DickJay
Tác giả: Mục Nhất Sơn
"Jay, chào buổi tối, em đang làm gì vậy?" Lời chào vui vẻ và lịch sự. Nếu Jason không quay đầu lại nhìn Dick đang rẽ vào ngôi nhà an toàn của mình qua cửa sổ, cậu sẽ nghĩ đó là một lời chào lịch sự như vậy. Anh chàng gõ cửa đang chào hỏi và đợi chủ nhà ra mở cửa.
Jason nhìn anh một cái rồi quay đi, có vẻ không thích anh, cau mày nói:
"Ngoài nấu ăn, tôi còn có thể tắm trong bếp được không?"
Hôm nay Dick không mặc đồng phục màu xanh, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi trắng không vừa cỡ mình, bước lên khung cửa sổ, đầu gối cong xuống, cúi người nhìn xuống bếp lò. Về phần tại sao cậu lại kết luận là quần áo hơi nhỏ... Chiếc áo sơ mi trắng của anh căng thẳng trên cơ bắp cuồn cuộn, không có nếp gấp.
Jason nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó quay đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cúi đầu rút lá rau trong tay ra ném vào thùng rác: "Anh đang làm gì vậy?"
"Em đang làm gì thế?"
Jason rũ bỏ giọt nước trên tay: "Anh tìm tôi có việc gì?"
"Tán gẫu." Dick thẳng thắn nói. Nghe vậy, Jason ngừng làm tiếp trong vài giây, đồng tử hơi giãn ra, mở miệng muốn mắng anh ta cút ra ngoài, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia đã quay lưng lại với cậu và nhảy từ trên xuống bệ cửa sổ với đôi chân đá.
Vì thế Jason chỉ biết bất lực nhìn mặt đất sạch sẽ mà mình dọn dẹp bị một vết bùn lớn giẫm lên, tức giận đến mức ngừng thở trong giây lát, giơ chân đá vào vai Dick.
Dick đang ngồi xổm trên mặt đất để đệm tư thế thì bị đá loạng choạng suýt ngã xuống. Anh bất lực mỉm cười, định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nhe răng và móng vuốt nhưng lại bị đá thẳng sang một bên quầy.
Jason đá mạnh vào vai anh ta, mắng anh ta một cách ác độc: "Mẹ kiếp, có bệnh thì ra khỏi đây đi, tôi vừa mới lau sàn nhà, con khỉ to bẩn thỉu là anh đã giẫm bẩn sàn nhà của tôi rồi."
Dick lúc bị mắng cũng không có cảm thấy buồn bực, dù sao thì anh cũng đã hiểu quá rõ cái tính cách khó lường của Jason rồi, hiện tại anh cũng quen đối phó rồi. Anh đưa tay nắm lấy mắt cá chân của Jason, lập tức đặt chân xuống sàn trước khi Jason lại muốn đá anh, sau đó ngước mắt nhìn người đang tức giận bằng ánh mắt chân thành, nghiêm túc nói: "Anh muốn ăn."
Jason không hiểu sao lại tiêu tan cơn tức giận đến mức muốn đá anh ta vào tủ, sau đó cậu quay lại và châm lửa. Dick ngồi xổm trong góc phòng một lúc, thấy Jason không quay người ném anh ra khỏi phòng, anh mới cẩn thận đi vòng ra phía sau, rón rén qua vai Jason nhìn xem thứ trong nồi.
Anh nhìn thấy đôi bàn tay đó lấy bơ ra khỏi tủ, cắt thành từng miếng cho vào chảo, cho bơ lên thìa đảo chảo vài lần cho tan chảy rồi băm nhỏ cọng nấm nướng trong lò, trộn chúng với hành tây chiên, tép tỏi và cần tây. Dầu trên chảo nóng va chạm với các nguyên liệu tạo nên âm thanh tanh tách đầy hấp dẫn.
Dick nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên cười lớn, anh biết Jason đang làm gì, tự nhiên biết tiếp theo mình cần dùng nguyên liệu gì. Anh ta đưa bát thịt cua rất khéo léo, người sau tự nhiên đưa tay nhận lấy rồi đổ vào nồi.
Sau năm phút xào, Jason nhấc tay cầm chảo lên và đổ hỗn hợp rau và cua vào một chiếc bát vừa.
