5
Heeseung lái xe trở về căn hộ, cả người vẫn còn chìm trong trạng thái căng thẳng đến nghẹt thở. Bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, bám chặt lấy vô lăng như thể nếu buông ra, anh sẽ mất kiểm soát hoàn toàn. Dù điều hòa trong xe vẫn đang chạy đều ở mức thấp, nhưng một cơn lạnh lạ lùng len vào tận xương sống, khiến anh không thể nào ngừng rùng mình.
Con đường về nhà vốn quen thuộc nhưng hôm nay lại kéo dài bất thường. Mỗi khúc cua, mỗi ánh đèn đường, mỗi đoạn vỉa hè đều gợi lên cảm giác không yên, như thể mọi thứ đã trở nên sai lệch một cách khó nhận ra. Tòa chung cư đứng sừng sững trong màn chiều, bình thản và yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mọi người vẫn sinh hoạt như thường lệ. Không ai biết điều anh vừa phát hiện. Không ai nhìn thấy những dòng chữ đang ám ảnh tâm trí anh.
Và cũng chỉ có một mình anh mang theo nỗi sợ đó, như thể toàn bộ sự thật bị bóp nghẹt lại, chỉ còn mình anh hít thở trong bầu không khí đang vẩn đục dần.
Anh bước vào thang máy, bấm nút lên tầng năm. Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng quạt gió chạy khẽ và ánh đèn vàng mờ chiếu lên làn da tái nhợt của anh. Các con số trên bảng điều khiển nhảy qua từng tầng, chậm chạp đến mức khiến lòng anh càng thêm nôn nóng. Cảm giác như anh đang bị giam giữ trong một chiếc hộp kín, không lối thoát.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, hành lang vẫn trống trơn như mọi khi. Một dải sáng mờ hắt xuống sàn gạch, kéo theo bóng đổ dài của Heeseung. Anh bước ra vài bước, lòng còn đang rối bời, thì bỗng khựng lại ngay lập tức.
Cánh cửa căn hộ 506 đang mở hé.
Cơn lạnh tràn lên khắp người anh như một cơn sóng ngầm. Anh nhớ rất rõ bản thân đã khóa cửa trước khi rời đi. Mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều cẩn thận kiểm tra hai lần, không thể nào có chuyện quên được.
Cổ họng khô rát, tay anh tự động siết chặt chùm chìa khóa trong túi áo như một phản xạ phòng vệ bản năng. Cánh cửa nhẹ nhàng đung đưa, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để khiến anh cảm thấy bên trong đó có điều gì đó đang chuyển động, thứ gì đó vừa bước vào trước anh chỉ vài giây.
Heeseung chậm rãi bước lại gần, mỗi bước đều nặng trịch. Khi chỉ còn cách một khoảng ngắn, anh đưa tay chạm vào mép cửa và nhẹ nhàng đẩy nó ra. Một cơn gió lạnh buốt lướt qua da anh ngay khoảnh khắc khe cửa mở rộng hơn. Bên trong căn hộ tối đến mức ánh sáng từ hành lang không thể len vào được. Anh không nhìn thấy gì cả. Căn phòng tối như đã bị một lớp bóng đêm đặc sệt phủ kín.
Bỗng, một âm thanh khẽ cất lên từ trong bóng tối.
"Heeseung."
Giọng nói vang lên rõ ràng và quen thuộc. Đến mức tim anh gần như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Đó là giọng của chính anh.
Không cần suy nghĩ, Heeseung lập tức đóng sập cửa lại, hơi thở rối loạn như vừa chạy băng qua một cơn ác mộng. Anh lùi ra xa, hai tay run rẩy khóa cửa lại, mắt không rời khỏi tay nắm như thể sợ nó sẽ tự động xoay mở ra bất cứ lúc nào.
Anh không thể ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa.
Ngay khi vừa đến bãi đậu xe, anh ném mạnh chìa khóa vào ổ, vặn nhanh, khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên trong im lặng, tiếng ồn duy nhất giữa một bãi đậu xe vắng lặng như tờ.
Nhưng đúng khoảnh khắc anh vừa siết tay vào cần số chuẩn bị rời đi thì có tiếng gõ.
Knock. Knock. Knock
Lại là ba tiếng gõ rõ ràng, dứt khoát giữa không gian tĩnh mịch
Heeseung quay ngoắt đầu lại nhưng vẫn chẳng có ai cả.
Nhưng trên mặt kính phủ hơi nước, in rõ một dấu bàn tay với năm ngón tay thon dài đến lạ kì hiện rõ mồn một trên đó, cứ như vừa mới có một ai đó đứng ở ngoài cửa xe.
Anh chẳng thể còn suy nghĩ gì được nữa.
Chân anh đạp mạnh lên bàn ga. Chiếc xe lao vút ra khỏi bãi đậu, để lại phía sau tòa nhà đang dần chìm trong bóng tối, nơi ánh đèn vàng không còn đủ để soi rõ ranh giới giữa thực và ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com