Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Rượu, chứng mất ngủ, và hôm nay mình sẽ ăn gì?


Tôi đã không thể ngủ, sau đó tôi tìm đến rượu như một liều thuốc an thần. Bản thân tôi nghĩ rằng nó tốt cho chính mình nhưng bác sĩ không như thế. Tôi cho rằng ông không hiểu hết được vị ngọt của Tequila và Rum, hay Vodka, hay thậm chí là loại champagne rẻ tiền trong siêu thị cũng có thể làm dịu đi sự thật đắng chát đang bủa vây tôi.

Tôi cứ đinh ninh mình sẽ trở thành một chuyên gia về rượu, rằng tới thời điểm nào đó, tôi sẽ biết và nếm được tất cả các loại rượu lạ tên trên đời. Nhưng tới ngày dạ dày tôi quặn lên dữ dội như có một công trường đang thi công trong đó, bác sĩ cấm tiệt tôi không được đổ chất lỏng có hại ấy vào người nữa.

- Nếu cậu còn uống nữa, cậu sẽ chết đấy Taeyong-ssi. - nguyên văn của bác sĩ là như thế.

Ông nhăn mày gõ lạch cạch bàn phím máy tính, dặn dò tôi một ngày không được uống quá mức hạn mi li lít cho phép, sau đó thì sẽ giảm dần cho đến số không. Tôi gật đầu nhưng không xem đó là mệnh lệnh cần làm theo. Tôi cầm áo khoác bước ra khỏi phòng khám. Trên hàng lang toàn là những ông chú có tuổi chờ đến lượt mình. Có vẻ tôi là người trẻ nhất trong số bệnh nhân tìm đến đây vì vấn đề rượu bia. Cũng phải, chẳng ai như tôi, tôi đã sụp đổ hoàn toàn ở cái độ tuổi đáng lẽ phải vắt chân lên xây dựng sự nghiệp.

Ngày đầu tiên tôi uống ít rượu lại, tôi nhớ em.

Tôi nằm sải tay một mình trên chiếc giường đã từng vừa vặn vì có em bên cạnh. Khác với những lần trước say bí tỉ và vùi mặt vào gối nằm của em thiếp đi dễ dàng, tôi bắt đầu đếm những ngôi sao tưởng tượng trên trần nhà. Một, hai, ba, bốn mươi lăm, năm mươi sáu, sáu mươi bảy, bảy mươi tám, tám mươi chín, một trăm. Người ta nói đếm sao sẽ dễ ngủ, nhưng có những ngày gần đếm được đến một ngàn, tôi chuyển sang đưa ngón trỏ của mình lên vẽ chòm sao Bảo Bình - chòm sao của người sinh vào tháng hai - chòm sao của em.

Em sinh đúng ngày Lễ tình nhân - một dịp thật thích hợp để tặng gộp quà tình nhân và sinh nhật. Năm đó, cái năm chúng tôi chuyển vào nhà mới, tôi tặng em một bộ âu phục may thủ công để sau này em có thể tự tin cùng nó đi gặp đối tác (vì em đã lên chức trưởng phòng mà). Bộ âu phục đó tốn hai trăm trang dịch thuật của tôi, nhưng đó là một cái giá không tệ.

Em vuốt tóc gọn ghẽ, mặc âu phục và đi giày da. Trông em giống chú rể hơn là một nhân viên văn phòng vì vẻ ngoài của em quá hoàn hảo.

- Chúc mừng sinh nhật em. - tôi muốn ôm em nhưng không dám để bộ âu phục bị bất cứ vết hằn nào.

Em cười vì bộ dạng dang tay giữa không trung rồi đứng sững lại của tôi. Em cầm lấy tay trái của tôi, hôn lên đốt ngón tay tôi và cắn nhẹ một vòng tròn quanh ngón áp út của tôi. Dấu răng em trông như một chiếc nhẫn. Tôi tự cầm tay mình và ngắm nghía thật lâu.

