Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Jack trở về, thấy cả căn nhà đã chìm trong bóng tối, duy chỉ có phòng khách vẫn còn mập mờ sáng.

Cảnh tượng như nhà ma thế này hắn đã quá đỗi quen thuộc.

Đoán chắc ba mình đang làm việc, hắn không định để ý nữa. Nhưng vừa đi được vài bước, Jack đã bị gọi lại.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt của ba mình không tốt, biết chắc chắn thể nào là vì chuyện hắn xin nghỉ buổi học thêm hôm nay.

Người cha đó - ông Karl nghiêm giọng hỏi: "Ai cho phép con nghỉ học?"

Jack chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: "Con mệt thì nghỉ, không được sao?"

"Giỏi thật, cuối cùng con cũng bắt đầu biết cách tạo phản rồi." Ông trừng mắt chỉ về phía cửa phòng, "Tối nay đừng hòng được ăn gì, về phòng tự kiểm điểm lại bản thân mau!"

Có lẽ là do tiếng quát tháo quá lớn, mẹ kế của hắn là bà Adelia đang làm việc trong thư phòng cũng phải đi ra xem thử.

Thấy Jack một tay khoác cặp đi lên bậc thang, bà nhanh chóng nói nhỏ: "Cứ học đi, lát nữa dì mang bữa tối lên cho con nhé."

Hắn lập rức gạt bàn tay đang đặt trên vai mình ra, "Tôi không cần dì quan tâm."

"..."

Sau khi về phòng tắm rửa, Jack ngồi vào bàn, như thường lệ đều mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

Trên màn hình ngoài mấy thông báo từ đủ các loại lớp học thêm, còn có thông báo tin nhắn mới từ Anto.

[Tình hình hôm nay thế nào rồi bạn hiền?]

Jack chẹp miệng, gõ gõ bàn phím, [Hồi chiều vừa đánh nhau với cậu ấy. Ban nãy làm lành rồi.]

Anto lập tức trả lời: [Đánh nhau? Lại còn làm lành!?]

[Tin được không đây? Tưởng cậu ghét mấy trò kết bạn lắm chứ.]

Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi chậm rãi đặt nó xuống.

Mấy lời vừa nãy Naib nói, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Jack chớp mắt, sau đó ngả người ra ghế tự cười nhạo bản thân.

Sao có thể được chứ, hắn mà lại lung lay trước lời nói của người khác à?

Có lẽ là bị đánh đến ngu muội rồi.

...

Ngày hôm sau, cuối cùng Naib cũng có thể đi học bằng đường vào cổng chính như người bình thường.

Buổi sáng ngày hôm nay cũng yên bình đến lạ, vì cậu không gặp phải chậu cây cảnh nào của thầy hiệu trưởng cả.

Căn tin trường hôm nay vẫn đông đủ như mọi ngày, Naib phải mất công lắm mới xếp hàng mua đồ được.

Cậu ôm theo mấy cái bánh, vừa cắn một miếng thì đã nhìn thấy Jack.

Naib liền đi tới khều vai hắn, "Chào buổi sáng."

Jack xoay người lại, trên tay còn cầm một cái bánh và một hộp sữa vị việt quất, "Là cậu à, chào buổi sáng."

Lời này vừa được nói ra, toàn thể đám đông trong căn tin lập tức im bặt, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hai người bọn họ.

Có một bạn học hỏi: "Jack này, có phải hôm qua hai cậu đánh nhau không?"

"Cậu có sao không thế?"

"Phải đó...Naib vốn có tiếng đánh nhau giỏi mà."

Bọn họ càng nói, càng có nhiều người hóng hớt nhìn về phía này.

Naib bỗng cảm thấy miếng bánh trong miệng trở nên khô khan đến khó nuốt.

Cậu không phản bác bọn họ, chỉ im lặng nhìn xuống mũi giày.

Nhưng trái ngược với cậu, Jack lại nhíu mày, có vẻ rất khó chịu khi bị nhiều người chú ý chuyện cá nhân.

"Có đánh, nhưng đã làm lành rồi." Hắn nhìn xuống Naib, "Thậm chí bây giờ còn là bạn bè tốt nữa."

"..."

Sau khi giải quyết hiểu lầm, đám đông mới dần tản đi.

Naib mới nhẹ phàng thở phào một cái, "Cảm ơn cậu."

Jack gật đầu, "Không có gì."

Nói rồi hắn đi tới bàn ăn, ngồi xuống. Naib thấy vậy cũng đi theo rồi ngồi xuống trước mặt hắn.

Jack ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

"Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó là sao?" Naib cũng cảm thấy khó hiểu: "Là bạn bè thì ăn sáng cùng nhau có gì lạ à?"

"Bạn bè gì?"

"Thì ban nãy cậu nói..." 

Naib chột dạ, rồi lúng túng nhìn đối phương, "Vậy là cậu nói dối để qua mắt mọi người thôi à? Vậy để tôi qua bàn khác."

Jack nhìn cậu một lát, sau đó đột nhiên cười, "Đùa cậu thôi, cứ ngồi đi."

"Thật sao?"

"Ừm."

Naib gật gật đầu, sau đó hỏi nhỏ: "Vậy cậu coi tôi là bạn bè rồi?"

Jack không có phản ứng, nhưng Naib không thèm quan tâm tới biểu hiện của hắn mà vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, tôi cũng muốn làm bạn với cậu!"

Naib nhìn vào khẩu phần ăn của đối phương, rồi nhìn sang hộp sữa việt quất, "Cơ mà tại sao cậu chỉ ăn thức ăn mà không uống cái này?"

"Tôi bị dị ứng."  Jack đáp lời, "Căn tin phát sữa ngẫu nhiêu, tôi xui xẻo bị đưa cho vị này."

"Thế thì đổi cho cậu nha."  Naib cầm hộp sữa bò truyền thống đổi qua cho Jack.

Hắn có chút ngạc nhiên nhìn hộp sữa, "Cảm ơn cậu."

"Cậu yên tâm, từ nay nếu còn bị phát cho sữa việt quất thì cứ bảo tôi, tôi sẽ đổi loại khác cho cậu."  Naib thẳng thắn nói.

Cảm động còn chưa được 2 giây, Jack đã nhìn thấy Naib lôi điện thoại ra, "Đổi lại, cậu kết bạn với tôi đi."

"..."

"Cũng biết tranh thủ thật." Jack ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn lấy di động ra, giơ mã QR lên, "Quét đi."

Naib hí hửng giơ điện thoại lên quét mã, "Xong rồi, cảm ơn cậu."

Cậu nhấn vào trang cá nhân của hắn định xem thử, nhưng phát hiện ngoài ảnh đại diện là ảnh phong cảnh như mấy tài khoản của người già thì trang cá nhân của hắn chẳng có cái gì khác.

Naib cạn lời: "Nhưng tại sao trang cá nhân của cậu trống không vậy, nhìn còn tưởng là acc bot đó."

Jack ừ một tiếng, "Vậy càng tốt, tôi không thích bị làm phiền."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com