Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

V

Jake thấy em ngồi thần người ra một lúc bèn hỏi:

"Em cảm thấy không khỏe ở đâu sao?"

Giấu đi ý nghĩ thật sự của mình, Sunghoon lắc đầu.

Nhận ra trong ánh mắt người kia vẫn chưa chịu rũ bỏ hết mối bận tâm, em nói thêm "Cũng không có chuyện gì đâu ạ".

"Vậy sao tối qua em lại đột ngột ngất đi thế? Là ta khiến em cả kinh đến mức đó ư?"

Giấc mơ kì lạ kia vô tình lướt qua tâm trí Sunghoon lần nữa. Cái rùng mình khe khẽ của em bị Jake nhìn thấy. Nhưng hắn chỉ cười:
"Sunghoon, em nên biết một khi đã ở đây, người duy nhất em không được phép che giấu bất cứ chuyện gì là ta."

Sunghoon căng thẳng gật đầu.

"Chỉ là ta muốn biết về mối liên hệ giữa em và Lee Heeseung. Em sẽ thành thật mà trả lời ta chứ?"

Sunghoon ngập ngừng trong chốc lát rồi cũng đáp lời:
"Sunghoon là người ở của nhà họ Lee. 5 năm về trước trong một chuyến hàng buôn nô lệ, là cậu chủ Heeseung đã cứu Sunghoon và những người khác. Nhưng vì lúc đó Sunghoon không có người thân cũng không có nơi nào để về, cậu chủ Heeseung mới quyết định dẫn Sunghoon theo..."

"Em không có người thân sao?"

"Vâng ạ. Sunghoon không có ký ức gì về bố mẹ hết, đến cả cái tên cũng là cậu chủ Heeseung đặt cho."

Jake nghe thấy em một câu liền nhắc tới Heeseung, hai câu cũng là Lee Heeseung, trong lòng có chút không vui. Đối với hắn, những gì liên quan đến cái tên này đều mang lại một dự cảm chẳng lành.

"Hình như Lee Heeseung có ý nghĩa rất đặc biệt với em thì phải."

Sunghoon rõ ràng không hiểu hết ẩn tình trong câu nói đó nên mới thật thà gật đầu: "Vâng ạ, cậu chủ Heeseung đối với Sunghoon rất tốt".

Đến đây, Jake thực sự không cười nổi nữa. Vẻ mặt hắn nhanh chóng chuyển thành xám xịt.

"Vậy sao?" Hắn cười nhạt "Tốt bụng đến mức đẩy em vào bước đường này, đúng là rất biết cách làm ta ngạc nhiên đấy."

Sunghoon đã muốn phản bác ngay những lời vừa rồi để bảo vệ cậu chủ. Nhưng nhìn ra vẻ bực tức trên mặt hắn, em nhất thời sợ đến cứng miệng.

Với Sunghoon mà nói, em vẫn luôn tin rằng cậu chủ Heeseung là người tốt. Em cũng vì muốn báo đáp cậu chủ nên mới tham gia vào kế hoạch liều lĩnh này.

"Nếu đã muốn tốt cho cậu chủ của em, vậy thì em cần phải biết đâu là cách mình nên cư xử."

"Dạ...?"

Sunghoon cho rằng câu nói vừa rồi chính là minh chứng cho việc Bệ hạ không hài lòng về em, nhưng em lại chẳng thể xác định được mình đã sai ở điểm nào.

"Trước khi hôn lễ được cử hành, em có thời gian một tuần để học hết mọi phép tắc ở đây. Việc sắp phải trở thành ai và gánh vác những trọng trách gì, chắc em cũng đã được nghe Lee Heeseung nói qua rồi?"

"Việc này cậu chủ không..."

Không đợi đến khi Sunghoon nói hết câu, Jake đã bỏ ra khỏi phòng. Hắn bước đi cùng một cảm giác khó chịu đến cùng cực trong lòng, và hắn không muốn ánh mắt ngây thơ đó của em đeo bám tâm trí mình thêm một giây nào nữa.