- Lễ tình nhân vui vẻ, Taeyongie. - ngón trỏ của em chạm vào đầu mũi tôi. Tôi la toáng lên là coi chừng âu phục nhưng em vẫn ôm tôi siết chặt.

Năm sau khi em nói câu này lần nữa, em đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn thật sự. Em cũng đeo. Tôi nằm trong lòng em, tận hưởng làn nước và thân nhiệt ấm áp của em bao quanh tôi. Tôi trông tay em và tay tôi chẳng rời được mắt.

- Xin lỗi. Sau này em sẽ tặng cho anh một chiếc nhẫn đẹp hơn, có giá trị hơn. Và tới lúc đó thì anh sẽ không thể rời khỏi em. - giọng nói em ồm ồm bên tai tôi. Tôi hơi khó khăn khi phải xoay mình trong cái bồn tắm nhỏ nhắn.

Thật muốn nói yêu em một ngàn lần.

Nhưng thế sẽ đứt hơi mất - tôi tự nghĩ rồi tự phản bác.

- Vậy thì cho anh trả góp cả đời. - hai má lúm đồng tiền của em lộ ra. Tôi há miệng cắn nhẹ vào đó.

Tiếp tục là vài cơn choáng váng. Chúng tôi đã nán lại trong bồn nước ấm để hôn nhau.

Còn giờ đây, tôi chỉ còn có thể gỡ chiếc nhẫn bạc trên tay mình ra và hôn lên nó. Tôi muốn tìm rượu. Tôi tự hứa là mình sẽ uống hết rồi mấy ngày sau không uống cũng được để bảo toàn định luật mi li lít của vị bác sĩ - dù tôi biết đó không phải là cách đúng đắn để giới hạn.

Nếu uống rượu nữa và chết, tôi nghĩ nó là một cái chết say mèm đầy lý tưởng. Lần sau gặp lại, bác sĩ mà mắng tôi như thế nữa, tôi sẽ trả lời là Được thôi.

Được thôi.

Nhưng bây giờ tôi không muốn chết, và thậm chí còn không muốn ngủ.

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Ánh nắng sớm không chiếu được tới tôi vì đã có rèm che. Tôi hoảng hốt bật dậy, tự trách mình tại sao lại ngủ. Tôi đã khó ngủ gần hàng trăm đêm liền nhưng khi nằm trong vòng tay em dẫu chỉ là giấc mơ, tôi lại trở thành một đứa trẻ dễ dỗ dành như thế. Tôi không nên ngủ, nếu tôi ngủ, tôi sẽ thoát khỏi giấc mơ đó và thoát khỏi em. Tôi lại nhớ đến vòng tay em nữa rồi, điều đó làm đôi vai tôi run rẩy.

Bỗng, một cánh tay ôm lấy eo tôi, sau đó là một mái đầu dụi vào hõm lưng tôi gây nhồn nhột. Tôi giật mình quay lại, trông thấy em đã mặc áo sơmi chỉnh tề để đi làm.

- Chào buổi sáng, Taeyongie. - em có vẻ biếng nhác.

Tôi thốt lên tên em.

- Jaehyunie?

- Em đây?

Tôi không thể nói thêm lời nào được nữa. Cái cảm giác tưởng đã mất em nhưng thấy lại được em rõ là một cảm giác vừa dễ chịu vừa nặng nề. Giấc mơ này dài quá.

- Làm sao thế? Em đã hơi mạnh một chút đúng không? - em hơi nhăn mày, giống như tự trách mình. - Đêm qua em đã làm anh đau đúng không Taeyongie? Cho em xin lỗi.

- À không. - nhớ tới em đang nói về vấn đề gì, tôi hơi đỏ mặt. Giờ tôi mới để ý đến chuyện tôi đang mặc áo ngày hôm qua của em.

