Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

257) Gia đình

Jisung là người đầu tiên đứng dậy và chạy đến bên bố mẹ mình, hai người giống hệt đứa con nhút nhát của họ.

Các thực tập sinh khác cũng đứng lên.

"Ren." một giọng nói ân cần gọi tới. Ren quay sang mẹ mình, vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà ở đó.

"Mẹ?" anh gọi nhỏ, nghe có vẻ yếu đuối hơn bao giờ hết. Mẹ Ren chưa bao giờ đồng ý cậu đi theo con đường mạo hiểm này. Bà ấy luôn hướng Ren trở thành một luật sư thông thường hay bác sĩ chuyên khoa nào đó.

Cuối cùng, Ren vẫn không cảm thấy hài lòng với bản thân mặc dù đã đạt được những thành tựu to lớn.

"Ren. Mẹ con ở đây."

Nói xong, Ren chạy đến bên mẹ và ôm chặt bà.

"Mẹ đây rồi," mẹ thì thầm vào tai anh. "Mẹ ở đây để cổ vũ cho con."

Ba mẹ Casper đang làm việc ở nước ngoài, nhưng cậu lại vô cùng may mắn khi được ba cô chị gái đến thăm.

"Đến đây nào, thằng ngốc." người chị cả nói.

Casper mỉm cười bước về phía họ, cư xử có chút miễn cưỡng với ba bà chằn trong nhà nhưng thực tế thì cậu lại yêu họ rất nhiều.

C-Jay khóc nức nở trên vai mẹ mình, trông bà như phiên bản nữ của cậu ta vậy.

"Bình tĩnh xem nào?" mẹ C-Jay quát, vỗ mông thằng con trai nghịch tặc.

Lâm Chí cũng mỉm cười khi gặp lại người bạn mà hắn đã kết thân trong thời gian ngắn tập huấn ở Hàn Quốc.

Lâm Chí. "Tới rồi à?"

"Ồ, tôi muốn chúc mừng trước khi cậu ra mắt."

June mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Mọi người ai cũng có gia đình, người thân bạn bè, ai cũng có một câu chuyện riêng.

Chắc chẳng có ai tới đón anh đâu.

June không còn người thân mà.

June định ngồi xuống để che giấu nỗi thất vọng nhỏ bé thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía bên kia phòng.

"Cháu thậm chí định chào ta một tiếng sao?"

June quay lại và nhìn thấy con quỷ nhỏ nghịch ngợm từ lúc nào đã chui vào vòng tay anh.

Bà ngoại cũng mỉm cười bước lại gần. "Đến đây, June."

Anh cũng hồ hởi, rạng rỡ, háo hức không kém lại gần Bà.

June không quen với khái niệm gia đình. Mei Ling là người thân duy nhất của anh.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Minjun và bà, June cảm thấy như mình đã có thêm một gia đình mới trong cuộc sống này.

"Nhóc nhớ anh lắm nhỉ?" June trêu chọc.

Minjun chế giễu. "Tất nhiên là không rồi. Đó là cái ôm chúc may mắn. Anh bị tụt xuống hạng 12 rồi. Đừng có mà lười biếng như trước nữa."

June cười khúc khích. "Biết rồi."

Bà. "Cháu đừng nghe lời thằng nó. Bà rất thích bài hát mới của ccháu"

"Cháu cảm ơn bà." June mỉm cười.

Staff thông báo. "Chương trình đã chuẩn bị một bữa cơm trưa cho các bạn và người thân. Mời mọi người đến phòng bên cạnh và thưởng thức ạ."

Các thực tập sinh nhanh chóng mà kéo gia đình và bạn bè sang phòng bên cạnh, háo hức trò chuyện về kỉ niệm đáng nhớ trong chặng hành trình vừa qua.

June cũng rất hào hứng trò chuyện với Minjun và bà. Tuy nhiên, cậu không biểu lộ quá nhiều vì tính khí cũng bướng bỉnh y như Minjun.

Ba người họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, trên đó có bày sẵn rất nhiều đồ ăn.

Minjun háo hức ăn. Thằng bé đột nhiên chậm lại khi cắn miếng đầu tiên.

June. "Có chuyện gì sao?"

"Bà nấu ăn ngon hơn."

June cũng cắn một miếng, gật đầu đồng ý. "Nhóc nói đúng."

Bà cười khúc khích. "Đừng có nịnh bà thế. Cũng đừng càu nhàu vì họ đã tử tế chuẩn bị cho ta rồi. Ăn đi!"

"Thôi thì cháu miễn cưỡng chút vậy." Minjun nhún vai rồi tiếp tục ăn.

Họ trò chuyện một cách tự nhiên. Trong giây lát, June quên mất sự tức giận với Lâm Chí và Tony.

