4.2 Im Changkyun
Tôi là một con bé Việt Nam 100%. Nhưng bởi một thế lực siêu phàm, cha tôi lại là một doanh nhân có tiếng tại Singapore nói riêng và châu Á nói chung. Với tầm nhìn xa trông rộng cùng trí tuệ siêu phàm, ông gầy dựng một đế chế công nghệ hàng đầu tại châu Á. Cái thế lực siêu phàm mà tôi bông đùa, chính là mẹ kế của tôi, cũng là mẹ của Michael. Nếu không nhờ người phụ nữ này, có lẽ cha tôi cũng khó có thể gầy dựng đế chế này nhanh đến như vậy.
Elen là một người phụ nữ Pháp quí phái, kiều diễm. Trong một chuyến công tác tại Singapore, bà gặp được cha tôi tại một diễn đàn công nghệ. Chính nhờ vào tầm nhìn xa và trí tuệ siêu phàm của cha lúc đó, Elen đã bị cuốn hút. Và bà, với tư cách là một doanh nhân thành đạt, là một nhà tiên phong cho cuộc cách mạng công nghệ tại châu Âu, đã quyết định giúp sức cho cha tôi. Ban đầu là vì công việc, dần dà, bà yêu cha tôi lúc nào không hay...
Và câu chuyện trên được chính bà kể lại cho tôi.
Người phụ nữ ấy, với người ngoài có lẽ chỉ là một người xa lạ trong gia đình tôi. Nhưng với tôi, bà ấy chính là mẹ, là mẫu hình lý tưởng, là người tôi tin tưởng nhất. Tôi chưa bao giờ được gặp mẹ, vì bà đã mất khi tôi chỉ vừa chào đời chưa quá 5 ngày. Với một con bé 4 tuổi, việc có một người mẹ quả thực rất thần kì... nhưng nhà nội tôi, đó lại là điều chẳng hay. Ông bà sợ tôi bị mẹ kế bắt nạt, cô chú lại luôn tiêm nhiễm ý nghĩ về việc mẹ kế sẽ chẳng bao giờ có chuyện yêu thương con chồng vào đầu óc non nớt của tôi. Và điều đó làm tôi sợ.
Mẹ Elen biết... và bà chẳng nói lời nào. Không thanh minh, chẳng giải thích, bà dùng thời gian và hành động của bản thân để minh chứng cho tôi, và chỉ một mình tôi biết rằng, bà yêu tôi vô điều kiện.
Mẹ Elen chiều chuộng tôi, chăm sóc tôi như con ruột của bà.
Mẹ Elen bao che cho những trò nghịch phá tai hại của tôi.
Mẹ Elen dỗ dành sau những lần tôi bị bố phạt.
Mẹ Elen đã ở bên tôi, cùng khóc với tôi, khi trái tim lần đầu tiên bị người ta bóp nát, khi niềm tin của tôi bị người ta đập tam tành.
16 năm cuộc đời, tôi chưa một lần ghét việc tôi từ một gia đình danh giá. Nó cho tôi bạn bè, địa vị, tiếng nói, cũng như tình yêu. Nhưng nếu ngày hôm đó, nếu như ngày hôm đó không xảy ra, tôi không biết đến khi nào tôi mới có thể sáng được con mắt mình.
—————————————————————————
Năm 16 tuổi, tôi đã nghĩ mình vô cùng may mắn. Tôi lớn lên trong nhung lụa, trong sự bảo bọc như một nàng công chúa. Cha mẹ yêu thương chiều chuộng, ông anh điển trai giỏi giang và nâng niu tôi hơn trứng. Được đi học tại một trường điểm, luôn được cập nhật những món đồ xu hướng mới nhất và nhanh nhất trong cái nhìn ganh tỵ của mọi người. Tôi, may mắn, sở hữu nét đẹp Việt Nam tinh khôi, quý phái, không tì vết từ người mẹ quá cố.
Hơn thế nữa, tôi có một cô bạn thân xinh đẹp, giỏi giang và vô cùng ăn ý với tôi. Tôi còn có một mối tình đầu đẹp đẽ đáng ngưỡng mộ với chàng bạch mã hoàng tử của trường. Anh nói rằng anh yêu tôi, và tôi đã trao cả trái tim tôi cho anh. Cho đến ngày đó...