- Em có nấu canh kim chi và trứng cuộn rồi đây. Dậy nào, mình cùng nhau ăn sáng thôi. - em khẽ vỗ lưng tôi bằng cách đầy cưng chiều.

Ở nhà, em thường phụ trách mấy món khó nhằn như bữa sáng loại truyền thống: cơm, canh, món mặn và banchan. Tôi chỉ giỏi làm mấy thứ có sẵn như nướng bánh mì, chiên trứng và thịt hộp hoặc thịt xông khói. Cũng có khi lười biếng, tôi chuyển sang món ngọt bằng cách phết đầy mứt dâu và bơ đậu phộng lên lát bánh mì giòn.

Mùi vị này. Tôi chầm chậm ăn. Tôi nhận ra mình đã dựa dẫm vào em quá nhiều. Những việc khác thì không nói, nhưng đến cả việc vào buổi sáng, cơ thể tôi cũng phải chờ em gọi dậy mới chịu bắt đầu hoạt động.

Lúc nào em cũng à ơi, Taeyong của em, dậy nào, dậy cho em nhìn thấy mặt, kẻo em trễ giờ làm mất. Tôi luôn thích câu nói đó của em, nên cho dù đêm qua đã thức đến hai giờ sáng để gõ máy tính, tôi vẫn gượng dậy cùng em ăn sáng vào lúc bảy giờ.

Ăn xong, tôi đeo bao tay vào rửa chén - đây là chuyện thường ngày của tôi. Trong khi đó, em sẽ súc miệng lại, chải tóc một chút rồi đi làm.

Thú thật tôi chẳng muốn em rời nhà tí nào. Nhỡ đâu đây là ác mộng, em đi luôn chẳng trở về thì sao? Vì vậy tôi cố tình rửa mọi thứ thật nhanh rồi chờ em ở cửa ra vào. Tôi dang tay ào vào lòng em, ngửi mùi thơm trên người em, như một chú mèo quấn lấy chủ nhân.

- Taeyong này! - một tay em đặt sau đầu tôi, dịu dàng xoa lên.

Em bảo em trễ giờ làm chứ gì? Tôi phụng phịu, không buông em ra.

Thế mà em lại bảo, hay em cáo ốm ngày hôm nay nhé. Để làm gì? Để ở nhà với anh.

Em cười, nhéo lấy hai cái má bí xị của tôi, lại hôn lên vết sẹo dưới đuôi mắt tôi. Tôi nghĩ rằng đây là ngôn ngữ riêng của em thay cho lời "Em yêu anh" thông thường.

- Nhưng như thế thì ngày Giáng sinh em phải đi làm. - em cầm điện thoại, xem xét lại số ngày nghỉ chưa dùng đến của mình. Vậy thôi, tôi lí nhí, tay dần trượt khỏi eo em nhưng em đã ôm tôi lại, vừa bấm số gọi cho sếp lớn vừa đặt cằm lên vai tôi.

Chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đến một phút, em đã cáo ốm thành công vì dù gì trong năm qua, em cũng khá chăm chỉ đi làm đều đặn. Em để lại điện thoại trên bàn, bế phốc tôi dậy khiến tôi loạng choạng ôm lấy cổ em.

- Nào, mình ngủ thêm một chút nữa nhé? - em đi đến giường, gói chúng tôi lại trong chăn. Tôi kê đầu trên cánh tay em, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực em. Nào có ngờ, âm thanh tôi tha thiết nghe nhất lại là âm thanh này - cái thứ âm thanh báo hiệu em còn sống.

- Trưa nay mình ra ngoài ăn được không em? - tôi hỏi, bắt đầu áp tai gần hơn với tiếng đập thình thịch.

- Anh muốn ăn gì? - em miết nhẹ đầu ngón tay lên chân vành tai tôi, thật dễ chịu làm sao. Tôi cảm giác bao tâm tư gợn sóng đã được em vuốt lại thẳng thớm.

Tôi cũng chả biết ăn gì, tôi chỉ muốn được ở bên em.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com