Chương 75
Hứa Hiện nói xong cười lắc đầu, như thể đang kể một câu chuyện cười hoang đường.
Theo ông, ý tưởng này thật sự quá sức tưởng tượng.
Ông hoàn toàn không cho là thật, ngược lại càng tin Hoàng Nhân Tuấn khác với người thường. Người bình thường rất khó có thể nảy ra ý nghĩ kỳ lạ như vậy. Hứa Hiện cười nói xong thì cũng không để tâm.
Trịnh Tại Hiền tinh tế liếc nhìn Kim Đình Hựu. Không hiểu sao hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Kim Đình Hựu từng nói với hắn về máy ảnh có thể ghi lại cảnh vật sống động hơn tranh vẽ.
Những lời này giống hệt như những gì Hoàng Nhân Tuấn nói, nghe đều hoang đường, nhưng lại mơ hồ lộ ra chút cảm giác chân thật. Hắn âm thầm nghiền ngẫm, luôn cảm thấy đây không phải là trùng hợp, cũng không phải là thuận miệng, mà giống như là có liên quan với nhau. Chỉ là liên quan ở đâu thì hắn nhất thời rất khó nghĩ ra.
Kim Đình Hựu lúc này chưa phát hiện ánh mắt của Trịnh Tại Hiền, cậu nghe Hứa Hiện nói xong, cả người đều rơi vào kinh ngạc đồng thời là mừng như điên. Cậu nhìn Hoàng Nhân Tuấn bằng ánh mắt nóng rực, nội tâm quả thực kích động đến mức suýt khóc.
Cậu luôn cho rằng mình là người duy nhất xuyên vào, lại không ngờ Hoàng Nhân Tuấn cũng là xuyên tới.
Cậu còn có một người anh em cùng cảnh ngộ. Chỉ là người anh em này tính cảnh giác không cao, có lẽ đã bại lộ thân phận không phải là nguyên chủ của thân thể, cho nên mới bị người ta cho là bị ma ám. Kim Đình Hựu tự ngẫm lúc trước nếu cậu bại lộ thân phận, hiện tại có lẽ cỏ trên mộ chắc cũng mọc cao hơn người.
Dù sao khi đó Trịnh Tại Hiền cũng không tỏ ra thương xót cậu. Cậu vừa nghĩ vừa nhìn Trịnh Tại Hiền hừ nhẹ.
Trịnh Tại Hiền không hiểu ra sao bị chĩa mũi nhọn, nhìn Kim Đình Hựu với vẻ mặt hoang mang.
Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn hôn mê, cho dù Kim Đình Hựu có muốn nói gì với cậu ta, cũng chỉ có thể kiềm chế sự kích động của mình, hy vọng Hoàng Nhân Tuấn có thể sống sót qua ải này, sớm tỉnh lại. Ra khỏi phòng, Kim Đình Hựu và Trịnh Tại Hiền đến ở tại gian phòng đã được thu xếp.
Nơi này khó có thể so sánh với hoàng cung, phòng ốc và đồ đạc đều rất đơn sơ, nhưng lúc này cũng không ai kén cá chọn canh.
Trịnh Tại Hiền phát hiện sau khi Kim Đình Hựu gặp Hoàng Nhân Tuấn, vẻ vui mừng và lo lắng càng hiện rõ trên mặt, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Đình Hựu quen biết Hoàng Nhân Tuấn kia sao?"
Lời giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra chỉ có cái này.
Kim Đình Hựu suy nghĩ một chút, cảm thấy cách nói này cũng không có gì sai.
"Lúc trước từng gặp qua, nhưng không thân quen cho lắm."
Nhưng Kim Đình Hựu tin, chờ Hoàng Nhân Tuấn tỉnh lại, bọn họ sẽ nhanh chóng có thể làm quen. Là anh em cùng cảnh ngộ, bọn họ đương nhiên sẽ hỗ trợ lẫn nhau.
Trịnh Tại Hiền quan sát Kim Đình Hựu, trực giác nói cho hắn biết sự thật không phải là như vậy.
Hắn luôn cảm thấy thái độ của Kim Đình Hựu đối với Hoàng Nhân Tuấn rất vi diệu, nhưng không thể chỉ ra.
Sau khi đi đường lâu như vậy, Trịnh Tại Hiền cùng Kim Đình Hựu về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Kim Đình Hựu lúc này vẫn không giấu được lo lắng, nhưng cũng rất mệt mỏi, nằm xuống đã ngủ thật nhanh.
