9
Heeseung cảm thấy toàn thân như đóng băng. Bàn tay lạnh buốt kia vẫn đang siết lấy cổ tay anh - không quá mạnh, nhưng đủ để anh không thể quay đầu bỏ chạy. Jake vẫn ở đó, gần đến mức anh có thể nhìn thấy từng sợi tóc lòa xòa trước trán hắn, có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh phả lên cổ mình. Không một ai lên tiếng. Không còn tiếng gõ cửa. Không còn bước chân ngoài hành lang. Tất cả chỉ còn là sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Anh cố gắng điều hòa nhịp thở, nhưng ngực như bị đè nén bởi một tảng đá vô hình. Căn phòng dường như nhỏ lại, bốn bức tường khép chặt lấy nhau, ánh sáng từ bên ngoài đã không còn đủ sức len lỏi qua lớp rèm nặng nề. Chỉ có ánh mắt của Jake - đôi mắt đen sâu hút như vực thẳm - đang nhìn anh chằm chặp.
- Anh đi đâu thế? - Jake hỏi lại, giọng hắn bình thản như những câu chuyện phiếm thường ngày, nhưng trong âm sắc đó là một lớp ngữ điệu mỏng manh, lạnh lẽo như kim loại, giấu sau lớp vỏ dịu dàng ấy là một lưỡi dao đã được mài kỹ.
Heeseung không trả lời. Anh không biết nên trả lời thế nào. Không, chính xác hơn là anh không thể. Miệng anh mở ra, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không phát thành tiếng. Jake không siết tay mạnh hơn, nhưng bàn tay kia cũng không buông ra. Nó như một nhánh rễ bám chặt vào da thịt, khiến anh có cảm giác bản thân đang bị nuốt chửng từng chút một.
Trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh khác lại lướt qua gáy anh. Không mạnh, chỉ nhẹ thôi, đủ để khiến từng cọng tóc dựng đứng. Heeseung khẽ rùng mình. Không khí trong phòng đột ngột thay đổi, và anh không thể lý giải chính xác nó thay đổi như thế nào, nhưng có điều gì đó đang dần trở nên khác biệt. Một cảm giác lạnh lẽo sâu tận trong xương, không đến từ thời tiết, mà đến từ đâu đó xa hơn, sâu hơn, như thể không gian xung quanh anh đang rung lên bởi một thế lực không thể gọi tên.
Jake vẫn giữ lấy cổ tay anh, nhưng ánh mắt hắn khẽ lệch đi, không nhìn vào mặt anh nữa, mà nhìn về phía sau lưng anh, nơi cánh cửa phòng vẫn đang khép hờ. Và chính vào lúc đó, Heeseung cảm nhận được nó. Có ánh mắt khác, một cái nhìn xuyên qua lớp tường, xuyên qua màn đêm, xuyên qua cánh cửa đóng kín kia mà đâm thẳng vào gáy anh.
Anh quay đầu lại.
Vẫn không có gì cả. Cánh cửa vẫn khép. Căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo và yên tĩnh.
Nhưng anh biết. Cảm giác bị nhìn chằm chằm kia không phải tưởng tượng. Ai đó, hoặc là thứ gì đó đang đứng ở phía bên kia cánh cửa, đang theo dõi họ, đang đợi một thời điểm, có thể là một khoảnh khắc anh lơ là, hoặc một bước chân anh dám bước ra khỏi vùng sáng hiếm hoi này.
Jake vẫn nắm chặt cổ tay Heeseung, không quá mạnh, nhưng đủ để khiến anh không thể rút lui. Ánh mắt hắn bắt đầu dịch chuyển, không còn tập trung vào anh nữa mà nghiêng nhẹ về phía cánh cửa đang khép hờ phía sau lưng. Heeseung cảm nhận được rất rõ điều đó, cái cảm giác lạnh buốt len lỏi dọc theo xương sống, rồi tràn ra khắp cơ thể anh như nước tràn qua miệng ly.
