Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 56: Màn tỏ tình kinh điển của Jaemin

Minjeong đực mặt đứng ở trước cửa, không hề biết rằng cô đã khóa ở bên trong thì ở ngoài sẽ không mở được. Dù sao, phản ứng đầu tiên của Minjeong là định giả chết ở bên trong, sau đó để mọi việc cho Jaemin ở ngoài tự giải quyết.

Thế nhưng, cô đã quên mất phong cách "tự giải quyết" của ác bá tiên sinh ghê rợn đến thế nào.

Tiếng bước chân của mẹ Na đến gần toilet hơn, Minjeong nghe thấy tiếng Jaemin vọng tới: "Mẹ, mẹ dùng toilet ở trong phòng con đi."

" Sao vậy?"

"Minjeong đang tắm ở bên trong."

Minjeong hoảng sợ tới mức đập đầu vào cánh cửa. Ác bá tiên sinh nhà cô có cần phải thẳng thắn đến nhường này không!

Thà rằng nói cô ở trong toilet cũng đừng nên nói cô đang ở trong đấy tắm chứ!

Mẹ ơi! Hình tượng của cô!

Minjeong rất muốn hét lớn tiếng để giải thích: "Bác à, cháu và bác sĩ Na không phải kiểu quan hệ như vậy đâu. Cháu chỉ đơn thuần là đi tắm thôi, không phải kiểu tắm rửa đấy đâu."

Nhưng cô biết, nếu cố tình giải thích thì chỉ thêm giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Nhưng cô rất muốn giải thích!

Minjeong bị vùi dập bởi sự thật quá tàn khốc, mẹ Na và Jaemin nói gì đó cô cũng chẳng còn tâm trí nào để nghe ngóng.

Một lát sau, tiếng cửa đóng truyền từ bên ngoài vào, sau đó là tiếng bước chân đi tới toilet, rồi tiếng gõ cửa, là giọng nói của Jaemin: "Minjeong, em vẫn ổn chứ? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh lên, còn đi ngủ sớm."

Tuy rằng biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng cái bĩu môi. Quá đáng ghét, sao có thể nói cô đang tắm được chứ.

Còn hỏi cô có sao không? Hoàn toàn có vấn đề luôn!

"Nói chuyện đi." Bên ngoài, Jaemin tiếp tục lên tiếng.

Minjeong "uhm'' một tiếng cho có lệ. Sau đó cô nghe được tiếng cười của Jaemin.

Đồ xấu xa, chỉ biết chê cười cô.

Minjeong mềm oặt như chiếc bánh quy ỉu, tắm rửa xong, vẻ mặt tối đen lại đi ra khỏi toilet.

Jaemin nghe thấy động tĩnh đi từ phòng khách vào, lấy khăn bông lau tóc cho cô. Minjeong hệt như con cún con đang được xoa đầu, than thở: "Mẹ anh nói gì vậy?"

"Không nói gì cả. Nếu không phải cha anh đang chờ dưới nhà, mẹ anh còn muốn ở trong này dọa em một trận."

"Ngàn vạn lần xin bác ấy đừng chờ em."

"Anh nói với bà là để lần sau đi. Chờ cho gan của em to hơn một chút, để em đỡ phải cộc đầu vào cánh cửa đến choáng váng cả đầu óc."

"Em không nhát gan như vậy đâu." Tuy rằng đúng là cô bị cộc đầu vào cửa đến choáng cả người, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.

"Vậy mẹ anh cũng biết quan hệ của chúng ta?" Cô hỏi.

"Đương nhiên. Nhà anh chưa bao giờ có con gái tới một mình. Huống chi là còn tắm rửa, ngủ qua đêm."

"Vậy anh có giải thích với bác là vì sao em tắm rửa ở nhà anh không?"

"Giải thích như nào chứ? Anh để bạn gái anh ngủ ở đây sao phải giải thích, càng giải thích mẹ anh càng thấy kì lạ hơn."

Minjeong đỏ ửng cả mặt, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ anh có nghĩ chúng ta có kiểu quan hệ ấy ấy không?"

"Là loại quan hệ nào?" Anh cười xấu xa.

Cô kéo khăn lau tóc xuống, trừng mắt nhìn anh, sau đó giằng lấy khăn đi vào trong phòng.

"Này, em sấy khô tóc mới được ngủ." Jaemin cầm máy sấy chạy theo đít cô. Minjeong bị ấn ngồi ở trên giường, tiếng máy sấy "rì rì" vang lên bên tai. Jaemin đang giúp cô sấy tóc, vừa sấy vừa chê bai tóc cô quá dài, sấy rất tốn sức, cô bảo để cô tự sấy.