Ba người ở trong dược cốc thoáng chốc đã ba ngày, độc của Trịnh Tại Hiền không tái phát, bảo bảo trong bụng Kim Đình Hựu cũng ngoan ngoãn, Từ Anh Hạo giúp đỡ Hứa Hiện hái thuốc, phơi thuốc, xay thuốc, vân vân.
Hoàng Nhân Tuấn vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Theo thời gian trôi đi, trái tim Kim Đình Hựu ngày một chìm xuống, niềm vui phát hiện Hoàng Nhân Tuấn và mình giống nhau cũng dần tan biến. Cậu bắt đầu lo lắng Hoàng Nhân Tuấn sẽ không chịu nổi.
Hiện tại người này rất quan trọng.
Hoàng Nhân Tuấn là người duy nhất xuyên qua mà Kim Đình Hựu phát hiện, cũng là người duy nhất có thể cứu Trịnh Tại Hiền. Cậu không biết nếu Hoàng Nhân Tuấn xảy ra chuyện, Trịnh Tại Hiền còn có khả năng chuyển biến tốt hay không.
Hôm nay Trịnh Tại Hiền thấy Kim Đình Hựu cau mày, liền đề nghị ra ngoài đi dạo một chút.
Dược cốc này trồng rất nhiều dược liệu, được thiên nhiên ưu đãi, môi trường yên tĩnh, không khí rất trong lành. Kim Đình Hựu tâm tình phiền muộn, cũng cảm thấy như vậy thật không tốt, đồng ý đi theo Trịnh Tại Hiền ra ngoài tản bộ. Khi ra ngoài hóng gió, ngắm nhìn phong cảnh, tâm tình quả nhiên khá hơn nhiều. Hai người đi vòng quanh dược cốc, tạm thời đè nén lo lắng, tán gẫu vài chuyện vui.
Trên đường trở về liền gặp Từ Anh Hạo vội vã tới tìm bọn họ. Bẩm báo với bọn họ rằng Hoàng Nhân Tuấn đã tỉnh.
Vẻ mặt Kim Đình Hựu lập tức tràn đầy kinh hỉ, mây mù bao phủ nhiều ngày lập tức tan biến, nhanh chóng chạy chậm về phía nhà gỗ, cả Trịnh Tại Hiền cũng bị ném lại phía sau. Trịnh Tại Hiền cúi đầu nhìn tay trống không, vẻ mặt bất đắc dĩ, liền bước nhanh theo sau, nhắc nhở Kim Đình Hựu cẩn thận kẻo ngã.
Vác cái bụng to như vậy còn phải chạy cũng thật khó cho cậu. Kim Đình Hựu chạy một mạch vào trong nhà gỗ, có chút thở dốc, nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn ở trên giường thật sự đã tỉnh, Hứa Hiện đang châm cứu cho cậu ta. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn tỉnh thì tỉnh, tình trạng không tốt lắm, sắc mặt vẫn tái nhợt không huyết sắc, cơ thể được Hứa Hiện đỡ cũng mềm yếu không có sức. Kim Đình Hựu thấy thế liền qua giúp đỡ, Hoàng Nhân Tuấn rất nhẹ, cũng không tốn nhiều sức.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn Kim Đình Hựu, lại nhìn Trịnh Tại Hiền đang đi theo sau.
Cậu ta đã nghe Hứa Hiện nói về thân phận của người sẽ cứu, lúc này nhìn thấy Trịnh Tại Hiền cũng lờ mờ đoán được thân phận của hắn. Dù sao Trịnh Tại Hiền đứng ở đó khí thế rất mạnh, uy nghiêm sắc bén tràn ngập tôn quý, rất khó có thể bỏ qua.
"Xin lỗi." Hoàng Nhân Tuấn âm thanh yếu ớt nói: "Cũng không biết còn có thể giúp được các ngài hay không."
Kim Đình Hựu cười với cậu ta, động viên: "Không sao đâu, ngươi nhất định có thể khỏe lại. Ngươi phải có lòng tin vào bản thân, bên cạnh đó còn có Hứa đại phu. Ngươi cũng phải tin tưởng vào y thuật của ông ấy. Dù thế nào đi nữa, chúng ta mới là người cần nói lời xin lỗi, là do chúng ta liên luỵ ngươi."
Cậu nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn, thật lòng kìm nén không được muốn hỏi cậu ta rất nhiều điều. Chỉ là hiện tại trong phòng đông người, đành kiềm chế những suy nghĩ đó, đợi khi tìm được cơ hội thích hợp trò chuyện một mình với Hoàng Nhân Tuấn.
Hứa Hiện châm cứu xong, Hoàng Nhân Tuấn thoáng có chút tinh thần, sau đó nói ngắn gọn tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó.
