[4]
[ 4 ]
Trường học chưa bao giờ là nơi dễ sống sót, Jay Park nói thế khi bọn nó cùng xem một bộ phim học đường. Mấy cái hoa mỹ mà phim ảnh cố diễn đạt nhiều lúc chỉ để che giấu cuộc sống thực tế quá đỗi khó chấp nhận mà thôi. Jay Park kể Jake nghe nó từng đọc được trên mạng xã hội rằng vì sao người ta tạo ra đồng phục học sinh, vì họ muốn mỗi đứa trẻ khi đến trường đều được đối xử bình đẳng. Người ta cho rằng khoác đồng phục lên người thì ai cũng như ai, không cần quan tâm địa vị, xuất thân, gia thế. Jay Park cười ha hả, làm sao mà được hả mày, cậu nói bình thản, người nghèo thì vẫn là người nghèo, người thấp kém thì chỉ là người thấp kém, người giàu thì vẫn là người giàu. Chỉ cần nhìn bằng mắt đã thấy khác nhau rồi.
Jay Park nói rằng Minjae là con trai của một tập đoàn thực phẩm có tiếng trong thành phố. Jake ơ thờ gật đầu, tầm mắt vẫn cắm cúi vào bộ phim, thằng nhóc vẫn ăn kem ngon lành.
"Vậy nên mày đừng bao đồng nữa. Cứ mặc kệ thằng Sunghoon đi. Mày dính vào thằng Minjae đời mày chỉ có đi xuống thôi."
"Mày còn phải..."
Jay còn chưa nói cho xong hai chữ "tốt nghiệp" thì Jake đã chen ngang
"Tao nghĩ tao yêu Sunghoon cmnr mày ạ."
Bình thản như cậu đang thừa nhận cậu hủy hẹn buổi hẹn đi chơi với Jay Park chỉ để đọc cho xong chương mới phát hành của truyện tranh vậy. Jay đơ ra, cậu co chân trên ghế sofa nhà mình, nhìn Jake chăm chăm để xem nó có chớp mắt hay chột dạ vì câu đùa quá trớn không. Thế nhưng Jake vẫn bình tĩnh như cũ, mắt cậu sáng lên, đẹp đẽ.
"Mày biết mày vừa nói cái quái gì không Jake."
Jake gật đầu, cậu dời tầm nhìn qua Jay "Nghe nói Jungwon bị bắt nạt ở trường hả ?"
"Cái đéo gì ?" - Mặt Jay ngơ ra như đặt hàng ngàn dấu chấm hỏi kỳ lạ và buồn cười - "Ai đụng tới em yêu tao"
"Tao đùa thôi."
"Đùa gì kỳ cục vậy, mày còn đùa cái nữa tao giết mày chắc."
Jay thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc tựa vào thành ghế sofa với tay lấy máy điều khiển game rồi bấm đi bấm lại những con phím không hoạt động. Jake nhìn hai chân mày trong vô thức nhíu chặt lấy nhau của thằng bạn, cậu biết cơn giận dữ bắt nguồn từ sự lo lắng vô cớ xảy ra bởi tình yêu. Jay Park đã luôn luôn yêu và bảo bọc Jungwon của nó trong sự thầm lặng. Jake chỉ muốn cậu bạn thân nhất nghe và hiểu trái tim nó. Trái tim của một đứa biết yêu thật sự, chứ không phải sinh ra để làm kẻ bao đồng.
"Mày thấy vui không ?"
Thằng bạn vẫn chưa nguôi được cơn giận dữ trong lòng "Vui chỗ nào? Đùa như hạch"
"Vì nó là một trò đùa ấy."
"Tao xin lỗi vì đã đùa quá trớn. Nhưng ít ra mọi thứ đến với mày chỉ là một trò đùa, nên mày mới có thể thở phào nhẹ nhõm."
"Mày biết không Jay, lúc tao ngồi ở trước cửa phòng game và nghe mày kể về chuyện của Sunghoon, đôi lúc tao chỉ ước mày đột nhiên phá cười lên, còn tao thì nghệch mặt ra, rồi mày nói là mày chỉ giỡn thôi. Mọi thứ chỉ là mày giỡn thôi, mày lừa tao, cái thế giới này lừa tao, Sunghoon cũng lừa tao."