Ngày đó là kỷ niệm 6 tháng quen nhau của tôi và anh. Anh luôn phải ở lại trường để tham gia các hoạt động ngoại khoá. Và vì muốn tạo bất ngờ cho anh, tôi đã nán lại ở trường, cùng món quà trên tay, đi đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ anh tham gia. Tất nhiên, tôi giữ kế hoạch này bí mật, chẳng hé nửa lời cho cả cô bạn thân nhất của tôi. Nhưng chào đón tôi, không phải là tư thế chăm chỉ cần mẫn đầy cuốn hút mà là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Ở đó, ngay căn phòng mà anh tỏ tình với tôi, ngay căn phòng mà chúng tôi luôn ăn trưa cùng nhau, là hai thân ảnh quen thuộc, loã thể, đang quấn quýt lấy nhau. Một là bạn thân, một là người yêu... Thế giới của tôi sụp đổ, vỡ nát và chỉ còn lại một mảng đen tối. Tôi chẳng biết sau đó tôi đã về nhà bằng cách nào, đã rời đi thế nào để hai con người đang lạc vào dục vọng kia không biết rằng tôi đã chứng kiến tất cả. Tôi chỉ biết, tôi đã ngất đi trước sự bất ngờ, sợ hãi của gia đình. Điều cuối cùng tôi nhớ, đó là vòng tay ấm áp của mẹ Elen.
Trực giác của một người mẹ cho bà biết được có chuyện không hay xảy ra với tôi. Sự dịu dàng, vỗ về cùng cái ôm trìu mến của bà đã khiến tôi bật khóc. Tôi khóc nấc, khóc đến không thở được. Tôi kể cho mẹ nỗi uất ức, sự đau đớn của tôi khi chứng kiến sự việc trong sự phẫn nộ của cha và anh. Mẹ chỉ khóc, vỗ về và nói rằng: "Tất cả sẽ ổn thôi! Có mẹ ở đây rồi, sẽ chẳng ai có thể làm đau con gái của mẹ!".
——————————————————————————
- Công chúa à, con có thể suy nghĩ lại về việc đi du học hay không? Con biết là cha không thể sống thiếu công chúa của cha mà! - cha, nước mắt ngắn dài, ỉ ôi bên tai tôi - Elen, em nói giúp cho anh đi!!! Em làm con bé đổi ý đi!!!
- Cha thật là - Michael lên tiếng - cũng đâu phải con bé đi một mình đâu cơ chứ! Con cũng đi theo nữa cơ mà! Vả lại con bé cũng lớn, có thể tự chăm sóc mình mà!!!
- KHÔNG!!!! - cha đột nhiên đứng dậy, chạy đến ôm chặt tôi như một đứa trẻ sắp mất đi món đồ chơi yêu thích - cha sợ người ta sẽ bắt nạt con gái cha! Con đi học, chẳng chọn trường lớn mà lại là một ngôi trường bé hơn lỗ mũi, cũng chẳng muốn vệ sĩ hay bảo mẫu đi cùng. Đã thế con gái xinh hơn hoa của cha còn muốn nguỵ trang thành người thường nữa. Em à, con gái chúng ta sẽ bị bắt nạt mất! Michael à, ngưng em con lại cho cha đi!!!
Ông bố trẻ con kia vẫn mải ca thán trong cái lắc đầu ngán ngẩm của Michael và mẹ.
Và đây là sự bắt đầu cho một kết thúc.
—————————————————————————
Tôi bị đánh thức khỏi hồi ức dài ấy bởi mùi thơm của pancake và bơ. Thật ra một mùi thơm quyến rũ đến chết người mà.
Ô mà lạ nhỉ? Vẫn còn nhớ đêm qua đang mải ngắm tên điên kia ở phòng khách, sao bây giờ lại nằm trên giường? Chẳng lẽ Changkyun....
Không, không, không, không... Không có chuyện đó đâu! Chỉ nghĩ đến viễn cảnh cậu ấy bế tôi trong tay rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường cũng làm tôi đỏ hết cả mặt. Tên điên ấy sẽ chẳng làm như vậy đâu.
- Sâu ngủ hôm nay dậy sớm thế? - Changkyun bất ngờ hỏi.
