Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 11: Chết trên môi

Sau bao ngày vắng mặt, Jaeyi cuối cùng cũng trở lại. Không phải bằng sự hiện diện trực tiếp, mà qua một dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng lại phảng phất một âm hưởng dụ dỗ.

“Seulgi ơi, gặp tớ ở ga tàu điện ngầm lúc 8 giờ tối. Đừng để tớ chờ, nhé?”

Lời nhắn ấy dù ngắn, lại vừa mời gọi vừa đe dọa, khiến trái tim Seulgi khẽ run lên. Không lời giải thích, không dấu hiệu nào cho thấy nó đã ở đâu, làm gì trong những ngày dài vắng bóng. Chỉ có sự im lặng sau dòng chữ, như một vực thẳm mời gọi em bước tới, dù biết rằng có thể sẽ chẳng có đường về.

Seulgi đứng đó, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, ngón tay lưỡng lự trên bàn phím, mỗi phím bấm là một lựa chọn có thể định đoạt số phận. Trái tim em đập loạn nhịp là minh chứng rằng em đã âm thầm chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, dù chính em cũng không muốn thừa nhận. Em nhắn lại, giọng văn trong tin nhắn cố tỏ ra bình thản, nhưng ngón tay lại run rẩy.

“Sao lại là ga tàu? Gặp ở trường được mà.”

Nhưng Jaeyi không trả lời. Tin nhắn của Seulgi rơi vào khoảng không. Sự im lặng ấy, thay vì xoa dịu, lại càng khuấy động nỗi bất an trong lòng em, như thể Jaeyi đang cố ý kéo em vào một trò chơi mà luật lệ chỉ mình nó hiểu.

Seulgi đứng trước gương, ánh đèn mờ nhạt trong phòng hắt lên gương mặt em, làm nổi bật đôi mắt đầy bất an. Dưới ánh sáng vàng cam yếu ớt, gương mặt em trông nhợt nhạt, hệt như đang bị hút cạn sức sống bởi những câu hỏi không lời đáp. Tại sao lại là ga tàu điện ngầm? Tại sao không phải một nơi quen thuộc hơn với cả hai đứa? Tại sao Jaeyi, với sự kỳ lạ khó nắm bắt của nó, luôn chọn những nơi khiến em cảm thấy như đang bước vào một cõi mơ đầy bất định? Những câu hỏi ấy xoay vần trong tâm trí em, không thể tìm thấy điểm dừng.

Quyết định đi gặp Jaeyi không đến một cách dễ dàng. Seulgi vẫn đứng trước gương, ánh mắt dao động giữa lý trí và bản năng. Một phần trong em muốn vứt bỏ điện thoại, khóa cửa, và vờ như tin nhắn ấy chưa từng tồn tại. Nhưng một phần khác, sâu thẳm hơn, lại khao khát được thấy Jaeyi, được đối diện với ánh mắt ấy, dù chỉ để hiểu tại sao em không thể ngừng nghĩ về nó.

Cuối cùng, em khoác áo, đôi tay run rẩy kéo khóa áo lên, để bóng tối của buổi tối nuốt chửng mình. Mỗi bước chân ra khỏi nhà là một sự đầu hàng, không chỉ trước Jaeyi, mà còn trước chính trái tim đầy mâu thuẫn của em.

Jaeyi, với lời nhắn ngắn ngủi nhưng đầy cám dỗ, đã gieo vào lòng Seulgi một hạt giống của sự bất an, nhưng cũng là sự tò mò không thể dập tắt. Nó là một câu đố, một bí ẩn mà em vừa muốn giải mã, vừa sợ hãi khi chạm vào. Và khi em bước ra khỏi nhà, để ánh đèn đường mờ nhạt dẫn lối đến ga tàu điện ngầm, em biết rằng mình đang bước vào một ván cờ mà Jaeyi đã sắp đặt, nơi mỗi nước đi đều có thể dẫn em đến gần hơn với ánh sáng, hoặc chìm sâu hơn vào bóng tối.

Ga tàu điện ngầm vào buổi tối khoác lên mình một vẻ đẹp u ám, một cõi trung giới nơi sự sống và hư vô đan xen, nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa trong một vũ điệu bất tận. Những ngọn đèn neon nhấp nháy, đổ ánh sáng xanh lạnh lên những bức tường loang lổ, vẽ nên những mảng sáng tối bất định, tựa những vết sẹo của thời gian.