Tỏ ra mất bình tĩnh thế này chẳng giống hắn của thường ngày chút nào. Và hắn nghĩ, cảm xúc trong hắn bắt đầu đảo lộn là vì em.

***

Jake trước khi đến gặp Sunghoon đã có một cuộc trò chuyện không mấy thoải mái với Lee Heeseung.

Quản lý chặt chẽ biểu cảm của mình xong, Heeseung liền tiến vào phòng, điềm nhiên cúi gập người.

"Xin được diện kiến Bệ hạ." 

Trên ngai vàng, Jake ném một ánh nhìn sắc lạnh về phía hắn. 

"Xem ra tối qua ngươi đã ngủ một giấc rất ngon đấy nhỉ?"

Ngụy trang bằng một nụ cười trên mặt, Heeseung đáp lại:

"Thần sẽ xem như đây là một lời khen ngợi ạ." 

"Sau bao năm, ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào."

Vẫn với nụ cười không chút thành tâm đó, Heeseung khẽ nghiêng đầu:

"Thần không hiểu Bệ hạ đang muốn nói đến vấn đề gì?"

"Gil."

Nụ cười trên mặt Lee Heeseung chợt tắt khoảnh khắc cái tên ấy được nhắc đến. "Gil" là cách gọi thân mật mà cậu đã từng dùng với một người vốn không còn tồn tại trên thế gian này từ rất lâu rồi.

"Ta kì thực rất lấy làm thắc mắc. Tại sao ngươi luôn có thể khiến cho những kẻ xung quanh nguyện chết vì ngươi thế?" Jake nói. Như thể, hắn muốn ám chỉ rằng, đã có ai đó từng vì một lý do như thế mà bỏ mạng.

"Bệ hạ, chẳng phải chủ đề này đã đi quá xa những gì mà Bệ hạ muốn thảo luận với thần rồi hay sao?" Heeseung chuyển hướng cuộc hội thoại mà với cậu, là không mấy dễ chịu.

Jake cười khẩy. 

"Sau chuyện tối qua, chẳng phải nhà ngươi nợ ta một lời giải thích sao?"

"Về mặt nguyên tắc, gia tộc họ Lee chưa từng vi phạm một điều khoản nào trong thỏa thuận. Những gì được ghi trong cam kết không hề nêu cụ thể gia tộc của thần sẽ tiến cử ai cho vị trí hoàng hậu tương lai..."

"Vậy nên người mới vội vàng đem một kẻ đến lai lịch cũng không rõ tới ngồi cạnh ta đấy à?"

Không hề nao núng, Heeseung nói tiếp:

"Sunghoon bây giờ đã chính thức là người của gia tộc họ Lee. Nếu như Bệ hạ nghi ngờ tư cách của em ấy, thì cũng là đang nghi ngờ lòng trung thành của gia tộc của thần."

"Vậy nên tối hôm qua nhà ngươi mới phải cất công giàn dựng một vở kịch để tráo đổi thân phận, chỉ vì ngươi biết chắc từ đầu ta không có cơ sở để phản bác những gì ngươi đã gây ra?"

"Lee Heeseung, những gì ngươi vừa nói và những gì ngươi đã làm, mọi thứ đều mâu thuẫn nhau quá đấy."

Nhận ra mình đã bị dồn đến đường cùng, Lee Heeseung chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn:

"Thần xin nhận mọi hình phạt."

"Ta sẽ không làm những chuyện không đem lại chút lợi ích gì." Jake nói.

Biết mình đã được chừa cho một con đường sống, Heeseung cúi rạp người bày tỏ lòng biết ơn.

"Đội ơn Bệ hạ." 

Nhưng tất nhiên, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ một cơ hội quý giá như thế để đem gia tộc Lee nằm dưới toàn quyền kiểm soát của mình.

"Thay vào đó, lòng trung thành mà ngươi vừa nhắc tới, hãy chứng minh nó cho ta thấy đi."


- Hết chương V -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com