Thì ra lúc Hứa Hiện đi rồi, Hoàng Nhân Tuấn sống trong sơn cốc một mình cùng Chuchu, mỗi ngày ngâm dược tuyền, cùng Chuchu chơi đùa, cũng rất thoải mái, nhàn nhã. Bỗng có một ngày, bên ngoài dược cốc có một người, người này đúng là Lý Đế Nỗ.
Gã bị thương nặng, đến dược cốc thì chống đỡ không được té xỉu trên mặt đất.
Hoàng Nhân Tuấn ngâm dược tuyền xong, ôm Chuchu trở về thì thấy Lý Đế Nỗ bị thương nặng, nếu không được cứu chữa có thể bỏ mạng.
Hoàng Nhân Tuấn không thể thấy chết mà không cứu, đành phải đưa Lý Đế Nỗ mang về dược cốc. Cậu ta đi theo Hứa Hiện cũng một thời gian, đối với dược lý cơ bản biết được chút ít, nên băng bó điều trị thương tích bên ngoài cho Lý Đế Nỗ, bó thuốc xong, lại sắc thuốc điều trị thân thể. Thật ra khi xử lý thương tích cho Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn lờ mờ đoán được Lý Đế Nỗ cũng không phải người thường.
Nếu là người thường, tại sao không có việc gì lại đánh đánh giết giết, cả người còn nhiều vết sẹo như vậy. Nhưng khi đó Hoàng Nhân Tuấn cũng không nghĩ nhiều. Sức sống của Lý Đế Nỗ thật ngoan cường, bị thương nặng như vậy, mấy ngày sau đã không có gì đáng ngại.
Lúc đầu Lý Đế Nỗ cũng không có địch ý gì với Hoàng Nhân Tuấn, mỗi ngày đều nói chuyện cười đùa với cậu, rất vui vẻ.Hoàng Nhân Tuấn sống trong sơn cốc một mình, không có ai nói chuyện, giờ có thêm Lý Đế Nỗ, cũng rất vui vẻ.
Bọn họ bắt thỏ rừng, hái trái cây dại, còn chạy đi trộm mật ong, thời gian trôi qua Hoàng Nhân Tuấn dần dần bớt cảnh giác với Lý Đế Nỗ. Nhưng Lý Đế Nỗ không biết sao lại phát hiện thân phận của Hoàng Nhân Tuấn, biết lúc trước người ở dược cốc với cậu ta là Hứa Hiện. Lý Đế Nỗ rất thông minh, từ chuyện Hứa Hiện và linh thú, nhanh chóng nghĩ đến Trịnh Tại Hiền, chỉ là chưa vội lộ ra, mà yên lặng thử Hoàng Nhân Tuấn.
"Ta vốn ngốc nghếch, lại cả tin, nào biết ta xem hắn là bằng hữu, hắn lại lừa ta." Hoàng Nhân Tuấn suy yếu nói: "Ta cũng là vào lúc hắn ra tay mới biết được, hắn vốn dĩ được phái tới để giết ta, chỉ là chúng ta lúc trước không biết thân phận đối phương, mới có thể trời xui đất khiến ở chung lâu như vậy."
"Hắn nói hắn cần giết ta, hắn vốn chính là sát thủ, đây là nhiệm vụ của hắn. Ta cũng không ngờ sát thủ thật sự đều vô tình như vậy, ta cứu hắn, trở thành bằng hữu với hắn, thế mà hắn có thể không chút lưu tình mà ra tay."
Vào ngày Lý Đế Nỗ quyết ý động thủ, Hứa Hiện đang vội vã trở lại dược cốc. Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn không ngờ Lý Đế Nỗ sẽ ra tay, khi kiếm đâm tới, còn không cho là thật. Cảm giác kiếm đâm vào thân thể rất đau, Hoàng Nhân Tuấn không thể tin được nhìn Lý Đế Nỗ, chỉ nghe Lý Đế Nỗ nhỏ giọng nói câu "Xin lỗi".
Người có thể trở thành sát thủ phần lớn đều tàn nhẫn độc ác, sao có thể bởi vì mấy ngày ở chung ngắn ngủi mà nhân từ.
Tiếng "Xin lỗi" kia của Lý Đế Nỗ, nói ra mà sắc mặt không chút thay đổi.
Mọi người nghe xong đều trầm ngâm. Hứa Hiện càng đầy sát khí, lửa giận cuồn cuộn, nếu Lý Đế Nỗ ở trước mắt, ông nhất định phải băm vằm khiếm Lý Đế Nỗ sống không bằng chết. Hoàng Nhân Tuấn trời sinh tính thiện lương, tâm tư đơn thuần, không ngờ lại cứu phải một con rắn độc.