Tiếng tàu rầm rập vang vọng từ lòng đất, một nhịp điệu trầm thấp, hòa quyện cùng tiếng bước chân hối hả của đám đông, tạo thành một bản giao hưởng của sự cô đơn giữa muôn người. Mùi kim loại lạnh lẽo tràn ngập không khí, xen lẫn hơi thở của gió đêm, mang theo cái se sắt của mùa thu, như muốn len lỏi vào từng kẽ hở trong tâm hồn.

Seulgi đứng ở góc ga, đôi tay đút sâu vào túi áo, cơ thể nhỏ bé dường như bị nuốt chửng bởi không gian rộng lớn. Ánh mắt em lướt qua dòng người xa lạ, những gương mặt vô danh trôi qua trong vội vã, nhưng trái tim em vẫn đập dồn, mỗi nhịp là một hồi chuông chờ đợi phán quyết.

Cảnh vật xung quanh không chỉ là một nơi, mà là tấm gương phản chiếu nội tâm rối loạn của em. Những ánh đèn neon, với nhịp nháy bất thường dần đồng điệu với nhịp tim em - lúc chậm rãi, lúc dồn dập, như đang đếm ngược đến khoảnh khắc định mệnh. Bức tường loang lổ, với những vết nứt mờ nhạt, gợi lên ký ức về những vết sẹo trong lòng em, những vết thương từ quá khứ và cả cái ngày kinh hoàng mà Jaeyi để lại. Gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh cắt da, nhưng không đủ để xoa dịu ngọn lửa bất an đang cháy âm ỉ trong em.

Một bóng hình cô độc giữa biển người, ánh mắt em không ngừng tìm kiếm, em tin rằng chỉ cần bắt gặp Jaeyi, em sẽ tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi đang gào thét trong tâm trí.

Rồi em thấy nó.

Jaeyi bước ra dưới ánh đèn neon với chiếc áo khoác đen ôm lấy thân hình, mái tóc hơi rối khẽ lay trong làn gió, như những sợi tơ đen giăng mắc trong cơn mơ. Nhưng điều khiến Seulgi khựng lại, là vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt nó. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày, từng như lưỡi dao xuyên thấu tâm hồn em, giờ đây phủ một lớp uể oải, tựa hồ nó vừa bước ra từ một cơn bão vô hình, nơi mọi sức sống bị rút cạn. Tuy vậy, vẻ tiều tụy ấy lại không làm Jaeyi mất đi sức hút.

Em muốn hỏi, muốn biết tại sao nó nghỉ học, tại sao gương mặt nó lại mang dấu vết của những ngày tháng không lời giải, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Em chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát, để Jaeyi dẫn lối.

“Tớ đói.”

Jaeyi nói, giọng trầm thấp, không còn cái chất cám dỗ mãnh liệt của ngày hôm ấy, nhưng vẫn đủ sức khiến trái tim Seulgi run rẩy.

“Seulgi đi ăn với tớ nha.”

Seulgi gật đầu, dù trong lòng em là một biển sóng ngầm, những cảm xúc mâu thuẫn va đập không ngừng. Cả hai rời ga, bước vào một quán ăn nhỏ gần đó, nơi ánh đèn vàng ấm áp phủ lên không gian một lớp vỏ bọc an toàn, trái ngược hoàn toàn với cái lạnh lẽo của ga tàu. Những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mùi thức ăn thoảng trong không khí, và tiếng rì rầm của vài vị khách khác tạo nên một bức tranh bình dị, nhưng với Seulgi, mọi thứ đều mang một lớp sương mờ của sự bất an.

Jaeyi gọi món, động tác nhanh gọn nhưng đầy chủ ý, nó đang kiểm soát mọi thứ, kể cả nhịp thở của em. Rồi, bất ngờ, nó nắm lấy tay em, ngón tay lạnh buốt nhưng mạnh mẽ siết nhẹ, như muốn giữ em lại, không cho em cơ hội chạy trốn. Seulgi giật mình, bản năng thúc giục em rút tay ra, nhưng ánh mắt của Jaeyi lại khiến em chùn bước. Đôi mắt dù mệt mỏi, vẫn có sức mạnh kéo em vào một cơn lốc cảm xúc, nơi lý trí và bản năng giằng co không ngừng. Em ngồi đó, bất động, để hơi ấm từ bàn tay nó lan tỏa, dù biết rằng sự dịu dàng này có thể chỉ là một cái bẫy.

