Chapter 1
Cảnh hoàng hôn từ Stark Tower thật ngoạn mục. Stephen có thể thấy lý do tại sao những người khác đã khăng khăng muốn ăn mừng chiến thắng ở đây kể cả bỏ qua sự phản đối của Tony.
Thành thật mà nói, gã đã rất ngạc nhiên khi được mời đến bữa tiệc. Những người khác trong nhóm chia sẻ quá khứ cùng nhau, một số trường hợp kéo dài cả thế kỉ, và sau đó đến gã. Mặc dù sau cuộc chiến chống lại Thanos, gã hầu như không biết bất kỳ người nào ở đây, thực tế, gã thậm chí chưa bao giờ gặp một nửa trong số họ.
Vì vậy, khi tất cả họ ngồi với nhau nói về những cuộc phiêu lưu trong quá khứ và nhớ về những đồng đội đã ngã xuống, Stephen tiếp tục ra ngoài ban công, ngắm cảnh và cố gắng không cảm thấy như mình đã quay lại hồi còn ở trường trung học, quá thông minh và quá, ừm, quá lạ để hòa nhập. Gã có thể cảm thấy lớp mặt nạ kiêu ngạo mà gã đã đeo sau để che giấu sự khó chịu ngày càng tăng của mình.
Thật là nhẹ nhõm khi Tony trở về, cổ vũ và cảm ơn những người khác trong nhóm khi anh vật lộn với một chiếc máy lạnh lớn màu xám. Ít nhất là gã quen Tony, nếu không thực sự thân thiết, và Stephen cảm thấy phải chống lại tên khốn trong mình một lần nữa, đặc biệt là khi anh ta mặc một chiếc áo bó sát, hở hang như vậy. Khi anh cúi xuống để tắt máy lạnh, Stephen rời mắt khỏi các nhóm cơ gợn sóng, nhất quyết không từ bỏ suy nghĩ của mình.
Giọng nói trẻ đầy đau đớn của Peter Parker khiến gã phải quay lại. "Oh, chú Stark, cháu có thể giúp chú điều đó", cậu đề nghị, nhìn rất giống một chú cún con háo hức khiến Stephen nhăn mặt trong sự đồng cảm.
"Không, nó ổn mà," Tony nói, mở máy lạnh và chỉnh sửa trong đó vài giây trước khi anh đưa thẳng cho thằng bé một cái hộp màu vàng trông cực kỳ bắt mắt.
"Cảm ơn chú Stark!"
"Không có gì, mọi người cứ tự nhiên nhé."
"Đó là cái máy lạnh nhỏ bé khủng khiếp cho một bữa tiệc đấy," một vài người đùa cợt.
Tony định trả lời, nhưng giọng trầm lớn của Thor đã cắt ngang. "Không cần bận tâm điều gì cả, chúng ta đã có một phù thùy bia vô hạn ở đây," anh nói, đưa cánh tay về phía Stephen đang đứng ở ngoài.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía gã và gã đóng băng như một con nai bị mắc kẹt trước đèn pha.
"Phù thủy bia?" một người đàn trung tuổi vẫn chưa gặp Stephen hỏi.
Thor gật đầu xác nhận. "Đúng! Anh ấy đã cho tôi một cốc tự làm đầy, nó thật phi thường!"
Stephen chớp mắt, không biết phải nói gì. Chỉ có một điều là đổ đầy ly bằng cồn, có một cách khác là đổ đầy một thùng với nhiều loại đồ uống khác nhau. Gã cho rằng mình có thể làm điều đó, có thể với một cánh cổng phù hợp và một chút giúp đỡ từ con mắt của Agamotto, ngoại trừ khi gã đang cố gắng thử nó để gây ấn tượng với nhóm, ý thức chung của gã là kiên quyết chống lại sự thao túng thời gian và không gian dành cho bia.