"Lý Đế Nỗ thật sự đáng giận!" Kim Đình Hựu căm giận nói.
Trịnh Tại Hiền nắm tay Kim Đình Hựu, nói với Hoàng Nhân Tuấn: "Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho Lý Đế Nỗ."
Hoàng Nhân Tuấn cười suy yếu tái nhợt, không nói nữa. Hoàng Nhân Tuấn hiện tại đã tỉnh, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, sắc mặt cực kỳ khó coi, vết thương có thể nặng thêm bất cứ lúc nào. Hứa Hiện thấy cậu ta rất mỏi mệt vì cuộc trò chuyện nên yêu cầu mấy người Kim Đình Hựu rời đi, cho Hoàng Nhân Tuấn nghỉ ngơi.
Sau ngày hôm đó, vết thương của Hoàng Nhân Tuấn cứ tái đi tái lại, có lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng có thể tỉnh một lúc, nhưng đa số thời gian đều hôn mê. Cho đến tối hôm nay, cuối cùng Kim Đình Hựu mới tìm được cơ hội nói vài lời với Hoàng Nhân Tuấn.
Lúc ấy màn đêm buông xuống, dược cốc bao phủ trong ánh sáng mờ ảo. Trong phòng chỉ còn Kim Đình Hựu và Hoàng Nhân Tuấn, những người khác đều bị cậu mời đi rồi.
Hoàng Nhân Tuấn mới vừa tỉnh không bao lâu, tinh thần uể oải, nhìn thấy Kim Đình Hựu suy yếu gật đầu. Hoàng Nhân Tuấn không biết ý đồ của Kim Đình Hựu, cũng không nghĩ rằng Kim Đình Hựu giống như mình.
Kim Đình Hựu đến ngồi xuống bên mép giường, mang theo chờ mong mà thấp giọng hỏi: "Ngươi có phải đã đọc tiểu thuyết《 Trẫm Cùng Tướng Quân Cộng Chẩm 》hay không?" Kim Đình Hựu nghĩ tới rất nhiều cách, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định trực tiếp hỏi.
Nếu Hoàng Nhân Tuấn từng đọc qua, cậu ta nhất định sẽ có phản ứng ứng ngay lập tức. Còn nếu chưa xem, Kim Đình Hựu cũng có thể nói cuốn sách là của thế giới này. Nhưng sự thật chứng minh Kim Đình Hựu cũng không đoán sai.
Hoàng Nhân Tuấn khi nghe được tên sách sửng sốt một hồi, sau đó kinh ngạc nhìn Kim Đình Hựu.
Kim Đình Hựu thậm chí cảm thấy hai mắt cậu ta nháy mắt liền sáng lên.
"Tôi không đoán sai đúng không?"
Hoàng Nhân Tuấn khiếp sợ nói: "Anh cũng là xuyên vào quyển sách này?"
Kim Đình Hựu gật đầu, trong lòng cảm khái, đột nhiên có loại cảm giác thấy đồng hương liền nước mắt lưng tròng.
Hoàng Nhân Tuấn biết thân phận của Kim Đình Hựu, nhân vật này vốn chính là pháo hôi, còn là loại sẽ chết thảm. Hoàng Nhân Tuấn nghĩ đến kết cục của Kim Đình Hựu trong nguyên tác bị Trịnh Tại Hiền tàn nhẫn hành hạ đến chết, sau đó lại nhìn người bây giờ là Hoàng Hậu của Trịnh Tại Hiền, được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc: "Anh rốt cuộc làm như thế nào?"
Kim Đình Hựu có thể đánh bộ bài nát thành bài tốt, ngược lại mình thì xuyên qua là con của quan lớn, tuy rằng không liên quan đến cốt truyện chính nhưng không phải lo lắng sinh tồn, vậy mà sống thành thân tàn ma dại.
Tiếp theo tầm mắt Hoàng Nhân Tuấn lại chuyển về phía bụng của Kim Đình Hựu, lúc trước cho rằng Kim Đình Hựu là người của thế giới này, Hoàng Nhân Tuấn không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại biết được Kim Đình Hựu cũng xuyên tới, cậu nhìn bụng phình to của đối phương, vẻ mặt có chút vi diệu.
"Tôi có thể phỏng vấn anh, anh cảm thấy thế nào về việc này không?" Hoàng Nhân Tuấn cười hỏi.
- hết chương 75 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com