Bữa ăn trôi qua trong một bầu không khí kỳ lạ. Jaeyi đút em ăn, từng muỗng thức ăn được đưa đến miệng em với sự chăm chút ân cần, mỗi cử chỉ đều mang vẻ thân mật của một cặp đôi thực sự.

Seulgi cảm thấy tim mình đập nhanh, không phải vì sợ hãi, mà vì một tia hạnh phúc nhỏ bé len lỏi qua những kẽ hở trong trái tim đầy vết xước của em. Hạnh phúc ấy, dù yếu ớt, lại mạnh mẽ đến mức khiến em muốn tin vào một Jaeyi khác - một Jaeyi đang cố chuộc lỗi, đang tìm cách xoa dịu ký ức đau rát trong tâm trí em.

Em tự nhủ rằng Jaeyi làm vậy để xin lỗi, để bù đắp cho ngày hôm ấy, khi bản năng alpha của nó đã biến cả hai thành những con thú bị chi phối bởi dục vọng. Em nghĩ, có lẽ lúc đó nó cũng trong kỳ động dục, cũng bị cuốn theo bản năng không thể kiểm soát, giống như em đã từng bất lực trước chính mình. Và dù sao, nó đã giữ bí mật của em, không để ai biết em là omega, không để thế giới này xé nát em bằng những ánh mắt phán xét. Chỉ điều đó thôi, chẳng phải đã đủ để em tha thứ, dù chỉ một chút sao?

Nhưng sâu thẳm trong lòng, một giọng nói nhỏ bé vẫn thì thầm, cảnh báo em rằng Jaeyi không bao giờ đơn giản, rằng mỗi hành động của nó đều ẩn chứa một ý đồ, chờ đợi khoảnh khắc để chiếm lấy em.

Cảnh vật trong quán ăn, với ánh đèn vàng dịu và mùi thức ăn thơm lừng, dường như muốn ru ngủ nỗi nghi ngờ của Seulgi, nhưng tâm trí em vẫn là một mê cung của những câu hỏi không lời đáp. Mỗi muỗng thức ăn Jaeyi đút cho em, mỗi cái siết tay của nó, đều là sự mâu thuẫn giữa vừa dịu dàng và đe dọa. Em đứng, giữa hạnh phúc giả tạo và nỗi sợ hãi chân thực, không biết rằng mình đang bước vào một vở kịch mà Jaeyi đã dàn dựng, nơi em chỉ là một con rối, và ánh mắt của nó, dù mệt mỏi, vẫn đang tính toán từng bước đi.

Seulgi trong sự ngây thơ của những tia hy vọng mong manh, không hề hay biết rằng mọi hành động của Jaeyi đều là một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ, một bức tranh giả tạo vẽ nên bằng sự dịu dàng. Nó không nắm tay em vì yêu thương, không đút em ăn vì quan tâm. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, đều là những nhát dao sắc lạnh mà Jaeyi cố ý đâm vào trái tim người ba của nó - một người đàn ông ẩn mình dưới ánh đèn mờ nhạt của đêm đen, theo dõi từ xa với ánh mắt đầy phẫn nộ. Jaeyi biết rõ ông ta ở đó, biết rằng ông ta không bao giờ cho phép nó thân mật với một omega vì bị ràng buộc bởi những lý do sâu kín từ quá khứ, những bí mật mà Seulgi chưa từng được chạm tới.

Mỗi cái nắm tay, mỗi nụ cười nhạt trên môi nó, đều là những mũi dao được mài sắc, nhằm xé toạc giới hạn mà người ba đã dựng lên, buộc ông ta tin rằng Jaeyi đang yêu một omega, đang thách thức mọi luật lệ bằng một mối quan hệ cấm kỵ.

