Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3 : Say What You Wanna Say

Chapter 3 : Muốn nói gì thì nói không muốn thì nói

---------------------------------------------

Nói gì về Tony cũng được, nhưng chắc chắn rằng anh rất nóng bỏng.

Và Stephen không thể không nghĩ về anh mà không nóng bừng lên, gò má gã nóng lên. Thật tuyệt vời làm sao, nếu gã có thể ấn anh xuống và...Oh, thật là một suy nghĩ tồi tệ, vì mày thậm chí còn chẳng hẹn hò với anh ấy Stephen ạ. Vị bác sĩ đỏ mặt vì tưởng tượng và ý nghĩ của mình, dậm chân nhẹ trong khi chờ xe bus.

Mặc dù gã thích đi nhiều nơi, nhưng gã nghĩ rằng sẽ thật ngu ngốc khi mở một cánh cổng đến Starbucks ngay trước mặt mọi người, vì vậy gã nhảy lên xe bus và tựa đầu vào cửa sổ chợp mắt. Chiếc áo choàng cọ vào mặt khi cuộn tròn quanh người gã, gã thường thấy khó chịu, nhưng thật thoải mái khi được ôm.

Gã thở dài và ngủ thiếp đi.

"Chào bác sĩ,"

Gã chớp mắt mở to, và thấy Tony đang cười. Stephen đảo mắt và đỏ mặt, khẽ chỉnh tay áo choàng. Nó rời ra.

"Chào Tony," gã gượng cười và cố giữ suy nghĩ của mình ở mức PG-13. Thậm chí Tony còn chẳng làm điều đó, bộ não của anh đã lên mức NC-17. Đương nhiên, thái độ anh giữ nguyên để đảm bảo Stephen không biết điều đó. "Anh khỏe không?" Stephen kêu lên, nhường chỗ cho Tony.

(PG-13, NC-17 : là rating đánh giá độ tuổi cho những cảnh trong phim hay truyện. PG-13 là dành cho trẻ trên 13 tuổi có sự hiện diện của bố mẹ, NC-17 là dành cho người trên 17 tuổi)

"Ừm, tôi ổn," Tony cười khúc khích và kéo áo lên một chút, nhìn cuống. "Nó đang hoạt động khá tốt. Anh là một thiên tài," anh cười, và Stephen nhẹ nhàng tiến về phía trước, đặt những ngón tay dịu dàng lên vết khâu trên da Tony, khiến Tony rùng mình một cách thích thú.

"O-oh, tôi xin lỗi,", Stephen rút tay lại, không có ý tưởng tuyệt vời nào có thể chấp nhận được, là một bác sĩ và đó là tất cả.

"Không, tay anh chỉ hơi lạnh thôi. Tôi không phiền đâu," Tony nhún vai. Stephen cười nhẹ và tiếp tục, tạo ra một luồng điện xuyên qua cột sống Tony, anh đỏ mặt khi lò phản ứng hồ quang(reactor) nhấp nháy.

"Anh ổn chứ?" Stephen hỏi, thấy reactor bỏ qua một vòng chạy.

"Tôi ổn, nó chỉ thỉnh thoảng bị vậy khi trời lạnh thôi," Tony nói dối, hơi đỏ mặt. Stephen thích màu hồng trên má anh, và gã phải kiềm chế bản thân để không lại gần và hôn lấy anh.

"Oh, a-anh lạnh à? Đây, mặc áo tôi đi," Stephen đưa cho playboy chiếc áo hoodie có khóa kéo của mình, chỉ mặc một chiếc áo len trắng cùng áo choàng. Tony cười và mặc nó.

"Cảm ơn, tôi sẽ trả anh sau," Stark nói, rúc vào cổ áo và đánh giá cao mùi hoa oải hương và bạc hà của Stephen. Thật an tâm khi có Stephen bên cạnh, anh chắc chắn sẽ không bao giờ cởi cái áo hoodie đó ra. Stephen chỉ cười thầm, biết rằng trong một thời gian nữa, gã sẽ không lấy lại được áo. "Anh cười gì vậy?" Tony cau mày.

(Chú đánh rơi liêm sỉ nè Tony, phải giữ giá, giữ giá, giá mà xào với thịt bò thì ngon)

"Tôi không cười anh, chỉ là uh..thì, trong tương lai này, anh sẽ không trả lại áo cho tôi, thế thôi," Stephen đỏ mặt, nhưng Tony chỉ cảm thấy thú vị.

"Anh thấy được bao nhiêu tương lai?" Stark hỏi.

"14,000,605, sao vậy?" Stephen chớp mắt.

"Có mấy cái là tôi trả anh áo?" Tony cười thầm.

"Ba. Thì, có thể là bốn. Trong một trường hợp, nó thuộc về anh, anh đưa nó cho tôi, và tôi không bao giờ trả lại, nên là bốn nếu anh tính cả cái đó," Stephen nói nhỏ, tay mân mê đuôi áo choàng. Tony chưa bao giờ thấy người nào đáng yêu đến vậy trong cuộc đời mình.

"Huh. Vậy...anh có thể thấy được bao xa trong dòng thời gian này?" Tony không thể ngừng tò mò.

"Tôi đã thấy qua cái chết của mình," Stephen nhún vai, "Tôi cố gắng không xem trước, càng nhiều càng tốt. Đôi khi tôi cũng nghĩ về mọi thứ, và tôi chỉ cần xem qua để chắc chắn rằng nó có một kết thúc tốt đẹp," gã đỏ mặt, dường như đang xấu hổ.

"Chúng ta ổn chứ?" ý của Tony là mọi người trên trái đất, nhưng Stephen không hiểu theo nghĩa đó.

