Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Nhớ lại ư?

Heeseung muốn nhớ. Nhưng càng cố đào sâu vào ký ức, đầu anh càng đau nhói. Những hình ảnh thoáng qua trong tâm trí: hàng loạt những hình ảnh rợn người của một vụ tai nạn lướt qua trước mắt anh, một người với gương mặt mờ nhạt ở gần đó đang nhếch môi cười, một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng, tiếng máy kêu bíp bíp đều đặn. Một đôi bàn tay run rẩy siết chặt lấy ga giường. Một giọng nói quen thuộc thì thầm:

"Nếu có kiếp sau, cậu vẫn sẽ ở bên tôi chứ?"

Anh khẽ khựng lại. Đây chẳng phải là Jake sao?

Anh khẽ khựng lại.

Đây chẳng phải là Jake sao?

Jake trong ký ức của Heeseung khác xa với Jake của bây giờ. Hắn là một người vui tươi, hoạt bát, luôn có nụ cười tươi tắn và ánh mắt đầy sức sống. Giọng hắn khi ấy rộn ràng và đầy nhiệt huyết của tuổi đôi mười, tay chân không bao giờ yên, luôn có những cử chỉ sinh động khi nói chuyện. Jake là kiểu người có thể làm cho bất kỳ ai cười chỉ bằng cách xuất hiện trong căn phòng, mang theo năng lượng tích cực lan tỏa khắp nơi.

Đột nhiên, Heeseung cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác ấy nặng nề và xuyên thấu, mang theo một sự tuyệt vọng đến ngộp thở, một nỗi đau khổ không thể diễn tả bằng lời. Anh chậm rãi nhìn xuống, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Là Jake. Hắn đang nhìn anh từ dưới lên, nhưng ánh mắt của hắn giờ đây mang một nỗi buồn sâu thẳm đến kỳ lạ.

Đôi mắt ấy không giống trong kí ức của Heeseung. Thay vào đó, chúng chứa đựng một sự đau khổ vô tận, một nỗi tuyệt vọng cô đơn của người đang chứng kiến người mình thương đã chẳng còn nhớ nhũng kỉ niệm đẹp của cả haii. Trong ánh mắt ấy, Heeseung có thể thấy được sự thương hại sâu sắc, nhưng sâu hơn cả, là một tình yêu vô điều kiện đang phải chịu đựng nỗi đau của việc không thể cứu được người mình yêu. Jake đang nhìn anh với ánh mắt của một người đã mất tất cả nhưng vẫn không thể buông tay, vẫn cố gắng níu kéo từng khoảnh khắc cuối cùng bên người anh yêu, dù biết rằng mọi nỗ lực đều có thể là vô ích.

- Heeseung.-  Jake khẽ gọi tên anh, như thể sợ nếu nói lớn hơn, anh sẽ tan biến ngay trước mắt hắn.

Và rồi, Jake ôm chầm lấy anh. Cái ôm mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng. Hắn vùi mặt vào cổ Heeseung, giọng trầm thấp lẩm bẩm bên tai:

- Vợ ơi...

Heeseung đơ mất vài giây. Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm giác rợn người đều bị đánh bay sạch. Chỉ còn lại vòng tay siết chặt của Jake, hơi ấm của hắn bao quanh lấy anh.

- Vợ?- Heeseung lúng túng lẩm bẩm, nhưng giọng không có chút sức lực nào.

Jake không buông. Ngược lại, hắn còn ôm chặt hơn, như thể sợ nếu nới lỏng một chút thôi, anh sẽ biến mất.

- Tại sao anh lúc nào cũng như thế?- Jake thì thầm. - Lúc nào cũng muốn một mình chịu đựng mọi thứ. Anh có biết em đã tìm anh bao lâu rồi không?

Heeseung cảm thấy tim mình đập loạn. Anh có cảm giác như đã nghe thấy những lời này trước đây.

Không, không phải chỉ một lần. Mà là nhiều lần.
Chẳng phải Jake đã luôn ở bên anh sao? Dù là khi anh đau đớn, khi anh bế tắc, khi anh muốn biến mất khỏi thế giới này...

Jake vẫn luôn tìm thấy anh.

- Ngốc thật đấy.-  Heeseung thì thầm, chậm rãi vòng tay ôm lại Jake. - Em cứ ôm chặt thế này thì anh đi đâu được nữa.

Jake bật cười. Nhưng trong tiếng cười ấy có chút run rẩy, một sự bấp bênh khiến nó nghe không giống tiếng cười mà giống một tiếng khóc bị nghẹn lại. Hắn cũng đang cố níu giữ khoảnh khắc này, cố gắng giữ cho giọng nói không vỡ vụn khi nói những lời cuối cùng. Có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong từng âm thanh, từng hơi thở của Jake, nỗi sợ hãi rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn được ôm người mình yêu.

- Vậy thì đừng đi nữa- Câu nói ấy không chỉ là lời cầu xin mà còn là tiếng van lạy tuyệt vọng từ tận đáy tim. Jake biết rằng anh không thể ở lại, nhưng hắn vẫn không thể không nói ra những lời ấy, dù chỉ để được nghe tiếng vọng của chúng trong không gian lạnh lẽo này.

Heeseung không trả lời. Anh biết rằng bất kỳ lời nào cũng sẽ chỉ làm tổn thương Jake nhiều hơn. Anh chỉ khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của Jake đập dưới lồng ngực, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn truyền sang anh. Đây có thể là lần cuối cùng anh được cảm nhận những điều này, lần cuối cùng được ở trong vòng tay của người anh yêu.

Có lẽ chỉ lần này thôi. Chỉ lần này, anh sẽ không suy nghĩ về những gì phải đối mặt, không nghĩ về sự thật đau đớn đang chờ đợi phía trước. Chỉ lần này, anh sẽ để bản thân được yêu thương và được yêu thương lại, dù biết rằng tất cả có lẽ sẽ phải kết thúc.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

________________________

Ngắn hui tại cũm bí quá r

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com