Không có gì chuyển động trong căn phòng, cũng chẳng có tiếng động nào vọng lại từ bên ngoài, nhưng Heeseung biết rằng có một ánh nhìn đang hướng thẳng về phía mình, âm thầm, kiên nhẫn, sâu và đen đến mức không thể diễn tả bằng lời. Nó không đến từ Jake, mà từ một nơi khác, từ phía bên kia cánh cửa. Một thực thể nào đó đang đứng đó, dõi theo họ, và chờ đợi.
Anh không dám quay đầu lại, nhưng bàn tay Jake siết thêm một chút, như thể đang ra hiệu rằng anh không cần làm vậy. Jake lên tiếng, giọng hắn trầm khẽ, rành rọt trong từng từ một cách lạ kỳ:
- Anh cảm nhận được rồi, phải không? Tôi biết là sẽ đến lúc anh cảm nhận được.
Heeseung nuốt khan, tim anh đập mạnh đến mức từng nhịp đều vọng vang trong lồng ngực. Anh nhìn Jake, đôi mắt lấp đầy sự hoang mang.
- Cái gì đang ở ngoài đó?
Jake không vội trả lời. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi trở lại trên gương mặt Heeseung.
- Là một phần của sự thật, một phần của những gì anh đã cố quên, hoặc chưa bao giờ thực sự muốn nhớ lại. Có thể bây giờ anh không còn nhớ ra nữa, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, mói thứ sẽ lần lượt ùa về mà thôi
Heeseung lắc đầu, vô thức lùi về sau một chút.
- Tôi chưa từng quên gì cả. Tôi nhớ rõ từng chuyện xảy ra...
- Anh có chắc không? - Jake ngắt lời, giọng hắn không mang theo sự mỉa mai, chỉ đơn giản là một câu hỏi được thốt ra quá bình tĩnh, khiến nó trở nên nặng nề đến ngột ngạt.
Heeseung sững lại. Một điều gì đó bên trong anh chợt rung lên, rất khẽ như tiếng chuông báo động bị kìm nén. Những hình ảnh lướt qua trong tâm trí anh, chúng lộn xộn, nhòe nhoẹt như thể bị phủ bụi từ rất lâu rồi.
Anh biết chứ. Biết rằng trí nhớ của anh đã chẳng còn trọn vẹn từ khi bước chân vào căn nhà này. Nhưng Heeseung vẫn cứ cố thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đang diễn ra theo đúng logic, rằng những điều quái lạ chỉ là trùng hợp, rằng cơn ác mộng rồi sẽ qua. Nhưng sau tất cả, sự thật vẫn sẽ mãi là sự thật, dù có là thần tiên hay ông trời cũng chẳng thể thay đổi được trật tự của nó. Vẫn có gì đó trong anh đã sai lệch từ rất lâu rồi. Và càng nghĩ sâu, anh càng không thể phân biệt được đâu là thứ mình thực sự nhớ, đâu là thứ mình chỉ tưởng rằng mình đã từng biết.
Jake khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ, không hẳn là cười chế giễu, nhưng cũng chẳng hề an ủi. Như thể hắn đang chờ đợi anh tự nhìn thấy điều mình đã bỏ lỡ. Và rồi, tay hắn buông ra. Heeseung giật lùi lại một bước, cổ tay vẫn còn vương cảm giác lạnh buốt.
Ngoài kia, bóng tối vẫn đang chờ. Và trong bóng tối đó, một điều gì đó đang sống. Đang thở. Đang lặng lẽ bước từng bước một về phía căn phòng họ đang đứng, từng bước chân không âm thanh, nhưng đủ khiến không khí biến dạng. Một phần nào đó trong anh hiểu, nếu anh không đối mặt với nó, thì nó sẽ xông vào ngay tức khắc, chẳng có tiếng gõ cửa nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com