"Anh và tôi còn hơn cả ổn ấy chứ, tin tôi đi," gã cười thầm, ánh mắt sáng lên.

"Chà, ý anh là gì?" Tony cau mày, và lập tức Stephen chuyển sang màu cherry đỏ chết tiệt.

"U-uh, thì um..." xe bus dừng lại, và áo choàng của Stephen vỗ vào đùi gã, "tôi có thể tiết lộ chút xíu cuộc đời nếu anh để tôi mời anh cafe và bữa sáng, anh chàng xinh đẹp," Stephen cố hết sức để tán tỉnh, nhưng không ngừng đỏ mặt. Mặc dù đó là ý tốt, vì 'anh chàng xinh đẹp' khiến Tony cũng đỏ mặt. Ngoài ra, Strange chỉ có thể đổ lỗi do trời lạnh.

Hai người xuống xe, và đi vào Starbucks ấm áp ở góc phố. Mua cho mình một cốc trà bạc hà và cafe và bánh cho Tony, gã cẩn thận bước về phía bàn, kéo một chiếc ghế lớn và ngồi xuống, đẩy đồ mua cho Tony về phía chàng tỷ phú.

"Tôi không ăn sáng, Stephen! Tôi có thể sống chỉ với cafe!" Tony kêu, chọc tay vào bánh mỳ.

"Tôi là bác sĩ, Tony. Và tôi thề với bất cứ vị thần nào, anh sẽ ăn cái bánh đó hoặc sẽ phải trả giá dưới địa ngục," gã cáu kỉnh, ngồi vắt chân trên ghế. Tony chỉ đỏ mặt và cắn bánh mì. "Ngoan lắm," Stephen khen ngợi, giọng nói có vẻ không bận tâm. Tony khẽ vặn vẹo lại, và lầm bầm một lời khẳng định gì đó nhỏ xíu và tiếp tục ăn. Stephen nhấp một ngụm trà, nhưng bỏng lưỡi vì quá nóng, gã mở nắp và đặt nó xuống bàn, chiếc áo choàng nhẹ nhàng phe phẩy và làm nguội nó.

"Anh không phải kiểu bác sĩ đó..." Tony lầm bầm trong khi cắn bánh mì, kiểm tra cafe cẩn thận.

"Anh vừa nói gì cơ?" Stephen đột nhiên cảnh giác, khiến Tony giật mình. "Tôi có thể không phải là bác sĩ đa khoa, nhưng tôi là một bác cmn sĩ phẫu thuật thần kinh và là một người trưởng thành, tôi biết tôi đang làm gì, và đố anh dám đặt cái câu hỏi chết tiệt đó," gã nghiêm khắc nói.

"Được rồi. Xin lỗi bác sĩ," Tony tự chỉnh lại mình, quay lại với đồ ăn, và đã học được một bài học.

"Không sao," Strange lại thư giãn, ngả người ra sau ghế, "Vậy kế hoạch của anh hôm nay là gì?" Mắt Tony sáng lên, và anh cười khi nhìn xuống cốc cafe.

"Um, để xem nào. Họp hành, mặc dù thư ký của tôi không có mặt, nên nó sẽ khó khăn đây, ăn trưa, bằng cafe, một vài buổi từ thiện vào buổi tối, và tôi về nhà, làm việc đến sáng hôm sau, và mọi việc sẽ lặp lại như thế vào ngày hôm sau," Tony nói sự thật, mà không nhận ra rằng mình đang mắc lỗi cho tới khi quá muộn.

"Gì cơ, Tony?" Stephen tiếp tục ngả người chú ý, đôi mắt sáng lên. Gã tiếp tục trước khi Stark có thể sửa lại. "Được rồi, như vậy là đủ rồi. Tôi sẽ đón anh đi ăn trưa. Anh nghỉ trưa lúc nào?"

"11 giờ thưa ngài," Tony lập tức trả lời.

(Giá mà xào với liêm sỉ cũng ngon)

"Được rồi, vậy tôi sẽ đón anh lúc 11 giờ, và chúng ta sẽ đi ăn trưa.  Kiểu ngủ đó sẽ không xảy ra, nhưng anh có con, nên tôi sẽ tìm ra cách gì đó, cho dù là trói anh trên giường hoặc là cho anh thuốc ngủ, rồi ta sẽ tìm ra cách. Dù sao đi nữa, đừng có mà tự hủy hoại sức khỏe của mình như vậy, được chứ? Rõ chưa?" Tony nhanh chóng gật đầu, đặt bánh xuống và nhấp một ngụm cafe. Stephen mỉm cười hài lòng. "Tốt, tôi vui vì điều đó," gã khẽ ngâm nga, trước khi cầm cốc trà nguộc và từ từ uống nó. "Vậy khi nào anh phải họp?" Strange nhìn cốc trà và cười.

"U-uh, 30 phút nữa," Tony thì thầm, hoàn toàn bị mê hoặc bởi...ừ thì, là Stephen. Chỉ cần là gã.

"Chà, vậy thì đi đi cún con. Nơi cần đến, và những người cần gây ấn tượng," Stephen cười, gật đầu về phía cửa. Tony chỉ gật đầu chui vào áo khoác của Stephen và đi ra ngoài.

"Bye bác sĩ," anh cười.

"Bye Tony," gã vỗ vào mông anh trên đường ra, khiến Tony quay lại và lườm. "Yeah, tôi đấy, không phải áo choàng đâu," Stephen cười tinh nghịch, và Tony chỉ đỏ mặt, đảo mắt và rời đi. Stephen lơ đãng mỉm cười, và nhấp thêm một ngum trà.

-----------------------------------------

Stephen tán tỉnh mượt mà vl =))))))))))))))))

Bảo sao Tony bỏ cả liêm sỉ và giá để theo =))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com