giữa cô bé và chiếc xe tải màu hồng.
Tại sao anh lại sinh ra với bản tính yêu thích trẻ con thế nhỉ?
June hướng mắt về đứa trẻ với khuôn mặt rạng rỡ hy vọng và ngạc nhiên, anh không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ cô bé.
Trẻ em nên được vô tư, đắm chìm trong sự huy hoàng của tuổi thơ chứ không phải bán kem cho cha mình trên vỉa hè đông đúc.
Nhưng mà, ngay cả với những lo lắng đó, cô bé vẫn cố gắng mỉm cười một cách chân thành như vậy.
Mặc dù June không muốn nói ra, nhưng anh vẫn bị cô bé làm mềm lòng.
June thò tay vào túi và lấy ra một vài tờ tiền nhàu nát. "Được thôi." anh càu nhàu, đứng dậy khỏi băng ghế và đi về phía chiếc xe tải cũ nát.
"Yay!" cô bé reo lên, đôi má lúm đồng tiền nhăn lại thành một nụ cười rạng rỡ. Cô bé nắm lấy cổ tay June, khiến trái tim anh mềm mại hơn nữa.
May mắn thay June không phải là kẻ giết người hàng loạt. Nếu không, đứa trẻ này đã biến mất từ lâu.
Khi June đi đến chiếc xe tải, tai anh bắt đầu đau hơn khi tiếng nhạc ngày một to.
"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."
Anh xoa bóp đôi tai ù ù của. "Ừm, anh có thể vặn nhỏ tiếng xuống một chút không?"
Người đàn ông mỉm cười xin lỗi và tắt nhạc. Tuy nhiên, giai điệu vẫn tiếp tục văng vẳng trong màng nhĩ của June sau đó. May mắn thay, nó không làm tai anh ù nữa.
"Lila? Con đang làm gì ở đó thế?" bố cô bé hoảng hốt. "Tôi rất xin lỗi cậu. Quay lại đây đi, bé con của ba."
Lila bĩu môi nhưng cuối cùng cũng buông tay June ra và bước vào xe kem.
"Tôi thực sự xin lỗi. Lớp học thêm của con bé được nghỉ, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa con bé đến đây".
June. "Không sao đâu."
"Được thôi, hôm nay tôi có thể làm gì cho cậu đây?" anh vui vẻ hỏi vì June là khách hàng đầu tiên.
June nhìn vào thực đơn và cau mày khi thấy những dòng chữ được viết đầy màu sắc. Cái quái gì thế này?
"Vậy... cậu thích vị gì đây?" Ông chủ hỏi với giọng đầy hy vọng.
June mím môi. Anh không thể nào ăn những vị kem trong menu.
“Cơn lốc bụng ngứa”
“Khỉ thời thượng bán kem”
“Sóng gợn của chú lùn ngớ ngẩn”
“Hội nghị hoang dã của bọn quậy phá”
( Xin lỗi mọi người đoạn này tớ dịch hơi vấp vì không hiểu nghĩa của nó lắm. )
"Anh định mua vị gì thế?" Lila hỏi và nhìn June với đôi mắt mở to.
June thở dài, nghiến răng lẩm bẩm tên món trong thực đơn: "Tôi sẽ gọi 'Vụ nổ kẹo caramel ngớ ngẩn'."
"Cái gì thế?" người đàn ông hỏi, nghiêng người lại gần hơn. "Tôi già rồi, nên thính lực hơi kém một chút ."
"Cái này." June nhanh chóng chỉ vào món kem trong menu.
"Hmm, xin lỗi cậu. Tôi không thể căn cứ vào việc chỉ tay để ra lệnh. Cậu có thể nói lại lần nữa được không?"
June lớn tiếng khó chịu. "Vụ nổ kẹo cao su ngớ ngẩn!"
"Ồ." người đàn ông hơi sửng sốt trước sự nhiệt tình của chàng trai trẻ.
"Tôi ngạc nhiên đấy. Hầu hết trẻ em đều thích hương vị đó. 'Vụ nổ kẹo caramel ngớ ngẩn' sắp diễn ra đây!" Người bán kem lùi về phía sau xe tải.
June nhún vai chờ đợi. Ai mà biết kêu một món trong thực đơn lại mệt mỏi đến thế?
Lúc này, anh lại bị bỏ lại với cô bé, người vẫn không ngừng nhìn anh chằm chằm từ nãy đến giờ.
"Trên mặt anh có gì à?"
"Không có gì." cô ấy cười rạng rỡ. "Em thực sự thích đôi mắt của anh! Anh giống như một con mèo vậy."
June lè lưỡi và lắc đầu. Hình ảnh mèo của anh giờ đã lan truyền trên toàn mạng xã hội rồi.
"Đến đây! Đến đây!" người đàn ông xuất hiện, đưa cho June một phần kem mềm màu hồng nhạt và xanh dương.
Cây kem có một trái tim màu hồng ở trên cùng và một thanh kẹo màu xanh ở bên cạnh. Nhìn chung, có vẻ khá đầy đặn đối với một cây kem 2.000 won.
"Đây." June đưa tiền cho chủ xe. Sau đó, anh tháo khẩu trang ra để nếm thử kem.
"Ồ, đúng là một soái ca nha." Người bố khen ngợi và Lila cũng gật đầu đồng ý.
June mỉm cười nhẹ tỏ lòng biết ơn.
Anh luôn thích đồ ngọt, nên không khó để gây ấn tượng với June bằng món tráng miệng.
Tuy nhiên, khi anh cắn miếng đầu tiên, vị giác bùng nổ trong một bản giao hưởng hương vị.
Kem là một cái ôm ngọt ngào, mát lạnh khiến June nhắm mắt lại.
Vào khoảnh khắc đó, June cảm thấy như mình được đưa trở về những ngày thơ ấu khi cửa hàng kẹo tuổi thơ trong khu phố cũ là nơi trú ẩn của anh.
Kem có tẩm một lớp caramel như một cỗ máy thời gian xuyên về thời điểm cũ trong quá khứ, trở lại là một đứa trẻ với đôi mắt to tròn.
Trước khi kịp nhận ra, June lại mỉm cười ngọt ngào mãn nguyện, giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra kho báu kẹo ngọt.
"Tôi mừng là cậu thích nó. Nhìn thấy cậu cười làm tôi vui cả ngày, chàng trai ạ."
*****
Các bác vote ⭐ ủng hộ tui nha.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com