Minjeong vừa sấy tóc vừa hỏi: "Bác sĩ Na, liệu mẹ anh có nói chuyện này với cha anh không?"

"Chắc là có."

"Vậy hai người có chạy lên đây phản đối không?"

"Đương nhiên là không. Nếu muốn phản đối, hai người họ sẽ tìm lúc khác."

"Vậy..." Minjeong rất muốn hỏi hai người thực sự sẽ phản đối chuyện này chứ. Bởi gia đình cô và nhà anh hơi khác nhau, cho nên cả hai bên có gặp mặt chưa chắc đã thành đôi "Nếu là cha mẹ em, khẳng định hai người ấy sẽ xông lên ngay."

"Vậy em cảm thấy tiếc khi cha mẹ anh không có động lực làm chuyện ấy? Nếu vậy anh sẽ gọi điện thoại cho họ lên đây ngồi chơi."

"Này." Anh chỉ biết đùa bỡn cô, cô đấm cho anh một cú.

Nắm đấm chưa kịp trúng người anh thì đã bị anh hôn. Nhịp tim Minjeong bắt đầu đập nhanh hơn, sau đó cô nghe thấy tiếng Jaemin: "Kim Minjeong, hôm nay em nói yêu cầu của em với anh. Còn anh thì chưa nói yêu cầu của anh đối với em."

"Anh còn có yêu cầu với em sao? Em tốt đến thế còn gì nữa!" Minjeong trừng mắt với anh.

Jaemin cười haha, đụng đầu mình vào đầu cô một cái: "Kim Minjeong, anh phát hiện nếu như mình không nhớ đến em, không nhớ đến nụ cười của em thì những lúc như vậy anh cảm thấy tâm trạng rất tệ."

"Tâm trạng của em bây giờ rất tệ, như sét đánh ngang tai đây!"

Jaemin nói tiếp: "Anh muốn hỏi em một câu."

"Là câu gì?"

Anh nhìn vào mắt cô một lúc lâu, sau đó nói: "Minjeong, anh từng có ba người bạn gái. Cũng từng có tình cảm rất sâu đậm, thậm chí anh còn nghĩ tới việc sẽ kết hôn, hiện tại người ấy đã quay về tìm anh. Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh thấy rằng trong chuyện tình cảm anh rất thất bại.

Anh đẹp trai, nghề nghiệp sáng lạn, có rất nhiều con gái thích anh, trước đây có không ít người theo đuổi, khẳng định một điều rằng sau này cũng sẽ có người theo đuổi. Yêu cầu của anh rất cao, tính hay soi mói, cũng rất ích kỉ. Công việc của anh bận rộn, có lẽ về sau còn bận hơn nữa.

Gia đình anh rất trông mong về anh, có kì vọng rất cao, anh đối với chính bản thân cũng có yêu cầu cao. Công việc của anh áp lực rất lớn, anh hoàn toàn không thể khiến nó không ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Anh không có thời gian chăm sóc bạn gái thường xuyên, anh không lãng mạn, nói chuyện thì khó nghe, tính tình thì cực xấu, anh rất bá đạo, thích người khác phải nghe lời anh. Kim Minjeong, anh là vậy đấy, em có dám yêu anh không?"

Dám không? Không dám cũng yêu rồi mà.

Bây giờ hỏi không thấy muộn sao?

Minjeong chăm chú nhìn anh. Anh nói xong, toàn thân không hề nhúc nhích, cũng nhìn cô rất chăm chú. Cô biết, anh đang đợi câu trả lời của cô. Minjeong híp mắt lại, cô nghĩ nên trả lời bằng một câu nói phải thật đặc biệt, vô cùng cảm động đầy khí phách để cho anh cả đời này cũng không thể quên được.

Thế nhưng, nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được câu nào.

Vì thế, cô đưa tay ôm lấy anh.

Ôm thắt lưng của anh, đầu đặt ở bả vai anh, kề sát với đầu của anh.

Jaemin rất sửng sốt, sau đó anh cũng đưa tay lên ôm cô, rất chặt, đem cô ghì sát vào trong lồng ngực của mình.

"Bác sĩ Na, anh đã rất tốt với em rồi. Anh nhận ra khuyết điểm của mình ở đâu, sau này cũng có thể sửa. Đừng nghĩ rằng vì em là bạn gái của anh nên anh được đằng chân lên đằng đầu là được. Em cũng có suy nghĩ riêng của mình. Còn nữa, biết ưu điểm của mình là gì thì phải phát huy nhiệt tình vào, mỗi ngày phải bày ra bộ mặt đẹp trai ngời ngời cho em ngắm, còn phải thường xuyên cười nói với em, phải đối với em thật dịu dàng."