- Mày vào đây làm gì? Không biết gõ cửa sao? - tôi quát lên. Tên điên này một chút lịch sự cũng chẳng có sao?
- Tao gõ, gõ đến sưng cả tay mà có nghe thấy tiếng ú ớ gì đâu? Tao với mày cũng anh em cả, ngại ngần gì chứ! -một cái cười mỉm đầy ý trêu trọc, cái nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm. Tên kia, hắn có biết hắn vừa làm tôi đau trong cái vẻ mặt dễ thương kia không?
- ĐỒ BIẾN THÁI! Ra ngay khỏi phòng tao! - tôi với tay đến cái gối gần nhất, ném thẳng ra hướng cửa nhưng lại chậm hơn một nhịp với hắn; hắn đã chuồn ra ngoài mất rồi.
Anh em sao? Thì ra chỉ là anh em sao? Thì ra bản thân chỉ có chỗ đứng như vậy trong lòng cậu ấy thôi sao? Cũng chỉ là bạn. Là bạn thôi.
- Mày còn làm gì trong đó mà lâu thế sâu ngủ? Tao đói lắm rồi! - tiếng gọi vọng từ bếp kéo tôi về thực tại.
- Christmas này vẫn giữ truyền thống của hai đứa chứ? - Changkyun mở lời.
- Tao nghĩ lần này tao bận rồi! - nếu không phải vì cái bữa tiệc chết tiệt do hai người đàn ông trẻ con kia bày ra, thì tôi đã có thể đón Giáng sinh cùng với Changkyun rồi.
- Vậy sao? Chán nhỉ! Biết làm thế nào được! Năm nay tao sẽ đón Giáng sinh một mình rồi!- là tôi viễn vông hay cậu ấy thật sự thất vọng.
- Sinh nhật tao, tao bù cho được không?
Cậu ấy im lặng, lặng lẽ dọn dẹp bếp cùng bàn ăn. Qua một khoảng lặng lâu, cậu ấy lên tiếng.
- Tao phải quay về Hàn Quốc vào đầu năm sau. Có lẽ, sẽ không quay lại nữa. Vậy nên tao chỉ muốn được chào tạm biệt mày lần cuối rồi đi! - Changkyun cười nhẹ.
Cậu có biết cậu đã làm tim tôi đau hai lần trong một ngày hay không tên điên kia? Cả thế giới của tôi, sắp rời bỏ tôi mà đi.
Trống trải. Tối tăm. Lạnh lẽo.
Vậy là nguồn sáng của tôi, người mà tôi tin tưởng nhất sắp rời khỏi tôi mất rồi.
- Nhưng còn việc học của mày, rồi cả giấc mơ trở thành kỹ sư phần mềm thì thế nào? - tôi, trong vô vọng, cố gắng níu kéo cậu ấy. Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình.
- Vậy hãy nói đi, nói rằng em muốn tôi ở lại. Chỉ cần em nói, tôi sẽ bất chấp tất cả để ở lại cùng em. - Changkyun tiến lại gần, hơi thở nóng hổi, ánh mắt nghiêm túc ở cự ly gần nhất. Cái khoảng cách này thật là quá gần. Còn câu nói ấy nữa. Nó có thể là thật hay không? Liệu em có thể nói với anh rằng em thích anh hay không? Liệu em có thể nói với anh rằng đừng rời bỏ em hay không?
- Changkyun à, tao... tao...
Chưa kịp để tôi nói hết lời, cậu ấy cười nhẹ, ánh mắt đượm buồn rồi xoa đầu tôi mà nói:
- Cái mặt nghiêm trọng quá thể đấy cô ngốc à! Vậy ngày 23 tao với mày ăn Giáng sinh sớm vậy, có được hay không?
- Vậy còn điều lúc nãy mày nói thì sao?
- Chỉ là nói đùa! Hãy xem nó là trò đùa vô hại cuối cùng của tao nhé Bernie! Hẹn hò với tao ngày cuối nhé, được không?
- Cứ quyết định vậy đi! - tôi quay đi nhanh, để cậu không thấy những giọt nước mắt ấy. Cậu tàn nhẫn lắm, Changkyun à!
——————————————————————————
Ngày 23.