Tony cứu gã khỏi câu trả lời. Anh nói với một nụ cười rạng rỡ với Stephen, "Không cần phải lôi các thế lực hùng mạnh của vũ trụ vào chuyện này, mặc dù thật tốt khi biết rằng điều gì sẽ dẫn anh đến bữa tiệc sinh nhật sắp tới, Kẻ hủy diệt."
Trước khi Thor có thể phản đối cái tên đó, Drax đã cắ ngang "Kẻ hủy diệt? Tôi tưởng Thor được gọi là thiên thần hải tặc."
"Đúng, nhưng, anh biết đấy, anh ấy đã có biệt danh rồi với con mắt mát như trong phim..."
Drax nhìn vẫn mông lung. "Vì vậy sẽ thật buồn cười khi anh ta giết nhiều người?"
"Ừm, đúng vậy," Thor nói. "Tôi đã giết rất nhiều kẻ thù của mình, nên tôi đoán là tôi sẽ hợp với cái tên đó."
Tony nhắm mắt, che chúng bằng những đầu ngón tay và thở dài trước khi anh nói trong bực bội, "Anh biết không, quên nó đi. Chúng ta đang đi sai hướng rồi. Này cơ bắp, sao anh không đi nói chuyện với Banner, Drax, đi tìm một cái áo hoặc gì đó, và không ai lo lắng về bia nữa. Bia đang trên đường đến đây rồi, đó là tất cả thứ tôi có. Tin hay không, tôi không giữ lại một thùng nào trong trường hợp thế giới được cứu." Lấy một vài lon ra khỏi thùng đá, Tony đưa một lon cho Stephen, tiếp tục, "Nên cầm lấy lon này và tin tôi đi."
"Lon?" Banner hỏi. "Anh có nhầm lẫn gì hả Tony?"
"Chúng ta không dùng bất cứ đồ thủy tinh nào kể từ khi Nat say và quyết định ném chai rượu ra khỏi ban công để xem tôi có thể bắt được nó không?"
"Cô Romanoff!" Peter thốt lên.
"Ồ, chuyện đó vẫn ổn," cô nói, xua tay bất đắc dĩ. "Anh ấy bắt được nó."
Tony nói một cách khô khan, "Đương nhiên tôi bắt được, và sau đó cô hét lên 'hai trong ba người giỏi nhất!' và lại ném nó cho người khác."
"Thấy chưa nhóc," Fury nói trong bóng tối lờ mờ. "Đây là lí do tại sao chúng ta không thể có những điều đẹp đẽ."
Stephen cười thầm cùng với những người khác, nhưng bên trong gã đang quá lo lắng về việc gã có thể giữ vững. Bảy tháng phẫu thuật, nhiều tháng trị liệu và nhiều năm làm chủ pháp thuật thần bí đã khiến Stephen không khả năng làm một việc đơn giản đến mức khó tin như bật nắp lon bia. Những ngón tay của gã quá yếu, sự run rẩy của chúng quá mạnh để thực hiện một việc đơn giản. Nếu gã có chìa khóa hoặc một con dao hoặc một thứ gì đó gã có thể dùng để bật nắp lon, gã có thể làm điều đó, nhưng đáng buồn là áo choàng của gã không có túi để đựng những thứ như vậy, và thứ duy nhất gã đang đeo là con mắt của Agamotto và gã từ chối dùng nó để mở lon bia.
Gã bất lực nhìn xuống lon bia chưa mở của mình, biết rằng sẽ có người chú ý và lên án gã quá tốt để uống bia với họ, sau đó gã sẽ phải giải thích và trông thật thảm hại hoặc đồng ý và nhìn như một tên khốn. Gã ước mình đang ở nhà.
Mộ bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay gã, làm gã trật ra khỏi suy nghĩ tăm tối của mình, và đột nhiên Tony ở đó, len qua không gian cá nhân của gã để cầm lấy lon bia lạnh từ bàn tay run rẩy. "Đây, cho phép tôi," anh nói, bật nắp lon.
