Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14 : What the Past Held, What the Future Holds

Chapter 14 : Những gì còn lại trong quá khứ, Những gì tương lai đang có

--------------------------------------------

Gã ngồi dậy. Trong một cánh đồng hoa cúc dưới ánh hoàng hôn, gã đã cảm thấy bình tĩnh hơn, nhưng vẫn thấy nôn nao. Đó là thung lũng của gã, nơi bình yên của gã. Gã đã từng đến đây khi còn bé, và thỉnh thoảng vẫn làm vậy. Thực sự đó là một nơi rất tốt. Gã vuốt tóc lên và nhìn xung quanh. Đột nhiên, có gì đó không ổn, và cơn hoảng loạn chạy dọc xương sống gã, và một lần nữa gã lại bị kéo xuống, trước khi đáp đất một cách đau đớn bằng lưng mình.

"Ow, c-chết tiệt," gã rên rỉ, đứng dậy. Tiếng sủa văng vẳng sau lưng gã, Stephen bắt đầu chạy dọc theo dòng thời gian. Đợi đã. Đây là dòng thời gian CỦA GÃ. Không, gã đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không làm điều này một lần nào nữa.

Stephen không thể không nhìn quanh khi gã chạy dọc theo cuộc đời mình. Gã thấy mình khôn lớn, nước mắt trào ra khi thấy mình lớn hơn, học trung học, nhận ra giới tính của mình, vào Yale, tốt nghiệp, chạy với cà phê trên tay và giận giữ, trước khi bình tĩnh lại, và bình tĩnh hơn, và mất đi ngọn lửa đó. Gã cười thầm, nhìn mình thực hiện hàng ngàn ca phẫu thuật, cười nhạo những đồng nghiệp ngu ngốc của mình. Thấy mình bước qua tuổi 40, rồi 41, rồi tự xây dựng lại từ niềm tin vào pháp thuật, và rồi....

Rồi gã thấy mình gặp Tony. Nếu gã không phải trốn chạy khỏi cái chết, gã sẽ chạy quanh quá khứ đó, và cảm kích vì điều đó. Nhưng gã không thể, vì vậy, thay vào đó, gã chỉ tập trung hơn, đôi mắt dõi theo những ký ức về những trận chiến lớn, hy sinh bản thân và một nửa vũ trụ cho Tony, chăm sóc mọi người ở vùng đất linh hồn, trốn thoát và quay lại để mỉm cười với Tony, anh bắt đầu khóc nức nở và nhìn chằm chằm vào Stephen với biểu cảm kì lạ nhất mà thế giới từng thấy. Bác sĩ thấy Tony quỳ xuống và cầu xin, khóc, cho đến khi Stephen cũng quỳ xuống, tiến thêm một bước và ôm lấy anh, giữ chặt anh như thể thế giới sẽ sụp đổ lần nữa nếu gã không làm thế.

Gã nhìn chằm chằm vào những bức tranh trên tường, nhìn mình và Tony tán tỉnh nhau một cách vô vọng, hẹn hò, vui chơi, tận hưởng cuộc sống của mình, chăm sóc Peter, và nhình những nụ cười, khi chiếc áo choàng lau đi những giọt nước mắt của gã, Stephen hít một hơi sâu và tiếp tục chạy, tiếp tục chạy, tiếp tục chạy...

"Dừng lại! Dừng lại, dừng lại, dừng lại!" Stephen nghẹn ngào, quay lại để lùi ra khỏi những con thú dữ, nước dãi không ngừng chảy xuống trên những chiếc răng của chúng, ugh. Chúng không dừng lại. Stephen quay lại, vượt qua dòng thời gian hiện tại. "Không, không, không...." gã giận dữ vò đầu mình, dục đầu xuống. "Không!" Gã đã tự hứa với bản thân rằng sẽ xem trước tương lai nữa. Gã sẽ sống theo dòng thời gian như nó xảy ra, thay vì ngồi trên đống kiến thức như những người khác xung quang mình, trong khi gã đã hiểu được sự kết thúc, sự khởi đầu, và những thứ giữa dòng thời gian. Gã đã thề rằng sẽ không làm điều đó lần nào nữa, vì vậy, gã che mắt mình và tiếp tục chạy, chào choàng vỗ phần phật sau lưng gã, cho đến khi gã nghe thấy nó.

