Chương 8
Đoàn Nghi Ân ôm Tia Chớp trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó. Tia Chớp thuộc giống chó Alaska, dù mới được gần 6 tháng tuổi nhưng đã ngồi vừa lòng Đoàn Nghi Ân rồi. Tia Chớp lém lỉnh, nhảy chồm chồm lên người Nghi Ân đòi cậu bế. Nghi Ân đương nhiên yếu lòng, ôm chó con lên, để nó âu yếm liếm lên cả mặt mình, cậu vui vẻ cười khúc khích.
" Hết giờ làm rồi, chúng ta về thôi." Tiếng nói của Đài Phong từ đâu xuất hiện, khiến Nghi Ân giật mình suýt chút nữa là thả tay làm rơi mất Tia Chớp rồi.
" Anh đợi một chút." Nghi Ân đưa lại Tia Chớp cho đồng nghiệp của mình. Nhóc con này quấn cậu lắm, thấy cậu đi kiểu gì cũng chạy theo, cứ giữ lại cho chắc.
" Chào mọi người, mình về nhé." Nghi Ân vui vẻ chào các đồng nghiệp của mình. Họ chào lại cậu, cũng chào cả Đài Phong nữa. Suýt chút nữa Nghi Ân quên mất cửa tiệm này là của em gái Đài Phong mở.
" Anh Phong này, em gái của anh hẳn phải là một cô gái rất dễ thương!" Nghi Ân thán phục.
" Hả? Em gái anh?" Đài Phong nghiêm đầu vừa nhìn cậu vừa bước đi.
" Phải rồi. Cô ấy mở ra quán cà phê thú cưng này, tuyệt vời thật. Em cũng muốn có một quán cà phê như thế. Cơ mà sao em chưa bao giờ thấy cô ấy qua quán vậy?" Nghi Ân cười tươi, trong đầu chẳng hiểu đang tưởng tượng đến những gì.
" À à, phải rồi. Em gái anh sao? Nó...lấy chồng rồi, giờ quán đó có người quản lý, con bé từ xa điều hành thôi. Em cứ coi quán đó như của mình là được mà. Lũ chó ở đó cùng các đồng nghiệp đều rất quý em. " Đài Phong đáp.
Suýt chút nữa đã lộ rồi. Anh thực sự là con một trong gia đình... Quán cà phê ấy vốn dĩ là do Đài Phong mở để thoả mãn niềm yêu động vật của mình. Lần đầu gặp mặt nói là của em gái nhằm tránh khiến cho Nghi Ân mất thể diện.
" Sao lại thế được." Nghi Ân cười. " Đến nơi rồi, anh Đài Phong đi trước đi. " Họ đã giao hẹn với nhau sẽ chỉ cùng đi chung cho tới thang máy tầng họ ở. Nghi Ân chính là không muốn nếu Vương Gia Nhĩ trông thấy họ đi cùng nhau thì sẽ hiểu nhầm. Dù cho khả năng hắn trông thấy hai người là rất thấp, thế nhưng cậu vẫn muốn đề phòng.
" Không, em đi trước đi. Em vào nhà xong thì anh sẽ đi." Anh bật cười.
Anh không cho rằng Nghi Ân là người bệnh hay người khuyết tật cần được chăm sóc hay gì cả. Chỉ là anh cảm giác cậu giống như... em trai bé nhỏ cần được bảo vệ nhiều hơn một chút.
Nghi Ân tạm biệt Đài Phong sau đó về nhà của cậu cùng Vương Gia Nhĩ. Cậu như thường lệ, cẩn thận đẩy cửa bước vào. Bình thường giờ này Vương Gia Nhĩ sẽ chưa về đâu, hôm nay là cuối tuần mà, có khi phải gần sáng hắn mới trở lại. Tuy Nghi Ân nhìn không được, nhưng cậu cũng cảm nhận thấy Vương Gia Nhĩ là một người đàn ông vô cùng anh tuấn và đào hoa. Người như hắn hẳn nhiên không thể lãng phí thời trai trẻ trong căn nhà này cũng một cậu con trai mù loà như cậu được. Người ta đường hoàng là một đại thiếu gia, tiệc tùng thâu đêm thực ra cũng chỉ là một điều gì đó rất đỗi bình thường.
" Nghi Ân, lâu quá rồi không gặp." Giọng nói này...
Nghi Ân cảm giác như tim mình hẫng đi một nhịp. Cậu vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy khó chịu. Sao chị ấy lại ở đây?