Ừm, cô ngừng lại một chút, nghĩ thêm xem nên nói gì, cô còn muốn nói nữa. Nhất thời không nghĩ ra, vì thế Minjeong bèn đưa ra tổng kết: "Tóm lại, anh phải đối xử tốt với em một chút, bằng không, anh sẽ chẳng đi đâu tìm được cô bạn gái đối với anh tốt như em đâu."

"Kim Minjeong, em đang nói linh tinh cái gì thế." Jaemin khẽ đẩy nhẹ người cô ra, trừng mắt nhìn cô: "Rốt cuộc em có tìm thấy trọng điểm trong câu nói của anh không."

Cô đang nói vào trọng điểm mà, không đúng chỗ nào chứ? Bảo anh phải đối xử tốt với cô, mà cô cũng sẽ đối xử tốt với anh, trọng điểm quá rõ ràng rồi còn gì.

Hai người đọ mắt với nhau một lúc, cuối cùng người đầu hàng trước là Jaemin: "Thôi, bỏ đi bỏ đi. Đầu óc em có vấn đề, nói với em chỉ lãng phí tình cảm." Anh nhét cô vào trong chăn: "Em đi ngủ đi."

Thế nhưng, Minjeong vẫn còn có chuyện cần nói.

"Bác sĩ Na, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò. Mới có hẹn nhau một ngày mà đã hồn bay phách tán, bốn bề dậy sóng rồi."

"Em suy nghĩ nhiều quá."

Cô đúng là suy nghĩ nhiều, sau đó nghĩ tới trọng điểm nào đó: "Bác sĩ Na, toilet anh đừng vào, anh dùng toilet ở phòng anh đi."

"Mới đó mà đã khẳng định chủ quyền rồi sao?"

"Tóm lại anh đừng vào đó."

Bảo anh đừng vào anh càng phải vào đó. Sau đó anh nói: "Đồ lót của em phơi ở đó không có gió, anh đem ra ban công phơi cho em."

Minjeong mặt đỏ như gấc, anh nói xong liền cất bước, nói là hành động luôn.

Bởi vì cô mệt cho nên lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới đang ở trong một căn phòng xa lạ cô sẽ không ngủ được. Nhưng khi nghe thấy Jaemin nói "chúc ngủ ngon" sau đó anh đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Minjeong ngủ thẳng đến sáng.

Minjeong tỉnh giấc bởi vì Jaemin đánh thức. Mở mắt đã nhìn thấy Jaemin đứng cạnh giường của cô, anh nói, anh đã đến giờ đi làm, bảo cô vệ sinh cá nhân rồi đi làm, đừng để bị muộn. Sau đó, anh đưa chùm chìa khóa nói đây là chìa khóa nhà anh. Bảo cô khi nào ra ngoài nhớ khóa cửa lại.

"Uhm." Cô nhìn chùm chìa khóa đến ngây người.

"Tỉnh ngủ chưa?" Anh véo má cô.

Cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Anh lại dặn: "Không được làm mất chìa khóa nhà anh, nhớ cất cho kĩ."

"Uhm." Sáng sớm đã phê bình cô. Anh còn lợi hại hơn cả mẹ cô.

"Chụt" Anh hôn một cái rõ kêu lên mặt cô. Sau đó đi làm.

Minjeong nghe thấy tiếng đóng cửa mà ngây ngô đến nửa ngày chưa tỉnh. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7h30. Cô ngồi một lúc để tỉnh táo hơn. Đúng rồi, ác bá tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.

Thế nhưng, không phải các nhân vật nam nữ chính mỗi khi thức dậy đều rất lưu luyến lẫn nhau, ôm nhau rồi nói những lời mật ngọt sao, lúc đó còn không nỡ rời nhau nữa ấy?

"Hì." Minjeong ngã xuống giường, dùng chăn che mặt lại.

Được rồi, dù sao tối hôm qua hai người cũng không xảy ra chuyện gì buồn nôn cả. Ví dụ như bắt hai kẻ thông dâm cũng không xảy ra, anh nói lời từ biệt với cô cũng chẳng lãng mạn, phơi đồ lót cho cô không thể cho là lãng mạn được. Tóm lại là không lãng mạn.

Cho nên, hai người không phải cặp đôi yêu nhau bình thường. Minjeong chậm chạp rời giường.

Ngày thứ hai sau khi chính thức yêu nhau, thực sự không có màn mở màn lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com