Stephen cũng đã thực hiện một lời hứa khác với bản thân mình, và đó là gã sẽ không bao giờ nói rằng mình yêu ai trừ khi gã thực sự yêu họ. Đó là lý do tại sao gã bị lay động đến tâm can mình, khi chỉ vứa bước qua dòng thời gian hiện tại, khi gã nghe thấy giọng nói của mình vang lên những lời nói "tôi yêu anh,"

Tôi yêu anh. Gã đã nhìn lên, nhưng là quá muộn khi mở mắt ra, thay vào đó là được đáp ứng với những gì mô tả chính xác từ hạnh phúc nhất. Gã ở trong bếp, làm bánh kếp cho Peter và Tony, trao cho cả hai nụ hôn lên má trước khi đi làm.

Nhiều cuộc hẹn hơn, nhiều kiểm tra hơn, nhiều hạnh phúc hơn, nhiều nụ cười hơn, nhiều tiếng cười lơn, Stephen thấy bản thân mình quỳ xuống và cầu hôn Tony, nước mắt chảy xuống khi gã chạy khỏi những con quái vật phía sau lưng. Gã ho trên dòng nước mắt khi thở hổn hển, chiếc áo choàng lau sạch chúng trước khi gã tiếp tục chạy, đôi mắt xanh biếc lóe lên khi gã thấy mình kết hôn, gã mặc bộ đồ đen và Tony mặc đồ trắng, hai người mỉm cười khi Peter trao nhẫn cho họ, và Stephen suýt vấp ngã khi thấy hia người họ gắn kết, Stephen bế Tony ra khỏi nhà thờ, hai người họ cười khi được bao quanh bằng những cánh họa, lắc lư theo điệu nhạc trong điệu nhảy đầu tiên của họ, và sau đó về nhà.

Gã thấy mình và Tony khóc khi họ gửi Peter, --cũng đang khóc,-- tới trường đại học, nhưng mỉm cười khi họ gọi facetime hàng ngày với cậu, nơi Peter sẽ kể những câu chuyện của mình, điều luôn khiến Tony và Stephen cười. Họ là một gia đình hoàn hảo, và hạnh phúc.

Stephen để mặc những tiếng sủa biến mất khi gã thấy mình đưa Tony đến thung lũng, nơi yêu thích của gã. Gã đã tới đó hàng trăm lần, nhưng đó vẫn luôn là gã. Stephen của tương lai nắm tay Tony, hôn anh dịu dàng, và hai người họ đều mỉm cười. Stephen sợ hãi, và cảm thấy dòng điện chạy dọc người mình, và gã quay vòng. Đôi mắt sáng lên với màu xanh lam xinh đẹp, gã di chuyển tay nhịp nhàng.

Bất chợt bùng nổ! Stephen đặt chân xuống, đối mặt với những con sói. Chúng vẫn đang đói khát đuổi theo gã, đối mặt nhau với những lưỡi kiếm, những lực lượng và những kẻ thao túng. Stephen sử dụng lần lượt, những giọt nước mắt khé đọng lại trên khóe mắt mỗi lần gã tiêu diệt một con. Khi những con sói biến mất, gã đi đến nơi mình và Tony đang ngồi trong thung lũng, chầm chậm xoay dòng thời gian.

"Tôi chưa bao giờ hết biết ơn bất cứ điều gì anh dành cho tôi," Tony của tương lai thừa nhận, vuốt tóc Stephen tương lai.

"Tôi chưa bao giờ yêu ai khác," Stephen của tương lai thừa nhận, hôn chồng mình lần nữa.

"Anh khiến tôi vô cùng hạnh phúc, Stephen," Tony của tương lai cười thầ, đẩy Stephen của tương lai xuống giường hoa tulip và hoa dại, ngọt ngào hôn gã.

"Tôi yêu anh," Stephen và Stephen của tương lai đồng thanh. Stephen đang kiểm tra những từ đó có vị như thế nào nơi đầu lưỡi, và Stephen tương lai đang mở trái tim mình dành cho playboy. Stephen, trong thời gian thực, bắt đầu nức nở, gục xuống đất, ngồi trong mảnh thời gian tan vỡ này.

"Mình-mình không xứng đáng," Stephen tự nói với bản thân, lần thứ năm mươi trong tuần, và lần thứ một triệu trong năm đó. "Anh ấy không thể y-yêu mình, mình là một kẻ vô dụng c-chết tiệt," gã nức nở trên cánh đồng hoa, cảm giác tội lỗi và buồn bã gặm nhấm tâm hồn gã. Gã nghẹn ngào, và khi gã khóc nhiều hơn, gã đã thêm một cảnh mới vào trong tầm mắt. Một khoảng khắc đứng hình xuất hiện, và Stephen lau đi nước mắt với sự giúp đỡ của áo choàng.