Cho đến khi Jake nhận ra trái tim của mình đã biết cách sa ngã vào tình yêu như tất cả những đứa trẻ mười tám tuổi khác. Ngày nào cậu cũng thức giấc trên giường và mong tất cả những gì xảy ra giữa cậu, giữa Sunghoon, giữa thế giới của hai người bọn họ, chung quy lại chỉ là một giấc mơ hay trò đùa. Rồi lúc đó Jake sẽ vỗ vào ngực trái mình, nơi trái tim đang run rẩy đã được trấn an, nói rằng mọi thứ chỉ là đùa thôi, còn mối tình đầu của cậu vẫn đến một cách ngọt ngào và đẹp đẽ nhất. Nhưng thực tế quy trả lại cậu một màu trời rất mơ cùng một sự thật rất tỉnh, mối tình đầu mà Jake đang ốm ấp chỉ đắng ngắt và chua chát.
Và cả đau đớn nữa. Đau đớn như cách dao rọc giấy đâm thẳng lên tay cậu ứa máu khi Jake đến lớp sớm hơn đám bạn đồng niên chỉ để xóa những con chữ xấu xí mà người ta để lại trên bàn học của Sunghoon. Máu tứa đỏ qua cả tay áo cậu, những cái nghiến răng đầy chua chát, những vết rạch trắng bươm trải dài mặt bàn gỗ. Rồi khi Sunghoon đến lớp, cậu nhìn mặt bàn mình đầy những vết rạch chi chít không đẹp đẽ, những con chữ xấu xí đã được giấu nhẹm vào làn máu tươi từ bàn tay Jake. Sunghoon nhìn Jake ngờ nghệch giấu hai tay mình sau lưng, cậu khe khẽ cười khi đặt sữa chuối trên bàn cho Jake. Jake lại nghệch ra.
Vết thương chẳng còn đau chút nào.
"Bởi vì tao nghĩ là tao yêu Sunghoon cmnr ấy Jay Park ạ...nên nó đâu còn là chuyện bao đồng nữa."
"Tao biết tụi mình phải tốt nghiệp an toàn, nhưng mà mày biết không, phải ngẩng đầu thì mới sống tiếp được."
Jay Park cười hờ hờ, hừ mũi, hỏi rằng triết lý anh hùng trong sách nào vậy. Jake đã bớt căng thẳng hơn, cậu tựa đầu sau lưng Jay, nói là triết lý con người thôi. Con người có thể cúi đầu mà sống, nhưng chung quy chúng ta đều không thể cúi đầu mãi.
Bởi vì Jay đã yêu Jungwon rất nhiều, nên chắc cậu hiểu trái tim của Jake.
Nhưng bởi vì Jungwon không phải là Sunghoon, nên Jay không thể hiểu hết mọi thứ mà Jake mang trên mình.
"Vậy thì đối xử tốt với Sunghoon nhé."
_______
Một buổi trưa rực nắng, khi lớp học đã chẳng còn lại ai, Jake nhận ra mình ghét rất nhiều thứ xung quanh câu chuyện của mình và Sunghoon.
Điển hình như Jake ghét cái cách mà cậu tưởng rằng mình đã hiểu rất rõ Sunghoon nhưng hóa ra lại chẳng biết một chút gì về cậu ấy cả. Jake ghét cái cách mà mình dành cả tấm lòng cho người kia, nhưng ngay cả một chút tâm tình sunghoon cũng chẳng thể cho phép cậu được lắng nghe. Jake ghét cái cách mà cậu thấy mình vẫn mãi nằm ở ranh giới bên ngoài cuộc đời của Sunghoon, tất cả nỗ lực mình nghĩ là cực đại hóa ra cũng chỉ là mớ tro tàn chẳng ai cảm nhận thấy, dù gì cũng với mọi thứ Jake đã cố gắng cũng không đủ để cậu đặt nửa bước chân vào thế giới của cậu ấy
Jake ghét, ghét những câu chuyện xoay quanh sunghoon, nhưng lại yêu, yêu mọi thứ về cậu ấy. Yêu đôi mắt đượm buồn của cậu ấy, yêu cánh môi hờ hững nụ cười của cậu ấy, yêu đôi gò má bầu bĩnh ửng hồng của Sunghoon, yêu giọng nói trong veo đó, yêu nụ cười của cậu và yêu cả tất cả những nỗ lực chiến đấu của Sunghoon. Bởi vì yêu cậu ấy nên mỗi lần Sunghoon đau, Jake lại càng đau hơn
Vậy nên Jake ghét những người làm tổn thương sunghoon, ghét cả cách Sunghoon âm thầm chịu đựng mọi thứ xấu xa đến với cuộc đời của cậu ấy
Điện thoại Sunghoon trên tay cậu càng thêm siết chặt, Jake nghe rõ mồm một tiếng của người phụ nữ tự xưng là mẹ của Minjae bên tai mình. Hơi thở trở nên rối loạn và mặt cậu đỏ ửng vì tức giận, Jake cố gắng tiết chế bản thân mình, giữ cho nhịp thở ổn định khi nhìn Sunghoon sững người đứng ở cửa lớp. Cả hai người nhìn nhau chăm chăm, Jake vẫn không hề buông điện thoại xuống.