Seulgi bị cuốn vào màn trình diễn ấy, không nhận ra sự thật cho đến khoảnh khắc định mệnh. Sau bữa ăn, Jaeyi bất ngờ kéo em ra khỏi quán ăn, dẫn em đến một góc ga tàu đông đúc, nơi ánh đèn neon bùng cháy rực rỡ, phủ lên không gian một thứ ánh sáng lạnh lẽo, gần gũi nhưng xa cách. Đám đông di chuyển xung quanh, những gương mặt vô danh trôi qua trong vội vã, tạo thành một bức màn sống động che giấu ý đồ của Jaeyi.

Không một lời báo trước, nó cúi xuống, môi áp chặt vào môi em trong một nụ hôn cuồng loạn. Đôi môi nó mạnh mẽ, đòi hỏi, không để lại kẽ hở cho sự kháng cự. Hơi thở nó nóng rực, mang theo mùi hương alpha nồng nàn, khiến bản năng omega trong em run rẩy, nhưng không phải vì khao khát, mà vì nỗi sợ hãi.

Trong cơn hoảng loạn, đôi tay yếu ớt của Seulgi đấm liên hồi vào ngực nó, những cú đánh tuyệt vọng nhưng vô nghĩa trước sức mạnh của Jaeyi. Em cắn mạnh vào môi nó, răng nghiến chặt, xé toạc lớp da mỏng manh trong sự giằng co điên cuồng. Máu bật ra nóng hổi và tanh nồng, tràn ngập vào khoang miệng em, hòa lẫn với lưỡi của cả hai. Máu từ môi Jaeyi của quấn lấy môi Seulgi, đỏ thắm và nhớp nháp, chảy xuống cằm em, nhỏ giọt lên áo. Vị máu, sắc và đắng thấm đẫm lưỡi em, len lỏi vào từng giác quan, một thứ chất độc gợi nhớ đến những ngày tồi tệ em từng trải qua.

Nhưng Jaeyi, trong trạng thái điên loạn, không hề chùn bước. Lưỡi nó dù dính đầy máu, vẫn tiếp tục ép chặt vào lưỡi em, truyền dòng máu tanh nồng từ miệng nó sang miệng em, như một nghi thức tà ác, như thể nó muốn khắc dấu ấn của mình vào từng tế bào của em.

Nước mắt trào ra, lăn dài trên má Seulgi hòa lẫn với máu trên môi, tạo thành một hỗn hợp đau đớn không thể diễn tả. Không phải cơn đau thể xác khiến em khóc, mà là sự tàn phá trong tâm hồn, cảm giác bị biến thành một vật thể vô tri, một con rối trong trò chơi độc ác của Jaeyi. Nó siết chặt em hơn, một tay bấu sâu vào gáy em, ngón tay như móng vuốt cắm vào da thịt, để lại những vết đỏ rực như dấu ấn của sự độc chiếm. Tay còn lại của nó giữ chặt cằm em, ép em ngửa mặt lên, không cho em cơ hội thoát ra khỏi nụ hôn kinh hoàng.

Hơi thở nó giờ đây dồn dập và hỗn loạn, phả vào mặt em, mang theo vị máu và mùi alpha nồng nặc như một thứ khí độc khiến đầu óc em quay cuồng. Mỗi chuyển động của môi nó, mỗi cái chạm của lưỡi nó, đều xé toạc mọi hy vọng ngây thơ mà em từng ôm ấp.

Mắt Jaeyi mở hé dưới ánh đèn neon, lấp lánh một thứ ánh sáng bệnh hoạn. Jaeyi đang say sưa trong sự đau đớn mà nó gây ra. Máu vẫn chảy, nhỏ xuống từ khóe miệng cả hai, nhưng nó không dừng lại, không chút màng đến tiếng khóc của em hay những cú đẩy yếu ớt của em. Nó ép em nếm trọn vị máu của nó, như một lời tuyên bố rằng em thuộc về nó. Nụ hôn này là cách để Jaeyi khẳng định quyền lực, để biến em thành một phần của vở kịch tàn nhẫn mà nó mất bao ngày dàn dựng.

Tiếng nấc của em, yếu ớt và tuyệt vọng, bị nuốt chửng bởi sự hung bạo của Jaeyi, bởi ánh đèn neon lạnh lẽo, bởi đám đông vô tình xung quanh. Mỗi giây trôi qua, em cảm nhận rõ hơn sự tan vỡ của chính mình, linh hồn em đang bị xé ra từng mảnh, hòa lẫn vào dòng máu tanh nồng chảy giữa hai người. Jaeyi với nụ hôn điên cuồng ấy, không chỉ cướp đi hơi thở của em, mà còn cướp đi cả niềm tin, cả những tia hy vọng nhỏ bé mà em từng ngu ngốc ôm lấy.