Cậu cầm quả trứng bằng một tay, dùng móng tay gõ nhẹ, sau khi nứt vỏ.một lỗ, nước trứng chảy vào bát, nêm muối tiêu rồi trộn đều.
"Thế là xong, chỉ cần cho vào lò nướng là được."
Jason nói xong, phát hiện Dick đang dựa vào tủ lạnh mỉm cười nhìn mình, Jason có chút không hiểu tại sao người đàn ông này lại nhiệt tình xem như vậy, lại nghe anh nói: "Em đoán được anh sẽ tới sao?"
???
Jason: "Anh bị bệnh à?"
"Nhưng em đã làm nấm kem cua mà."
Nấm kem cua là một trong những món ăn yêu thích của Dick, đó là lý do tại sao Dick biết mình sẽ làm gì chỉ bằng cách nhìn thấy những nguyên liệu do Jason chuẩn bị. Làm sao có thể trùng hợp đến mức tối nay Dick sẽ đi qua cửa sổ vào ăn tối và Jason tình cờ nấu món ăn yêu thích của anh ấy được kia chứ.
Dick dường như rất chắc chắn với suy đoán của mình, đang định tiến lại gần Jason để nói thêm điều gì đó, nhưng lò nướng lại phát ra một tiếng "ding" khiến anh không thể cử động.
Jason nhanh chóng chuyển sự chú ý sang đồ ăn đã nấu chín, dùng một tay.đẩy vai Dick ra, nhanh chóng mở nắp lò ra, một luồng khí nóng bao bọc trong sương trắng rơi xuống người Jason và Dick. Jason vô thức nheo mắt lại, mặt nóng bừng.
"Thơm quá." Toàn bộ sức nặng của Dick dồn lên lưng Jason, cằm tựa lên vai cậu và thò đầu về phía trước khiến Jason tức giận. Nhẫn nhịn, cậu tự nhủ mình trong lòng, mặc dù cậu khó có thể nhịn được muốn đấm vào trán anh ta.
Jason cúi xuống để lấy cái bát ra, trong khi đó Dick vẫn khom người trên.vai và di chuyển cùng cậu. Jason bị nghiền nát đến suýt chút nữa loạng choạng.ngã vào trong lò, không nhịn được mà thấp giọng nói: "Anh có thể tránh xa tôi ra được không, anh đang nghiền nát tôi đấy."
Dick dường như không nghe được giọng điệu bình tĩnh của Jason trước cơn bão nên chỉ là vòng tay qua vai cậu, nằm cạnh tai cậu như hai anh em tốt, vừa trò chuyện vừa nhìn cậu nấu ăn.
Những lời như em nấu món gì, có ngon không, nấu như thế nào các loại, đủ để khiến tai Jason ù đi.
"Im đi!" Jason nghiến răng nghiến lợi một câu, nhét thẳng một miếng bánh mì vào miệng anh ta, chặn cái miệng đang nói không ngừng, chỉ vào bàn nói: "Đi lên ăn đi, đừng nói nhảm nữa."
Dick có vẻ bị tổn thương: "Em nghĩ anh ồn ào à?"
Jason: "Chứ sao, không lẽ anh cho rằng anh yên lặng sao?"
"Anh buồn."
Khi nghe điều này, Jason nhìn vào mắt Dick một cách vô cảm.
Dick chớp mắt nói: "Anh thực sự rất buồn."
"Vậy thì sao?"
Nghe vậy, Dick bước một bước lớn, dưới ánh mắt của Jason, anh đi đến một.nơi trước mặt chưa đầy mười centimet và đứng yên. Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói một lời, im lặng hồi lâu, ngay khi Jason đang định giơ tay hét lên thì Dick đột nhiên ôm lấy đầu cậu và hôn thật mạnh vào miệng Jason.
Jason có chút choáng váng trước nụ hôn, nhìn Dick nhảy lên ngồi vào bàn ăn cũng không thể tức giận mà đấm thẳng vào mặt người kia được.
Dick nhe răng cười toe toét với cậu, vui vẻ nói: "Hôn em, anh sẽ không buồn đâu!"
"..."
Jason quay đầu lại, đổ rau trong nồi ra đĩa, vẻ mặt không hề thay đổi, tay run lên mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com