17
park sunghoon nhìn thẳng vào mắt sim jaeyun, em vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.
sim jaeyun... vừa nói thích em... đúng chứ?
bàn tay to lớn của sim jaeyun nắm chặt lấy tay park sunghoon, thân thể áp sát vào nhau khiến bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng. vì cả ngày hôm nay em và sim jaeyun không nói với nhau quá 3 câu, bây giờ lại phải đối mặt với anh thế này khiến park sunghoon không giấu được đôi má ửng đỏ của mình.
em cúi đầu, nhỏ giọng.
"chú nói lại đi..."
"câu cuối cùng... chú nói lại cho em nghe đi..."
sim jaeyun vẫn giữ tầm mắt trên đứa nhỏ, anh áp mặt lại gần hơn: "nhìn tôi được không em?"
park sunghoon chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy đã đọng vài giọt nước mắt, em lấy can đảm bước lại gần sim jaeyun, khoảng cách của cả hai dường như bằng 0. sim jaeyun mỉm cười, ôm lấy eo em, từng câu từng chữ nói ra đều rất trọn vẹn.
"em lại thích tôi thêm lần nữa được không? sunghoon à?"
"không đúng... không phải câu đó, trước đó... chú nói câu phía trước đi..."
sim jaeyun cười rất đẹp, nụ cười của anh như đang thu hút hết ánh nhìn của park sunghoon: "tôi sẽ nói cho em nghe tất cả những điều mà em muốn nghe, bao gồm cả việc tôi thích em nhiều đến mức nào"
"đúng không em?"
đứa nhỏ không kìm được cảm xúc dâng trào, gò má xinh đẹp đón nhận những giọt nước mắt lăn dài. park sunghoon mím môi, hoàn toàn không nói nên lời. mi mắt ướt đẫm vẫn giữ nguyên hướng về người đàn ông trước mặt.
"xin lỗi vì đã để em phải đợi, đừng khóc, em dỗi tôi cũng được mà"
"có phải... vì em quá đáng thương... nên chú mới đồng ý em không? vì chú là người tốt... chú sợ em sẽ thấy đau lòng nếu chú từ chối em..."
sim jaeyun xoa xoa bàn tay mềm mại đang nằm gọn trong tay anh, tay còn lại dịu dàng lau nước mắt cho park sunghoon. anh lắc đầu, động tác đối với đứa nhỏ vô cùng dịu dàng.
"không phải tôi đáp lại lời tỏ tình của em, mà là tôi chủ động tỏ tình em. không phải đồng ý em vì em đáng thương, mà là tôi thích em, là tình yêu, là sau này muốn trở thành người mà em dựa dẫm"
"tôi muốn mình có thể giúp em hiểu được tình yêu tốt đẹp đến mức nào, và em xứng đáng được yêu thương"
điểm yếu của sim jaeyun, trước giờ chưa ai biết được.
nhưng giờ đây, khi thấy park sunghoon khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi, sim jaeyun lại cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mờ tịt. chỉ muốn ôm chặt em ấy vào lòng, bảo vệ em ấy thật tốt giữa vô vàn khổ đau trên đời.
"không thích tôi nữa à?"
park sunghoon vùi mặt vào lòng sim jaeyun, hai tay em siết lấy vạt áo anh: "nếu như vậy thật thì sao ạ?"
"thì tôi sẽ theo đuổi em, cố gắng khiến em thích tôi lại, khi nào em thích tôi thì chúng ta hẹn hò"
"không từ chối chú... em vẫn thích chú... nhưng muốn chú theo đuổi em... thì được không?"
sim jaeyun bật cười: "ừ, được hết đấy, em muốn gì tôi cũng đồng ý cả"
đây không phải lần đầu em được sim jaeyun ôm vào lòng, nhưng lần này cảm giác rất khác, có lẽ vì cái ôm này đánh dấu một mối quan hệ mới. sau này có phải em thích ôm bao nhiêu thì cứ việc ôm không?
mãi mê với suy nghĩ trong đầu, sim jaeyun buông park sunghoon ra, để em ngồi xuống giường. anh khuỵ gối ngồi trước mặt em, nâng niu bàn tay mềm mại.
"sao hôm nay lại tránh mặt tôi?"
park sunghoon nghĩ có muốn giấu cũng không giấu được, thôi thì cứ nói thật với anh.
"em nghĩ... chú không thích em, chú thấy khó xử... nên em mới sợ để chú nhìn thấy em... chú sẽ không thoải mái nữa..."
"sau này cứ nói với tôi nhé? đừng tránh mặt tôi"
"đã là người yêu của nhau thì phải nói cho nhau nghe hết chứ"
em mím môi: "chưa là người yêu mà ạ..."
sim jaeyun giật mình tròn mắt, anh đứng dậy đổi sang ngồi bên cạnh park sunghoon: "sao thế?... em không... không muốn à?"
"chú nói... chú sẽ theo đuổi em mà..."
anh bật cười, đứa nhỏ này bây giờ đã biết đùa rồi.