Rồi khi nụ hôn kết thúc, Jaeyi kéo môi ra, máu tươi vẫn dính trên khóe miệng nó, và nó nở một nụ cười đắc ý như kẻ săn mồi vừa đạt được chiến thắng. Ánh mắt nó lướt qua em, không chút ấm áp, hướng thẳng vào người ba đang đứng gần đó, gương mặt ông ta đỏ bừng, đôi mắt bùng cháy phẫn nộ.

Nhưng Jaeyi chưa dừng lại. Nó xoay người, kéo Seulgi sát vào mình, một tay ôm ngang eo em như thể em là chiến lợi phẩm. Trước đám đông, trước ánh mắt của người ba, nó cất giọng, ngọt ngào nhưng đầy thách thức.

“Ba, đây là bé người yêu omega của con. Dễ thương, đúng không?”

Lời nói ấy như muối xát vào vết thương đang rỉ máu của em khiến những người xung quanh quay lại, tò mò nhìn vào cặp đôi kỳ lạ này. Jaeyi diễn xuất hoàn hảo trong vai một đứa con ngoan, một người yêu tận tụy, nhưng ánh mắt nó vẫn lạnh lùng, sắc bén để tận hưởng từng giây của sự đau đớn mà nó gây ra.

Trong khoảnh khắc ấy, Seulgi bị giáng một cú đòn tàn khốc khi toàn bộ sự thật kinh hoàng phơi bày trước mắt. Ánh mắt em vô tình bắt gặp người ba của Jaeyi, đứng gần đến mức em có thể thấy những đường gân nổi lên trên trán ông ta, ánh mắt ông ta bùng cháy phẫn nộ, như ngọn lửa sẵn sàng thiêu rụi cả hai. Sự hiện diện của ông ta, kết hợp với nụ cười đắc ý của Jaeyi và lời giới thiệu tàn nhẫn “bé người yêu omega” trước đám đông, xé toạc mọi ảo tưởng của em thành từng mảnh vụn.

Em không phải người yêu, không phải người mà Jaeyi quan tâm. Em chỉ là một con rối, một công cụ để nó chọc tức người ba, để nó phá vỡ những giới hạn cấm kỵ mà ông ta đặt ra. Mỗi cái nắm tay, mỗi muỗng thức ăn, và cả nụ hôn đẫm máu vừa rồi, đều là những cảnh trong vở kịch độc ác mà Jaeyi dàn dựng, và em, với trái tim đầy hy vọng ngây thơ, đã tự nguyện bước vào, để rồi bị phản bội một cách tàn nhẫn.

Nhưng điều khiến trái tim em tan nát không chỉ là sự lừa dối, mà là lời tuyên bố “omega” của Jaeyi, vang lên giữa đám đông như một bản án tử hình. Nó đã hứa sẽ giữ bí mật, đã thề sẽ bảo vệ danh tính của em, vậy mà giờ đây, nó phơi bày tất cả trước ánh mắt tò mò của những người xa lạ, trước sự phẫn nộ của người ba, như thể bí mật ấy chẳng có giá trị gì.

Seulgi cảm thấy cơ thể mình run rẩy dữ dội vì nỗi sợ hãi tột độ đang cào xé lồng ngực. Em cúi đầu, đôi tay siết chặt mép áo, như muốn che giấu chính mình khỏi ánh mắt của đám đông, khỏi sự thật rằng em là omega, một danh tính mà em đã cố gắng chôn vùi. Nỗi sợ ấy khiến em chỉ biết co ro chịu đựng, không dám ngẩng mặt lên để đối diện với những ánh mắt đang dán vào mình.

