Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10

suốt quãng đường về, tay park sunghoon vẫn không ngừng chảy máu, sim jaeyun không thể về nhà sơ cứu sơ qua được nên quyết định đến bệnh viện dù đang trong ngày nghỉ phép. khoa ngoại tổng hợp luôn đông đúc dù sáng hay tối, sim jaeyun biết nếu vào bệnh viện chắc chắn sẽ bị giữ lại hỗ trợ, nhưng nếu về nhà thì mấy dụng cụ y tế ở nhà không đủ để băng vết thương cho park sunghoon, anh muốn kiểm tra nó có nhiễm trùng hay không.

phòng nghỉ hôm nay có lee heeseung vì hắn trực ca đêm, sim jaeyun bế park sunghoon đang ngủ say đặt lên giường, lee heeseung đang xem bệnh án cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, thêm cả cậu nhóc đó nữa. vẻ mặt của sim jaeyun rất hốt hoảng, còn cậu nhóc thì thương tích đầy người.

"có chuyện gì đấy?"

"nói sau đi"

sim jaeyun vội vàng đeo găng tay, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, nước sát trùng, cẩn thận xem qua vết thương của park sunghoon một lượt. trên vai bị thương khá sâu, mặt thì bầm tím, trên cổ tay và cánh tay cũng bị thương. làm bác sĩ một thời gian rồi, đây là lần đầu lee heeseung trông thấy sim jaeyun run tay đến vậy.

hắn thở dài, gấp gọn bệnh án rồi đẩy sim jaeyun qua một bên, chậm rãi đeo găng tay vào.

"nếu mất bình tĩnh thì không được động vào bệnh nhân"

"xin lỗi..."

đến khi nghe lee heeseung nói câu đó, sim jaeyun mới nhận ra bản thân đang rất vội vàng, chắc chắn sẽ có sai sót nếu sơ cứu cho park sunghoon.

lee heeseung cẩn thận khử trùng vết thương ở vai cho park sunghoon rồi băng gọn gàng lại, mấy vết bầm tím trên tay và mặt cũng được xử lí nhanh chóng, sẵn tiện hắn xem qua tình trạng sức khoẻ của park sunghoon. đứa nhỏ này cơ thể rất yếu, trên người còn có những vết thương khác không riêng gì tay chân, hiện tại còn đang có dấu hiệu bị sốt, lee heeseung đắp chăn cho em rồi mới quay sang sim jaeyun.

"không ổn, lát nữa đưa cậu nhóc qua phòng bệnh truyền dịch đi"

"em biết rồi"

sim jaeyun nhìn park sunghoon, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

"lần sau nếu không được thì phải nói anh làm, khi nãy tay run như vậy mà vẫn dám tiếp tục à?"

"em hơi rối nên..."

lee heeseung thở dài: "cậu nhóc đó rất đặc biệt đúng không?"

"anh mày nhìn ra được mày quan tâm cậu nhóc thế nào đấy, nhưng mà khi đã động vào công việc thì phải thật bình tĩnh, cậu nhóc không bị nặng đến mức đó, mỗi có cầm chai nước sát trùng thôi mà đã run lên hết rồi"

trong lúc lee heeseung và sim jaeyun nói chuyện, park sunghoon bắt đầu cựa quậy, em chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, tất cả đều mờ mịt, em không xác định được mình đang ở đâu, người trước mặt nhìn thoáng qua cũng không phải sim jaeyun. em run rẩy, giọng nói đứt quãng thều thào.

"chú... chú ơi..."

"chú ơi... chú đâu rồi... chú ơi..."

em không nhịn được bật khóc, nỗi sợ vẫn chưa vơi đi nên park sunghoon luôn cảm thấy bất an với mọi thứ xung quanh. sim jaeyun thấy thế lập tức đi đến bên cạnh em, dịu dàng xoa đầu em trấn an.

"tôi đây, tôi đây này"

park sunghoon gượng người ngồi dậy, vai em đau âm ỉ từng cơn, sim jaeyun cẩn thận đỡ em tựa vào giường.

"sao lại ngồi? nằm nghĩ đã"

lee heeseung đứng bên cạnh chèn vô một câu: "nhóc con, cậu đừng quá sức, bác sĩ sim đây lo cho cậu mà tay run luôn đấy"

nói xong, anh thong thả rời đi.

đứa nhỏ trên giường nắm chặt lấy tay sim jaeyun, em vẫn cứ cúi đầu không nhìn về phía anh.

"sunghoon à? em đau à? hay là sang phòng bệnh để tôi kiểm tra lại lần nữa nhé?"

"ngẩng đầu lên cho tôi xem nào, em đau ở đâu?"

park sunghoon ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngấn nước, em nhìn sim jaeyun, trong giọng run run: "chú... khi nãy không thấy chú... em đã nghĩ họ bắt em đi rồi..."

"làm sao có chuyện đó được chứ? khi nãy tôi đến, họ đã bỏ chạy rồi mà, tôi không để ai bắt em đi hết, không phải tôi nói rồi sao?"

"đừng khóc, tôi cứ tưởng em đau"

sim jaeyun nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má em, trong lòng xót xa không biết bao nhiêu cho đủ.

"chú đưa tiền cho họ làm gì..."