"Um, cảm ơn. Xin lỗi, tôi chỉ, anh biết đấy, không thể-" Stephen lắp bắp, mặt đỏ bừng.
"Không sao, anh không cần giải thích." Anh lại gần hơn, Tony đặt lại lon bia vào bàn tay gã. Có phải bàn tay của anh nán lại khi ngón tay họ chạm vào nhau? Stephen không chắc, nhưng gã hi vọng là có.
Tony lấy đồ uống từ một bàn gần đó, và ở gần Stephen, anh quay về phía nhóm và giơ lon của mình lên. "Mọi người, nâng ly."
"Vì những người đồng đội đã ngã xuống và những đồng đội mới. Vì những trận chiến thất bại và những trận ta đã chiến thắng. Tới tận cùng và bắt đầu những điều mới." Tony quay sang nhìn thẳng vào Stephen và nháy mắt gã trước khi kết thúc. "Vì những khởi đầu mới!"
"Khởi đầu mới," Stephen hòa âm với những người khác, uống một ngum dài từ lon bia đang mở của mình để che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng.
Vài giờ sau, Stephen ngắm màn bắn pháo hoa rực rỡ trên tòa nhà chọc trời. Về mặt khách quan, đây là một buổi diễn tuyệt vời, nhưng gã đã sẵn sàng quay trở lại sự cô độc của Bleecker Street, nghe một vài bản nhạc của David Bowie và tắm trong bồn tắm đầy bong bóng, với một vài bong bóng có mùi như quả mơ.
Gã đặt tay lên chiếc nhẫn đeo trên thắt lưng, nghĩ rằng đây sẽ là thời điểm tốt nhất để rời đi trong khi những người khác bị phân tâm và tự hỏi liệu có nên lịch sự để nói lời tạm biệt với chủ nhà, hoặc có thể gã đã đẩy vận may của mình đi. Tony có lẻ đang bận với bạn bè của mình và sẽ không chú ý hay quan tâm đến sự ra đi lặng lẽ của một pháp sư ngoan cố.
Gã quay lưng lại với ban công, định tìm một góc yên tĩnh để mở một cánh cổng về nhà, Stephen va vào chính người mà gã đang nghĩ đến. Chỉ có Tony thì bước nhanh về phía sau để khỏi bị ngã.
"Xin lỗi!" Stephen nói, nắm lấy cánh tay để đỡ lấy anh. "Mặc dù anh có phản xạ tốt."
"Chà, tôi đã dẫn dắt đội bóng đá thời trung học tới chức vô địch bang."
"Thật sao? Tôi chưa bao giờ nghe điều đó."
"Vì điều đó không có thật. Tôi chỉ đang cố gắng gây ấn tượng với anh. Nó có tác dụng không?"
"Tôi không chắc những gì anh có thể nói vào thời điểm này có thể gây ấn tượng với tôi hơn những gì tôi đã thấy."
"Ồ, tôi thích câu trả lời đó. Vì điều đó, tôi mời anh một ly," Tony nói, lấy ra một trong hai chai champagne rót cho Stephen. "Đừng lãng phí giọt nào."
Stephen nhận nó ngay khi đang nói, "Um cảm ơn, thực sự đấy, nhưng tôi chỉ đang định ra ngoài."
Tony đặt bàn tay của mình lên Stephen nơi anh vẫn đang nắm tay gã, Tony trả lời, "Tôi biết, và tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút trước khi anh rời đi."
"Oh," Stephen nói, giọng gã nhỏ lại. Gã làm đổ một nửa ly champagne gã đang cầm trong lo lắng.
"Cẩn thận, hàng tốt đất, không phải ai tôi cũng mời đâu."
"Cảm ơn. Anh không cần phải làm vậy."
"Không, tôi muốn mà."
"Oh," Stephen lặp lại, cảm thấy như một gã ngốc nhưng không biết phải nói gì nữa.
Tony nói có vẻ nghiêm túc, "Nghe này, tôi xin lỗi vì đã thể hiện quá nhiều, nhưng tôi thực sự thích anh Stephen, và tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với anh."