Hàng loạt câu hỏi điên cuồng chạy qua đầu Seulgi, liên tiếp đâm vào tâm trí em. Tại sao Jaeyi làm thế? Nó đã hứa sẽ giữ bí mật, đã nói rằng sẽ không để ai biết, vậy sao lại phản bội em? Sao lại biến em thành trò cười trước đám đông, trước người ba của nó? Nó muốn gì? Muốn hủy hoại em, muốn thấy em tan nát, hay chỉ đơn giản là thích thú với sự đau đớn của em? Liệu tất cả những khoảnh khắc trước đây, ánh mắt sâu thẳm hay cái nắm tay dịu dàng đều là dối trá, đều là một phần của trò chơi bệnh hoạn này? Tâm trí em quay cuồng, mỗi câu hỏi là một ngõ cụt, dẫn em sâu hơn vào bóng tối của nỗi hoảng loạn và tuyệt vọng.

Nước mắt trào ra không còn lặng lẽ như trước, mà tuôn rơi dữ dội bởi Seulgi đã không thể kìm nén thêm được. Chúng lăn dài trên má em, hòa lẫn với máu còn sót lại từ nụ hôn, tạo thành những vệt đỏ hồng lem luốc trên gương mặt nhợt nhạt. Mỗi giọt nước mắt là một mảnh vỡ của trái tim em, mang theo nỗi đau, sự nhục nhã, và cả sự phản bội đang cào xé tâm hồn.

Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng. Đôi môi em run rẩy, vẫn còn vị máu tanh nồng, một lời nhắc nhở về sự tàn nhẫn của Jaeyi. Em cúi đầu thấp hơn, mái tóc rối bù rơi xuống che khuất gương mặt, như một bức màn mong manh cố gắng bảo vệ em khỏi ánh mắt của đám đông, khỏi nụ cười đắc ý của Jaeyi, khỏi ánh mắt đầy phẫn uất của người ba.

Sự ghê tởm trào dâng, không chỉ với Jaeyi mà còn với chính mình. Em ghê tởm nó vì đã biến em thành một món đồ chơi, một phương tiện để trả thù, không chút màng đến những vết sẹo nó khắc sâu trong tâm hồn em. Em ghê tởm chính mình vì đã từng nghĩ tốt về nó, đã từng để tia hạnh phúc nhỏ bé ấy len lỏi vào lòng, đã từng tin rằng nó có thể chuộc lỗi cho cái ngày làm cổ họng em đau rát.

Nhưng Jaeyi chưa bao giờ biết sai.

Nó không xin lỗi, không hối hận. Nó chỉ ngày càng tàn nhẫn hơn, say sưa với máu và nước mắt của con mồi. Lời giới thiệu “bé người yêu omega” của nó, trước mặt người ba và đám đông để lại em trơ trọi trong cơn bão của sự nhục nhã và hoảng loạn.

Người ba của Jaeyi, không chịu nổi cảnh tượng ấy đã siết chặt tay, những khớp ngón tay trắng bệch, rồi quay người bước nhanh về phía xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên, sắc gọn như một nhát chém cuối cùng vào trái tim tan nát của Seulgi. Nhưng em không còn quan tâm đến ông ta nữa. Tất cả những gì em cảm thấy là cơn giận bùng cháy, hòa lẫn với nỗi đau và sự nhục nhã đang xé nát lồng ngực. Em ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhìn thẳng vào Jaeyi, vào nụ cười đắc ý vẫn đọng trên môi nó.

“Đồ khốn nạn!”

Seulgi hét lên, giọng run rẩy vì đang khóc, nhưng lại mang theo tất cả sự phẫn uất và đau đớn mà em đã kìm nén.

Em đẩy mạnh Jaeyi ra, dùng hết sức lực còn lại để thoát khỏi vòng tay nó, không quan tâm đến ánh mắt tò mò của đám đông, nụ cười đắc ý của nó, hay tiếng xì xào bắt đầu vang lên xung quanh. Em quay người, chạy vụt qua những gương mặt xa lạ, để ánh đèn neon lạnh lẽo và tiếng ồn của ga tàu nuốt chửng mình. Chân em bước vội, gần như loạng choạng, nước mắt hòa vào gió đêm, mỗi giọt là một mảnh vỡ của trái tim em, rơi xuống mặt đường như những viên ngọc tan tác.

Mỗi bước chạy là một nỗ lực tuyệt vọng để trốn khỏi nỗi nhục nhã, khỏi sự phản bội, và khỏi chính trái tim mình, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ tự đâm sâu vào lồng ngực với mỗi nhịp đập dần yếu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com