"chúng ta nói chuyện này sau nhé?"

anh không muốn nhắc đến chuyện tiền bạc ngay lúc này, vốn dĩ nó cũng không quá quan trọng. so với sức khoẻ của park sunghoon, 10 triệu won kia anh vẫn không quá để tâm.

chuyện hôm nay xảy ra làm sim jaeyun lo lắng về khoảng thời gian anh sẽ đi công tác, thật ra nếu park sunghoon ở yên trong nhà anh thì em ấy chắc chắn sẽ an toàn, nhưng nếu park sunghoon vẫn kiên quyết đi làm thêm, sim jaeyun không thể chắc chắn điều gì cả.

sim jaeyun thở dài, xoa xoa bàn tay có chút bầm tím của em.

"nếu sau này đột ngột có chuyện như vậy, em phải vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tôi, em chỉ cần gọi thôi, đừng quan tâm tôi có nghe máy hay không, chỉ cần tôi thấy em gọi mà không nói gì, chắc chắn tôi sẽ đến chỗ em ngay lập tức"

"hôm nay... nếu tôi không đến đón em, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, tôi cũng không biết tìm em ở đâu nếu họ bắt em đi"

park sunghoon rất thích hơi ấm từ bàn tay của sim jaeyun, một người mà em chỉ vừa quen được mấy tháng, nhưng người đó luôn đối xử dịu dàng với em, luôn lo lắng mỗi khi em gặp chuyện. em thật sự không muốn mình vô thức dựa dẫm vào sim jaeyun, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, park sunghoon đều muốn mình được sim jaeyun bảo vệ.

chí ít rằng em cảm thấy an toàn khi ở cạnh sim jaeyun.

"em thấy... mình gây ra quá nhiều điều phiền phức cho chú..."

"em chỉ là một đứa không nhà không gia đình, chỉ tình cờ được chú giúp đỡ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy chú đã giúp em biết bao nhiêu thứ... em không biết làm cách nào để trả hết ơn nghĩa này của chú..."

đôi mắt cún con cụp lại, em nhỏ giọng: "em đã nghĩ... nếu em rời khỏi nhà của chú, chú không ở cạnh em nữa... thì em sẽ phải sống như thế nào đây? bao nhiêu suy nghĩ mình sẽ tự chống chọi với cuộc đời này mà em từng nghĩ đến khi bỏ trốn, em cảm thấy nó không thể giúp em được, em cứ dựa dẫm vào chú dù em không có quyền làm chuyện đó..."

sim jaeyun đau lòng nhìn park sunghoon, anh áp tay mình lên má em, dịu dàng lên tiếng.

"vậy thì em đừng rời khỏi nhà tôi, tôi đã nói sẽ cho em thuê nếu như em muốn mà, tôi vẫn sẽ ở cạnh em"

"số tiền chú giúp em trả hôm nay... em sẽ trả lại cho chú... mỗi tháng em sẽ gửi cho chú một ít..."

anh bật cười, vờ nhéo mũi em một cái: "khoan nghĩ đến chuyện đó, em giữ sức khoẻ đã, đừng đi làm nữa, đợi mọi chuyện ổn chút rồi đi"

"tôi... sắp phải đi công tác, tôi không yên tâm nếu để em đi làm mà không có tôi ở seoul"

park sunghoon lắc đầu.

"sẽ không sao đâu ạ, chú đừng lo"

"lúc nào em cũng không sao, hôm nay mới bị thế này mà còn không sao à?"

"em sẽ gọi cho chú nếu có chuyện, lúc đó... dù chú ở gwangju thì em cũng gọi, lỡ như em bị bắt đi, ít ra cũng được chào tạm biệt chú lần cuối nhỉ?"

lúc nói ra câu này, mũi park sunghoon trở nên cay xè, nhưng em vẫn cố trưng ra vẻ mặt đang trêu đùa với sim jaeyun. từ bé đến giờ, em chưa từng có suy nghĩ ích kỷ một lần nào cả, vậy mà lần này em lại ích kỷ muốn tương lai đừng ép em phải nói bất kì từ "lần cuối" nào với sim jaeyun.

"em đi gwangju với tôi không?"

"dạ...?"

"xem như đi nghỉ dưỡng cũng được"

park sunghoon mỉm cười: "em không đi đâu ạ, em sẽ ở nhà trông nhà cho chú"

"lúc chú về, nhà cửa sẽ thật tinh tươm, không một vết bụi nào hết"

sim jaeyun nhìn đồng hồ, đã hơn 10h tối, nhớ ra park sunghoon còn chưa bỏ bụng món gì, anh liền hỏi.

"em muốn ăn gì không? tôi đi mua cho em"

"em không đói lắm đâu ạ, lát nữa về nhà rồi ăn sau"

anh lắc đầu, cầm tay park sunghoon: "không được, chắc hôm nay em phải nằm lại đây 1 đêm, ăn cháo nhé? tôi mua cháo rồi về ngay"

sim jaeyun đứng dậy, cầm chìa khoá chuẩn bị rời đi thì park sunghoon giữ lấy vạt áo anh, em nhỏ giọng.

"chú đừng đi..."

"sao vậy em?"

"chú ở lại đi... đừng đi mà..."

dường như hiểu ra điều gì đó, sim jaeyun ngồi lại ghế, dịu dàng xoa đầu park sunghoon.

"được rồi, lát nữa tôi đặt đồ ăn, bây giờ tôi ở đây với em, nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com