"Không, anh không thể hiện quá nhiệt tình đâu. Tôi thích nhiệt tình, và tôi thích anh. Oh." Mặt Stephen bắt đầu đỏ bừng, nhận ra những gì gã vừa nói, nhưng đanh thép, thừa nhận, "Ừm, nó là thật. Tôi thích anh. Chỉ là nó quá nhiều. Ý tôi là anh ... tất cả những thứ này." Gã nói, nhìn quanh căn hộ xa hoa, tòa tháp công nghệ cao đang đứng, và pháo hoa thì đang rực rỡ trên chúng. "Còn tôi thì không."
"Không gì cơ?" Tony hỏi nhẹ nhàng. "Anh rất tuyệt vời! Ý tôi là, anh là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh thực sự làm ra những phép thuật. Điều đó khá ngầu."
Stephen nhún vai, "Có thể, nhưng đó không thực sự là tôi."
"Và đây cũng không phải tôi. Đó là lý do tại sao tôi muốn dành thời gian với anh, để chúng ta có thể hiểu nhau." Đến lượt Tony nhún vai. "Nghe này, tôi hiểu. Thật khó để mở lòng với người khác. Chúng ta có thể từ từ như anh muốn hoặc chỉ cần quên đi tất cả mọi thứ, nhưng tôi thực sự muốn có một buổi hẹn với anh."
"Tôi rất sẵn lòng."
"Tuyệt! Vậy, nếu anh không phiền, có thể cho tôi số điện thoại để chúng ta có thể nói chuyện khi mọi thứ dịu xuống một chút không?"
Trái tim Stephen hẫng một nhịp. Tony hẳn đã nhận ra điều gì đó trên mặt gã và hỏi, "Sao? Quá nhanh?"
"Không, chỉ là, tôi không thực sự có một chiếc điện thoại di động, kể từ khi tôi học pháp thuật."
"Điều đó thật có ý nghĩa, ai lại cần điện thoại khi anh đã có sức mạnh của vũ trụ trong tầm tay."
"Thêm nữa, sóng ở Nepal và ở Mirror Dimension đều rất tệ."
Stephen mong Tony hỏi về Mirror Dimension, nhưng thay vào đó anh hỏi, "Vậy, tôi liên lạc với anh bằng cách nào? Thắp vài cây nến và đọc thần chú?"
"Không, thực ra, tôi cũng đang định mua một chiếc điện thoại mới." Stephen nói dối.
Tony nhướn mày nói rằng anh không tin dù chỉ một chút, nhưng anh nói to, "Tuyệt, danh thiếp của tôi đây, anh có thể nhắn tôi sau khi mua."
Stephen nhìn vào danh thiếp. " 'Tony Stark : Thiên tài' . Thật sao?"
"Tôi không tự thiết kế nó, Pepper làm đấy."
"Ở đây có số điện thoại bộ giáp của anh."
"Yeah, dành cho khi tôi đang bay lòng vòng làm những việc anh hùng."
"Nó là số trùng với số di động của anh."
"Có thể," Tony nói với một cái nhún vai. "Nhưng nhìn nó khá tuyệt."
"Khoe mẽ."
"Tuyệt vời, có một vài sự khác biệt."
"Chỉ trong đầu anh thôi."
Tony chỉ người với gã.
Những người ngoài ban công im lặng khi pháo hoa dường như sắp đến hồi kết hoành trắng, thắp sáng toàn bộ khung cảnh với những chùm màu rực rỡ. Ở giữa tất cả, Tony đứng đó, mỉm cười như thể Stephen thực sự tuyệt vời. Đột nhiên, đó là quá nhiều để Stephen có thể kịp xử lí "Xin lỗi," gã nói. "Tôi phải đi rồi."
Tony vẫn mỉm cười, không một chút thất vọng hay trách móc nào trong giọng nói, "Tất nhiên, cảm ơn vì đã tới. Tôi sẽ đợi tin từ anh."
