Chương 6 : Những Vị Khách Không Mời
Sau trận chiến ở bãi đất trống, thế giới của hắn và em đã thay đổi hoàn toàn. Cuộc sống của họ giờ đây không còn là những cuộc đối đầu, mà là những ngày bình yên, ngập tràn trong sự ấm áp. Izana vẫn cộc cằn, nhưng những lời nói khó nghe của hắn giờ đây lại ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. Mikey vẫn trẻ con, nhưng cũng đã trưởng thành hơn, biết cách xoa dịu và chăm sóc cho hắn. Cả hai đã cùng nhau tạo nên một mái ấm nhỏ, nơi mà những tổn thương trong quá khứ dần được chữa lành.
Một buổi chiều, khi hắn và em đang ngồi trên sofa, tay cầm một bát bỏng ngô và tập trung vào bộ phim hoạt hình đang chiếu, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Izana nhăn mặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Hắn không thích bị làm phiền, đặc biệt là khi đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên em.
"Để em mở cửa cho," Mikey nói, vội vàng đứng dậy chạy ra.
"Ai đó?" Em hỏi, mở cánh cửa ra.
"Mikey à, tao đây," một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm ấm và đầy vẻ nghiêm nghị. "Kakucho đây."
"Kakucho!" Em vui vẻ reo lên, "vào đi!"
Kakucho bước vào, theo sau là Ran và Rindou với nụ cười đầy vẻ tò mò. Kakucho lập tức nhìn về phía Izana, đôi mắt anh mở to, không thể tin vào những gì mình đang thấy. "Vị vua" của anh, người luôn tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn, giờ lại đang ngồi trên sofa, tay cầm một bát bỏng ngô và tập trung xem phim hoạt hình với Mikey. Vẻ mặt hắn không còn sự uy hiếp, mà thay vào đó là sự bình yên đến lạ thường.
"Izana...?" Kakucho ngập ngừng, giọng nói đầy sự bối rối và hoài nghi.
Izana nhìn Kakucho, chỉ khẽ gật đầu, rồi lại quay về với bộ phim. "Vào đi," hắn nói cụt ngủn, nhưng không hề mang theo vẻ khó chịu như mọi khi.
Ran, không hề giữ kẽ, lập tức lên tiếng: "Ối, thủ lĩnh ơi, ở đây có cả bỏng ngô à? Cho em xin một ít với!" Hắn ta nhìn Izana rồi lại nhìn em, ánh mắt đầy vẻ tò mò. "Hai người làm gì ở đây vậy? Bọn tao tìm mãi không thấy."
Izana thở dài, đặt bát bỏng ngô xuống. "Tụi bây đến đây làm gì?"
"Bọn tao đến tìm mày đó!" Ran nói, vẻ mặt đầy phấn khích. "Mấy hôm nay mày mất tích, bọn tao lo muốn chết. Cứ tưởng mày bị bắt cóc rồi chứ."
"Ai bắt cóc được tao?" Izana gằn giọng, nhưng lại không có vẻ gì là giận dữ.
Mikey bật cười. "Nè Ran, anh ấy không bị bắt cóc đâu. Anh ấy chỉ đang tận hưởng cuộc sống thôi."
Rindou nhìn em, rồi lại nhìn Izana, ánh mắt hắn ta tỏ vẻ nghi ngờ. "Hừm... có vẻ như thủ lĩnh của chúng ta đã thay đổi rồi thì phải."
"Mày nói gì vậy? Anh ấy vẫn là anh ấy mà!" Mikey đáp, rồi lấy một túi bỏng ngô khác đưa cho Ran. "Ăn đi này."
Ran vui vẻ cầm lấy túi bỏng ngô, rồi ngồi xuống bên cạnh Kakucho. "Thật không thể tin nổi. Vị "vua" của chúng ta giờ đây lại thích xem phim hoạt hình. Kakucho thấy không? Thủ lĩnh đã bị Mikey 'thuần hóa' rồi."
Lời nói của Ran khiến Izana cau mày, nhưng hắn lại không phản bác. Hắn chỉ nhìn em, rồi lại nhìn Kakucho. Ánh mắt hắn như muốn nói rằng, hắn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, vì giờ đây hắn đã có em bên cạnh.
Kakucho im lặng, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào Izana. Anh là người hiểu Izana hơn ai hết, và anh biết rằng, sự thay đổi này không phải là sự yếu đuối, mà là sự trưởng thành. Izana giờ đây không chỉ là một vị vua, mà còn là một người biết yêu thương và quan tâm đến người khác.
Buổi tối hôm đó, căn nhà nhỏ trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Izana, Mikey, Kakucho và anh em Haitani cùng nhau xem phim, ăn bỏng ngô và kể những câu chuyện vui vẻ. Izana vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng, hắn cảm thấy ấm áp lạ thường. Hắn nhìn em, nhìn Kakucho và Ran Rin, rồi mỉm cười.
"Có lẽ, đây mới chính là cuộc sống mà mình hằng mong ước."
Sau khi Kakucho và anh em Haitani rời đi, căn nhà lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Hắn và em ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cả hai đều im lặng.
"Anh Izana," em lên tiếng, "anh có buồn không? Vì phải rời xa Thiên Trúc và sống một cuộc sống như thế này?"
Hắn nhìn em, rồi lắc đầu. "Không. Tao đã từng nghĩ rằng, vị trí vua là điều quan trọng nhất. Nhưng giờ đây, tao nhận ra rằng, có một người để tin tưởng, để yêu thương và để bảo vệ mới là điều quan trọng nhất."
"Và người đó là em?" Em hỏi, ánh mắt lấp lánh như hai vì sao nhỏ.
Hắn khẽ gật đầu, rồi đưa tay lên, xoa nhẹ vào mái tóc vàng của em. "Ừ. Em chính là ánh mặt trời mà tao cần."
Hắn đã từng sống trong bóng tối quá lâu. Em đã đến, mang theo ánh sáng và sự ấm áp, đã chữa lành những vết thương trong lòng hắn. Và giờ đây, hắn đã không còn cô độc nữa.
"Kakucho, Ran và Rindou có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ," em nói, cười khúc khích. "Họ chắc chắn không thể tin được rằng anh lại thay đổi nhiều đến thế."
"Kệ bọn chúng," hắn nói, giọng điệu đầy sự sủng nịnh. "Tao chỉ quan tâm đến em thôi."
Đêm buông xuống, hắn và em cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh hắn, em ngủ thật say, gương mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện. Và Izana, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cảm thấy một sự bình yên thật sự. Hắn đã tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời mình, và hắn sẽ không bao giờ để mất nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com