Một khoảng khắc hoàn hảo trước mắt gã, Stephen thấy mình ngủ say trên đùi Tony, khuôn mặt dụi vào đúi anh và nhận thấy rằng có thể Tony cũng yêu gã, dường như là như vậy. Tony mặc chiếc áo The Expression, ánh mắt anh dịu vàng và quan tâm, khuôn mặt anh ấm áp, đôi mắt màu chocolate sáng lên thay vì tối màu cafe, sợ hãi và chán nản. Anh nhìn thật hoàn hảo. Anh nhìn như tràn ngập tình yêu.

Tình yêu với Stephen. Trong khoảnh khắc không ngờ đó, Stephen thấy Tony mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi yêu anh," Tony thì thầm, mặc dù Stephen không thể nghe thấy. "Anh làm mọi thứ trở nên tốt hơn nhiều. Tôi đã lạnh lùng, cô đơn, mệt mỏi và lo lắng. Và...tôi không biết anh đã làm thế nào. Tôi ghét việc mình không biết điều gì đó, luôn là như vậy, nhưng với anh..." anh cười dịu dàng, giãi bày cảm xúc với người đàn ông đang ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đầy những vết sẹo của Stephen. "Anh biết không? Tôi gần như biết mọi thứ, và sau đó lại ngạc nhiên bởi người đàn ông tôi yêu hơn bất kì ai. Tôi yêu anh, và khi anh đáp lại, tôi không thể tha thứ cho mình. Nhưng tôi vẫn có anh bên cạnh, và tôi hứa, tôi hứa, tôi sẽ không để bất cứ điều gì cướp lấy anh. Anh khiến tôi cảm thấy rất tuyệt, không có cách nào để giải thích điều đó cả. Trái tim tôi cứ thế dừng lại mỗi khi anh cười, và tôi đã từng châm biếm nó, tôi biết làm thế nào để loại bỏ những lời người khác nói về mình, nhưng anh đã hạ tôi xuống, rất nhiều. Và nó khiến tôi vui hơn, vì tôi thích yếu đuối trước mặt anh. Anh luôn biết nói hay làm gì vào tình huống đó, và tôi luôn yêu điều đó ở anh, và cách anh có thể giải quyết mọi vấn đề trừ việc làm thế nào để ngăn tóc xõa xuống mặt mình. Chúa ơi, Stephen, tôi chỉ...tôi yêu anh, rất, rất, rất nhiều. Hơn bất cứ thứ gì khác. Và anh rất tốt với tôi và thằng bé, anh là một thiên thần, một người đàn ông tốt, và tôi không biết sao anh có thể yêu một kẻ khốn khiếp như tôi, một tên ngu ngốc, nhưng anh đã làm vậy, và chết tiệt, tôi chưa bao giờ hết biết ơn vì tất cả anh làm làm để yêu tôi, một mảnh rác tan vỡ," Stephen ước mình có thể vươn tay ra và ôm lấy tương lai đó, và hứa với Tony rằng anh xứng đáng với tất cả tình yêu đó, cảm thấy nước mắt lại xuất hiện nơi khóe mắt khi gã nhìn nó. "Và tôi biết có lẽ anh sẽ phát cuồng thấy tôi đặc biệt và hoàn hảo thế nào, nhưng tôi không như vậy. Tôi thực sự, thực sự không như vậy đâu Stephen. Nhưng chết tiệt, anh khiến tôi cảm thấy hoàn hảo, và anh khiến tôi cảm thấy đặc biệt hơn, và anh khiến tôi cảm thấy yêu thương, và tôi sợ rằng mình sẽ không đạt được điều đó. Anh chỉ...anh chỉ khiến tôi thấy hạnh phúc. Và....tôi yêu anh. Tôi yêu anh, rất rất rất nhiều," Tony lẩm bẩm. Stephen lau nước mắt. Gã đứng dậy, dịu dàng mỉm cười khi áo choàng rung lên hạnh phúc. Gã đã sẵn sàng để hoàn thành những gì mình bắt đầu, nhìn về tương lai.

"Tôi cũng yêu anh," gã nói, trước khi chìm vào dòng thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com