Đồng hồ treo tường tích tắc trôi qua từng giây nặng nề, con lắc lung lay qua lại tạo ra những âm thanh kẽo kẹt lê thê nghe mệt mỏi đến lạ thường
"Sao cơ, thằng nhóc này, nói gì đi chứ. thằng vô lễ, vì mất mẹ nên mày như thế này hả"
"Đúng rồi, vì mất mẹ nên mày không được dạy dỗ đàng hoàng, vậy nên mày mới đi dụ dỗ một thằng nhóc bằng tuổi mày chứ gì hả"
"Minjae ở nhà rất ngoan, từ trước đến giờ chưa bao giờ gây chuyện...Từ trước tới giờ thằng bé được giáo dục rất kỹ lưỡng."
Tay Jake vung ra không trung khi Sunghoon trực chờ chạy đến chỗ cậu và tướt đi điện thoại mình. Sunghoon khựng lại, cậu thấy Jake khóc.
Jake không biết tại sao tình yêu đầu đời của mình lại có cảm giác chua chát như thế, tất cả sự ngọt ngào mà Sunghoon mang lại không thể hóa giải nỗi sự cay đắng đang tồn tại trong cậu.
"Được giáo dục rất kỹ lưỡng sao ? Vì được giáo dục rất kỹ lưỡng, nên nó mới biến thằng một thằng tội phạm đấy"
"Nghe này"
"Nếu như bà còn gọi đến số này một lần nữa, thì con trai bà chết chắc đấy"
Jake vừa ấn tắt máy thì Sunghoon đã nhanh chóng chợp lấy điện thoại của mình từ tay cậu, mặc kệ cho những câu hỏi chồng chất không thể cất lên từ người kia, cậu chỉ bối rối và bàng hoàng khi chứng kiến những gì Jake vừa mới phát ra khi nãy.
"Đừng có tự ý đụng vào điện thoại của tớ"
Cậu nhóc gắt gỏng giấu điện thoại vào sâu trong túi áo khoác, bỏ mặc đôi mắt long lên và đỏ ửng của người đối diện mình, lơ đi cả cánh môi run rẩy vì tức giận của người còn lại.
Jake ghét Sunghoon, Jake ghét Sunghoon, Jake ghét cái sự lương thiện đến đau lòng của cậu nhóc đó.
"Sao cậu lại giấu tớ chứ hả"
"Cậu nghĩ rằng tớ không xứng đáng để biết những chuyện này sao ?"
Cậu gào lên, lần đầu tiên sau một thời gian cũng được xem là khá dài sát cánh bên nhau Jake không thể kiềm chế cảm xúc với Sunghoon. Sự tức giận này hoàn toàn không có nguồn cơn từ những lời nói của mẹ Minjae, sự phẫn nộ này đến từ sự che đậy mọi thứ của Sunghoon đối với mình.
"Cậu có biết gào lên không, cậu có biết trách móc không, cậu có biết tức giận không ? Nếu cậu không biết tớ có thể dạy cho cậu, cậu chỉ cần đừng bao giờ chịu đựng những chuyện này một mình nữa, tớ xin cậu"
Lần thứ một nghìn, Jake ghét sự lương thiện đến ngu ngốc của Sunghoon. Cậu yêu tất cả mọi thứ đến từ cậu nhóc đó, cậu chỉ ghét sự lương thiện chết tiệc của cậu ấy. Jake từng là một thằng nhóc cuồng si về những điều tốt đẹp, cậu ngưỡng mộ và hâm mộ tất cả những con người hiền lành trên thế gian này. Nhưng nếu bây giờ có một điều ước, Jake ước gì mình có thể bóp chết những suy nghĩ như thế này trong đầu Sunghoon
Nhất là khi Sunghoon nói với cậu rằng "Bởi vì bà ấy chỉ là một người mẹ thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com