" Chị đi cũng được một thời gian rồi nhỉ. Có vẻ như dạo này Tiểu Ân khoẻ mạnh lên nhiều đấy." Đoàn Mẫn nói. Trong câu từ rõ ràng là có ý muốn châm chọc.
" Nghi Ân, Đoàn phu nhân và chị gái cậu tới thăm chúng ta." Đó là Vương Gia Nhĩ. Thì ra hôm nay hắn không có về muộn như mọi khi.
" Chào dì, chào chị." Nghi Ân lễ phép lên tiếng. Vương Gia Nhĩ từ lúc nào đã đứng bên cạnh cậu, dẫn cậu từng bước tới chỗ họ đang ngồi.
" Hai đứa tình cảm quá. Thật đẹp đôi biết bao." Mẹ Đoàn Mẫn xuýt xoa cảm thán. Lời nói của bà có bao nhiêu phần là thật thì ai còn không biết nữa?
" Vâng. Hai người cũng đã gặp Nghi Ân rồi, nếu không còn chuyện gì hỏi cậu ấy, chi bằng con xin được tiễn hai người về, trời cũng đã tối rồi?" Vương Gia Nhĩ có chút khó chịu khi hai người phụ nữ kia cứ cạnh khoé hắn và Nghi Ân.
Vương Gia Nhĩ công nhận rằng Đoàn Mẫn thực sự vẫn còn là nguyên nhân khiến tim hắn xao động tuy nhiên cái kiểu ăn nói chua ngoa này hắn nghe không lọt tai.
" Ồ. Mẹ chồng và chị dâu tới chẳng lẽ hai đứa lại không mời được chúng ta một bữa cơm?" Mẹ Đoàn Mẫn lên tiếng.
" Xin lỗi, hôm nay bọn con có kế hoạch ra ngoài ăn, trong tủ lạnh chẳng còn đồ để nấu, không thể tiếp đãi hai người được rồi." Gia Nhĩ từ chối.
Đoàn Mẫn cùng mẹ cô ta giận nhưng cũng chẳng thể nói thêm gì. Đành cùng nhau đứng lên đi mất. Dù sao mục đích của hai người họ cũng không phải đến để trêu tức Đoàn Nghi Ân.
Nghi Ân ngồi thẫn thờ một lúc ngoài ghế bành. Đoàn Mẫn lúc đi một mực không chịu cưới Vương Gia Nhĩ, khi quay trở về thì việc đầu tiên cô ta làm là tới để châm chọc cậu cùng hắn. Chỉ vì trông thấy cậu giờ bên cạnh Vương Gia Nhĩ có một cuộc sống sung sướng hơn khiến cho cô ta ghen tị sao? Đoàn Nghi Ân còn lạ gì Đoàn Mẫn nữa. Cô ta suy cho cùng cũng chỉ là trông thấy cậu được hưởng lợi từ cơ hội vốn dĩ là của cô ta nên nhìn chẳng vừa mắt, lần này trở về còn chẳng phải muốn phá cậu sao?
" Cậu còn ngồi đó làm gì vậy, muốn ăn gì thì nói đi, tôi gọi đồ ăn về, không cần phải nấu nướng, muộn rồi. " Vương Gia Nhĩ từ đâu lên tiếng.
" Anh muốn ăn gì thì tôi ăn theo đó." Nghi Ân đáp.
" Đó cũng được coi là câu trả lời sao?" Gia Nhĩ cau mày. Hắn chỉ là muốn cậu ấy cùng ăn thôi, làm gì phải căng thẳng vậy...
" Chúng ta ăn đồ Hàn được không? Tôi muốn ăn cơm trộn, cả gà nữa." Nghi Ân hôm nay có hơi đói.
" Được." Gia Nhĩ mỉm cười. Đương nhiên cậu không trông thấy nụ cười của hắn rồi. Cậu trai này cuối cùng cũng chịu mở lòng với hắn một chút.
Đồ ăn được đưa tới, đây là lần đầu tiên hai người họ ngồi ăn tối với nhau, khiến cho Nghi Ân cảm thấy hồi hộp đến khó hiểu.
" Của cậu đây." Gia Nhĩ rất ân cần đem cơm trộn để vào một chiếc bát lớn hơn cho cậu dễ dàng ăn, còn đặt bên cạnh một bát canh sườn hầm. Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác hứng thú khi cùng cậu ngồi ăn như thế này.