Thay vào đó, anh thực sự tận hưởng thời gian bên cạnh hai người thân yêu quý.

Khi bữa ăn gần kết thúc, bà ngoại đột nhiên thúc vào hông Minjun.

Thằng nhóc khó chịu. "Bà ơi, có chuyện gì vậy?"

Bà ngoại. "Cháu định tặng gì đó cho anh phải không?"

June cười khẩy. "Ồ, cu cậu hôm nay lại đi tặng quà cho anh cơ à? Đâu? Quà đâu?"

Minjun ngại ngùng nhìn xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mở to mắt nhìn June.

"Không phải. Anh-anh không trả lời điện thoại của em," Minjun lắp bắp. "Chắc cái điện thoại cổ kia phát nổ hay gì đó nên..."

Ừ thì nó nổ thât. Nhưng không phải theo cách Minjun nghĩ.

"Nhóc đoán chuẩn rồi." June cười khúc khích.

"Biết ngay mà. À, tuần trước em đã đến nhà bố rồi."

"Anh nghe bà kể rồi. Hai ta như đã không gặp nhau trong một thời gian dài vậy."

"Em không tặng cái này cho anh vì em muốn, mà là vì bố đã tặng em một mẫu mới thôi đấy."

June phấn khích vô cùng, nhịp tim đập loạn xạ.

Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này kể từ khi tìm thấy cô gái anime đầu tiên đánh thức trái tim băng giá của anh.

Minjun lấy quà từ trong túi ra và đưa cho June.

"Đây. Anh có thể lấy điện thoại cũ của em. Bây giờ nó quá cũ với em rồi."

Đôi mắt của June sáng lên, thậm chí còn sáng hơn cả trán của ông Klin.

Anh nhìn chiếc điện thoại từ đầu đến đuôi. Có thể nó đã cũ theo quan điểm của Minjun, nhưng lại tốt hơn tốt hơn rất nhiều so với chiếc điện thoại mà June từng có.

'Smartphone đời đầu của tôi ơi, xin hãy an lòng yên nghỉ nơi chín suối nhé!'

Nhưng thôi, kệ cái điện thoại đó đi.

"Có thực sự là...của anh không?" June vẫn hoài nghi.

Minjun rên rỉ. "Của anh tất. Anh cứ nhận đi. Sẽ rất kỳ lạ nếu anh từ chối."

"Tất nhiên, anh sẽ không từ chối." June nhanh nhảu cầm lấy điện thoại trên bàn. "Bây giờ nhóc không thể lấy lại được nữa đâu".

Minjun cười khúc khích. "Anh đừng có lo. Em đã gỡ cài đặt ứng dụng của mình và cài những ứng dụng mà anh thích rồi. Hơn nữa," Minjun khoe chiếc điện thoại mới "tại sao em phải tốn thời gian vào một chiếc điện thoại như thế khi em sở hữu đời máy xịn hơn chứ?"

June tỏ vẻ khó chịu bề mặt. Nhưng anh đang vô cùng hạnh phúc.

June cuối cùng cũng có điện thoại mới! Cuối cùng anh cũng có thể sử dụng những cái pin dự phòng quà tặng kia rồi.

Anh chụp thử máy ảnh, gần như hét lên vì sung sướng.

Rõ ràng rồi!

June tiếp tục kiểm tra điện thoại, tinh nghịch táy máy món đồ công nghệ trên tay. Minjun và bà nhìn anh với vẻ mặt thích thú.

June đột nhiên nhìn thấy một tấm thẻ đằng sau lớp case trong suốt.

"Đây là cái gì vậy?"

"À, em quên lấy ra. Danh thiếp của bố để em lưu số điện thoại của ông ấy vào điện thoại mới. Anh có thể vứt đi nếu muốn."

June mở ốp ra.

"Nhân tiện, thời gian ở với bố thế nào?" June bắt đầu trò chuyện phiếm.

Minjun nhún vai. "Khá là vui. Nhưng ông ấy khá bận. Ba em hầu hết cứ đến giám sát hoạt động công ty nên em thường bị bỏ ở nhà. Đúng là người nghiện công việc."

"Ông ấy cũng điều hành rất nhiều công ty, đôi khi rất khó gặp mặt. Ba còn đặt tên công ty theo tên em nữa cơ."

"Hử, thật sao?" June hỏi.

Minjun cười rạng rỡ. "Ưm, tên công ty trong tấm danh thiếp anh đang cầm đấy."

June không suy nghĩ nhiều lật tấm thẻ lên.

"Mintellect?"

"Đúng rồi! Minjun the Inllectual. Tuyệt vời phải không?"

*****

Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com