Món quà tôi mua tặng cho Changkyun đã xong. Là chiếc đồng hồ đeo tay mà cậu ấy mơ ước.
Quần áo chuẩn bị cho buổi hẹn cuối đã ổn. Tôi quyết định sẽ quay về với cái vẻ ngoài xinh đẹp kia một ngày, như món quà kỷ niệm cuối cùng.
Tinh thần, tôi cũng đã cố gắng gượng ép. Hôm nay tôi sẽ chơi thật vui, thật hết mình. Tôi muốn có một kỷ niệm đẹp với cậu ấy trước khi cậu ấy rời xa tôi.
Vẻ mặt bất ngờ, đôi tai đỏ bừng, từng bước chân e thẹn, chậm chạp từng bước rút gọn khoảng cách giữa chúng tôi; cách cậu ấy khẽ cúi người, chìa đôi tay ấm áp kia; cách ngón tay cậu ấy đan vào tay tôi; tất cả, tôi sẽ ghi nhớ tất cả đến từng giây một.
Suốt quãng thời gian bên nhau, đôi tay chúng tôi không hề rời khỏi nhau.
Suốt quãng thời gian ấy, cậu ấy chưa bao giờ để tôi rời khỏi tầm mắt.
Vẫn là Changkyun dịu dàng, hài hước. Changkyun ấy luôn chu đáo, luôn quan tâm tận tình đến tôi. Cậu ấy vẫn thế, chiều chuộng, ân cần, chu đáo. Nếu làm như thế, thì làm sao tôi có thể từ bỏ cậu ấy được cơ chứ.
Thật khó có thể nói lời từ biệt. Và bây giờ đây, tôi ước đường về nhà có thể xa hơn. Tai nạn cũng được, hết xăng cũng không sao; tôi chỉ muốn nán lại một chút bên cậu ấy, một chút nữa thôi. Vẫn là một quý ông, cậu ấy đưa tôi về đến cửa căn hộ.
- Đã hộ tống công chúa về tận dinh thự! - Changkyun châm chọc nói.
Tôi, không thể nói... chỉ cần tôi phát ra một âm thanh nhỏ, tưởng chừng như nước mắt sẽ trào ra mất. Tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy hình ảnh yếu đuối này được. Lặng lẽ quay lưng mở cửa, tôi bỗng giật mình bởi cái ôm từ phía sau của cậu ấy; tim tôi, nó đập nhanh quá. Tim tôi, nó ồn ào quá. Tôi sợ cậu ấy sẽ nghe được tiếng tim mình mất. Tôi càng vùng mình để thoát ra khỏi vòng tay, cậu ấy càng ôm chặt tôi hơn.
- Bernie, đừng! Cho tôi ôm em một lát được không? Chỉ một lát thôi!- tôi chưa bao giờ nghe thấy Changkyun yếu ớt, khản nài như thế.
- Changkyun à, nếu cứ hành động như vậy, tôi sẽ hiểu lầm...
- HIỂU LẦM THÌ ĐÃ SAO? - cậu ấy gầm lên. Không để tôi kịp chuẩn bị, cả người tôi bị một lực mạnh xoay lại. Điều tiếp theo, môi cậu ấy đã chạm vào môi tôi. Nụ hôn đầu của chúng tôi, có vị mặn của nước mắt.
- Em hãy chờ tôi! Tôi sẽ quay lại để giải thích mọi chuyện! Hãy chờ tôi, xin em đấy!
Chỉ một lời nói, cậu ấy biến mất trong màn đêm bỏ lại tôi trong bóng tối cùng con tim rối bời. Và ngày hôm sau, dấu vết về sự tồn tại của Changkyun hoàn toàn không hề hiện diện. Món quà cậu ấy tặng cho tôi, chiếc vòng tay vô cực được nạm kim cương, là kỷ vật duy nhất để tôi biết rằng cậu ấy đã từng là một phần không thể thiếu của tôi, là trái tim tôi.
Changkyun, anh vẫn tàn nhẫn, như suốt 8 năm qua anh đã làm với em.
Changkyun, tim em mệt và đau lắm. Có lẽ em sẽ phải từ bỏ thôi.
Changkyun, anh tốt nhất đừng bao giờ quay lại, vì em sẽ xoá mọi dấu vết của anh trong tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com