"Cảm ơn vì đã mời tôi," Stephen nói khi gã miễn cưỡng lùi lại, chuẩn bị rời đi. "Hẹn gặp lại."
Gã uống cạn ly champagne và đưa nó lại cho Tony để có thể đeo chiếc nhẫn của mình. Gã mở cổng ngay trước hàng rào, và Stephen bước qua Bleecker Street.
Khi cánh cổng bắt đầu đóng lại, gã quay lại nhìn Tony. Stephen mỉm cười và vẫy tay với anh khi cánh cổng đóng lại, Tony khuất khỏi tầm nhìn. Gã vẫn giữ nụ cười khi đi vào nhà và trong bồn tắm bong bóng.
Stephen mua điện thoại vào ngày hôm sau. Phần lớn những người tầm tuổi gã đều thích điện thoại thông minh mới nhất và những cập nhật không giới hạn đắt đỏ, nhưng ý thức của gã đã thắng thế và gã có một chiếc điện thoại giá rẻ, vì biết rằng gã sẽ không cần dùng đến nó nhiều.
Ngay khi điện thoại được sạc đầy, gã nhập số Tony, sau đó nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy, không biết phải nói gì. Bằng cách nào đó, nhắn tin là không đủ. Sau một vài suy nghĩ, gã mở cánh cửa quay lại Nepal và yêu cầu Wong một ân huệ.
Mười lăm phút sau, gã đang đứng trong phòng Tony, nhìn xuống mảnh vải da gã vừa đặt lên gối Tony. Trong đó có câu nói khó hiểu của Wong, "Stephen Strange: Pháp sư tối thượng, người bảo vệ đền thờ New York, Tiến sĩ bác sĩ phẫu thuật thần kinh." Bên cạnh đó, dòng chữ "Cho cuộc gọi vào thời điểm thích hợp: " viết bằng tiếng Phạn và số điện thoại mới của gã.
Stephen chỉnh một chút để nó nằm giữa gối trước khi gã rời đi.
Khi gã nhận được tin nhắn đầu tiên đã là đêm muộn:
(đoạn này có thể có nhiều bạn rối nên mình để tên người gửi đầu tiên luôn nhé. I - Ironman, D - Doctor Strange)
I : Đáng yêu đấy, tôi thích thời điểm tốt.
Lần này Stephen đã chuẩn bị, và, theo lời khuyên văn hóa đáng ngạc nhiên của Wong, gã nhắn :
D : Mới mua điện thoại, ai đấy?
Tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi tới:
I : Quên tôi rồi à? Tony Stark : Thiên tài.
D : Ồ, cảm ơn đã nhắc. Trong vài giây tôi lại tưởng là Tony Stark : Tên khốn kiêu ngạo.
I : Mất một biết một.
Trước khi Stephen nghĩ ra câu trả lời, điện thoại của gã lại rung lên:
I : Tối thứ sáu anh có bận gì không?
D : Để tôi kiểm tra.
Gã gõ, rồi đợi một phút như thể gã đi kiểm tra thật.
D : Không
I : Tuyệt, tôi sẽ đón anh lúc 7 giờ. Nhớ đi tất nhé.
D : Để làm gì?
Stephen thắc mắc. Không có phản hồi, vì vậy, một lúc sau gã lại nhắn.
D : 'Tất' có phải là một loại mật mã không?
I : Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện lúc này, tôi đang mặc giáp.
D : Anh đang nhắn tin mà!
I : Thứ sáu gặp lại nhé. ;)
Setphen thở dài bực bội, tự hỏi Tony đang có kế hoạch gì.
----------------------------------------------
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup hoặc chuyển ver.
---------
Hế lô, t đã trở lại rồi đây =))))
Chả là đợt vừa rồi bị chết ngắc trong Endgame nên....
Nhưng t đã trở lại, kiếm fic không liên quan đến EG khó thật đấy....
Mong mọi người vẫn ủng hộ!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com