" Cảm ơn anh, chúc ngon miệng." Nghi Ân mỉm cười đối với hắn, sau đó bắt đầu thưởng thức phần ăn của mình. Ngon một cách kỳ lạ luôn ấy!
Gia Nhĩ cũng vui vẻ ăn cùng. Một trong những lần hiếm hoi mà Nghi Ân cười với hắn đấy. Để ý kỹ một chút, hắn thấy thực ra Đoàn Nghi Ân đáng yêu cực kỳ. Cậu ta lúc ăn nghiêm túc đến buồn cười. Thật đáng tiếc quá. Nếu cậu ấy có một đôi mắt linh hoạt cùng nhiều biểu cảm vui vẻ, tự tin hơn một chút nữa thì chắc hẳn sẽ là một cậu thiếu gia vạn người mê đấy.
" Tôi gọi cả gà nữa, đã gỡ xương ra rồi đấy." Gia Nhĩ nói không nhiều nhưng thực ra từng cử chỉ lại rất quan tâm đến đối phương.
"Này, đến cả bố mẹ tôi còn chưa được ăn gà do chính tay tôi gỡ đâu nhé! Đoàn Nghi Ân, coi như hôm nay vì cậu chịu cười với Vương Gia Nhĩ tôi mà tôi tặng cậu chút phúc lợi đó!" Vương Gia Nhĩ nghĩ thầm.
" Tôi tự gỡ được mà, làm phiền anh quá." Nghi Ân có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng thực ra là vui vẻ vô cùng, đương nhiên nhận lấy bát gà sốt Hàn đã được Vương Gia Nhĩ gỡ cho.
" Ăn từ từ một chút. Cậu ăn nhiều như thế mà sao không thấy béo lên vậy?" Gia Nhĩ bật cười nhìn người đối diện giống như bé con, ăn hết thứ này đến thứ khác được hắn đưa cho.
Vương Gia Nhĩ rời khỏi ghế, trên tay cầm theo một tờ khăn giấy, hắn lại sát trước mặt cậu. Nghi Ân nuốt hết thức ăn trong miệng mình, cậu cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của Vương Gia Nhĩ trước mặt mình. Sao hắn đốt nhiên lại gần mình thế?
" Trông cậu kìa, nhoen hết cả nước sốt ra miệng rồi, khó coi quá đấy." Gia Nhĩ trêu chọc, đưa khăn lên lau miệng cho Đoàn Nghi Ân.
Khoảng cách gần như vậy thực sự cũng khiến cho Gia Nhĩ phải giật mình. Khăn giấy lau trên môi của Đoàn Nghi Ân, một vài suy nghĩ "bất chính" lướt qua tâm trí của Vương Gia Nhĩ. Hắn có chút bối rối. Vương Gia Nhĩ trước giờ đối diện với bao mỹ nhân cũng chưa hề có cảm giác lúng túng ấy vậy mà... Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt ở bên cổ Đoàn Nghi Ân, xoa nhẹ cổ và gáy của cậu, gương mặt hắn tiến ngày một gần với Nghi Ân cho đến khi môi của hai người chạm nhau. Chết tiệt! Lần này rõ ràng là hắn vẫn còn tỉnh táo, lại chủ động cưỡng hôn cậu ấy. Môi của người nọ mềm mại vô cùng. Khoảnh khắc môi hai người chạm nhau, hắn cảm tưởng như tim mình ngừng đập. Gia Nhĩ chậm rãi ngậm nhẹ môi dưới của Nghi Ân, bàn tay vẫn nhẹ nhàng âu yếu gương mặt cậu. Hắn biết rõ cậu chẳng có tí kinh nghiệm hôn nào đâu, lúc này hẳn là hoảng lắm đây...
Hắn giữ nụ hôn sâu hơn một chút, cẩn thận thưởng thức bờ môi ngọt ngào của người kia. Cậu ấy thậm chí còn có chút hương vị của...gà sốt Hàn Quốc nữa đấy. Trong tất cả những người mà hắn từng hôn, chỉ có Đoàn Nghi Ân mới có được hương vị này thôi. Bình thường các tiểu thư chẳng phải mùi nước hoa thì cũng là mùi của sữa tắm loại thượng hạng. Gia Nhĩ chậm rãi kết thục nụ hôn, trên môi nở một nụ cười thật lớn. Đáng yêu chết hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com