"ừ, theo đuổi em, đợi ngày em đồng ý đã mới đúng chứ, nhỉ?"
park sunghoon mỉm cười, hàng mi cong cong xinh đẹp cũng đủ khiến sim jaeyun thấy hạnh phúc: "đừng vất vả quá ạ, chú muốn em đồng ý ngay em cũng sẽ đồng ý"
"không cần đâu, theo đuổi em thì sao mà vất vả, tôi rất vui, đừng đồng ý vội"
"em thích đồng ý lúc nào thì đồng ý, nhé?"
hai người trò chuyện một hồi thì park sunghoon vật vờ ngủ trong lòng sim jaeyun, đến hơn 6h chiều em mới tỉnh giấc. lúc dậy đã thấy mình nằm gọn gàng trong chăn, hơi ấm bên cạnh vẫn còn vương vấn. park sunghoon dụi mắt, chậm rãi đi xuống tầng.
sim jaeyun loay hoay trong bếp từ chiều đã nấu xong bữa tối, không nỡ đánh thức park sunghoon nên anh ngồi ở sofa làm việc. mỗi khi làm việc, sim jaeyun sẽ đeo kính, park sunghoon tuy đã nhìn anh đeo kính mấy lần nhưng lần nào cũng phải xuýt xoa rằng sim jaeyun thật sự rất đẹp trai.
nghe tiếng bước chân từ phía sau, sim jaeyun gập lại laptop, xoay người nhìn park sunghoon còn đang dụi mắt chưa tỉnh ngủ.
"đừng dụi mắt, lát nữa mắt đỏ lên đấy"
park sunghoon lúc ngủ dậy vẫn còn mơ mơ màng màng, một mạch đi lại phía sim jaeyun. đến lúc nhận ra đáng lẽ phải ngồi ở ghế bên cạnh thì đã đứng trước mặt anh. sim jaeyun bật cười, dang tay về phía đứa nhỏ.
"qua đây với tôi"
tuy còn chần chừ ngại ngùng nhưng ôm sim jaeyun rất thoải mái, em cứ thế chui gọn vào trong vòng tay của anh làm tổ. vẫn muốn ngủ thêm chút nữa nên park sunghoon tựa đầu lên vai anh rồi nhắm hờ mắt.
"còn buồn ngủ à? lên phòng ngủ thêm chút nữa nhé?"
"không có ạ... lát nữa em tỉnh ngay thôi"
"tôi nấu bữa tối xong rồi, ăn xong đưa em đi chơi, em muốn đi đâu?"
park sunghoon suy nghĩ một hồi, tay ôm chặt lấy sim jaeyun: "ở nhà với chú..."
"ngày nào cũng ở nhà mà, em không muốn đi chơi hửm?"
"ngày mai chú đi làm... chú chỉ nghỉ hôm nay thôi, vậy nên em muốn ở nhà với chú..."
sim jaeyun yêu chiều nhìn đứa nhỏ trong lòng, đúng thật là sau ngày nghỉ hôm nay thì anh còn rất nhiều việc phải xử lí ở bệnh viện. nhưng không chỉ mình park sunghoon, anh cũng dần không muốn phải rời xa đứa nhỏ đó dù chỉ nửa bước rồi.
"chú ơi, cái chú lee heeseung gì đấy, lần sau em đến bệnh viện với chú, chú dắt em đi cảm ơn người ta nhé?"
"chú nói... chú ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều mà đúng không ạ?"
anh xoa đầu park sunghoon, dịu giọng: "ừ, hôm nào em đến thì tôi dắt em đi, sunghoon ngoan lắm"
theo như em xem trên phim, mấy cặp đôi yêu nhau mỗi lần ôm nhau đều sẽ hôn, sim jaeyun và em coi như cũng là đang yêu nhau mà đúng không? nhưng tự dưng lại đòi sim jaeyun hôn thì mất mặt chết đi được. park sunghoon suy nghĩ một hồi, đôi mắt dán chặt vào môi của sim jaeyun, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ vùi mặt vào hõm cổ của anh, làm sao mà dám hôn.
sim jaeyun đã hơn 30 tuổi, còn không nhìn ra được park sunghoon đang muốn làm gì à? anh chỉ đang muốn thử xem park sunghoon có dám nói ra không, nhưng da mặt người yêu nhỏ rất mỏng, anh đành phải chủ động trước thôi.
"tôi bảo này"
"dạ?"
"tôi hôn em được không?"
park sunghoon như bị nói trúng tim đen, em đỏ mặt, lẩm bẩm trong miệng.
"chú còn phải hỏi em làm gì..."
sim jaeyun bật cười, nâng mặt đứa nhỏ lên, dịu dàng đặt lên môi em một nụ hôn. anh cố tình hôn lâu một chút, hai tay giữ chặt lấy eo park sunghoon.
"sau này muốn hôn thì cứ hôn, tôi đã nói em muốn gì tôi đều đồng ý mà"
"một cái nữa..."
"sao cơ?"
park sunghoon ôm cổ sim jaeyun, em nhỏ giọng: "chú hôn em... một cái nữa đi"
một nụ hôn ngọt ngào khác lại đáp trên môi mọng của park sunghoon. chỉ đơn giản là một nụ hôn chứa đầy tình yêu thuần khiết, park sunghoon thoải mái tựa vào lòng sim jaeyun, em dường như cảm nhận được sự nuông chiều tuyệt đối mà người đàn ông này dành cho mình.
"ăn tối thôi"
park sunghoon lắc đầu: "em còn muốn chú ôm thêm chút nữa..."
"được rồi, bao lâu cũng được, công chúa ạ"
em đỏ mặt, mím chặt môi: "không... không phải... công chúa gì chứ... chú đừng trêu em"
"không có trêu, gọi em thế vì em nói gì tôi cũng nghe hết đấy, đặc quyền này rất giống công chúa mà, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com