Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

gâu 1

Jongseong thích người ta từ cái thời đại học chạy deadline sáng trưa chiều tối.

Ai cũng biết. Người ta không biết.

Jongseong tiếp tục thích người ta ở cái thời chân ướt chân ráo đi làm.

Ai cũng biết. Người ta không biết.

Jongseong vì nghe người ta nói thích trẻ con mà nhận nuôi hai nhóc tì liền. Đi làm còng lưng về chăm con nít muốn thoái hóa cột sống để đổi lại dăm ba ngày người ta sang chơi với con nít cho mà ngắm.

Ai cũng biết. Người ta vẫn không biết.

Cái sự theo đuổi có mà như không của Jongseong đến con nít còn nhìn ra, nhưng người kia thì không. Người kia ưu tú, đẹp, tốt, cái gì tích cực Jongseong cũng dán lên người kia, bao gồm cả mắt hắn. Mọi người cũng cố giúp hắn vớt vát cái mảnh tình ngõ cụt, lâu lâu thả cho cái hint, thỉnh thoảng nháy giúp cái thính.

Thế nhưng buồn thay, người kia ghét hắn ra mặt.

Sunghoon, với tư cách bạn thân cả hai bên cũng đã dăm ba lần gạ người kia hốt thằng bạn mình đi cho rồi, nhưng không ăn thua.

"Điiiiii, má mày! Suốt ngày qua nhà nó nựng con nựng cái xong kêu yêu thì đ chịu"

"Liên quan gì nhau?"

"Thì yêu nó đi khổ quá"

"Không, tao ghét nó lắm"

"Mắc gì ghét?"

"Nhìn mặt không có cảm tình"

"... Tao trù mày ế tới chết luôn nè Sim Jaeyoon"

Đúng vậy, người mà Jongseong simp quên lối về, simp quên cả đón con, tên là Jaeyoon.

Tên thân mật là cún.

Tên Park Jongseong đặt cho là chó con.

Sunghoon chẳng biết Jaeyoon ghét Jongseong vì cái lí do khỉ gió gì, "mặt không có cảm tình" không thể là lí do chính đáng đủ để thuyết phục nó. Thời cấp ba hai đứa nó vẫn bình thường với nhau, thậm chí còn có thể gọi là thân thiết, thế nhưng lên đại học rồi đi làm, cho tới tận bây giờ, hễ nhắc tới Park Jongseong là Sim Jaeyoon giãy nảy như phải bỏng, tránh còn hơn cả tránh tà, nhất quyết phủ nhận rằng cậu ta thích mình.

"Vô lý, mắc gì lại đi thích cái đứa ghét mình?"

"Ừ hồi xưa bé nhà tao cũng hỏi tao y chang vậy" - Sunghoon cười khẩy, chẳng phải tự dưng mà các cụ lại nói ghét của nào trời trao của nấy, nó không cần tốn công mai mối làm gì, kiểu gì cũng có ngày Sim Jaeyoon bưng trọn cái nghiệp ấy về nhà mình thôi.

Cái sự "tránh" mà Jaeyoon dành cho Jongseong rất độc lạ. Đi trên đường mà thấy thì nhất quyết né, liên lạc mà gọi điện là không bao giờ bắt máy, rủ đi xem phim ăn tối nhà hàng thì lủi mất. Thế nhưng cứ cách ngày lại mò đến nhà người ta đòi chơi với con nít.

Trong tất cả những nỗ lực cưa cẩm mà Jongseong đưa ra, công lớn nhất thuộc về hai nhóc tì nhà hắn. Đứa lớn hơn tên Jungwon, có cái tướng đi lạch bạch, có cặp má phúng phính trắng bóc. Đứa nhỏ là Riki, hiếu động không ai kìm được, lại rất lanh. Hai đứa nhỏ suốt ngày kiếm cớ rủ "anh Jaeyoon" sang chơi, rồi sẵn tiện mời "anh" ở lại ăn cơm luôn. Park Jongseong tất nhiên không phản đối, vui còn không kịp ấy chứ, nhưng vấn đề làm hắn nhức nhối nhất chính là câu cửa miệng "anh Jaeyoon" của hai đứa nhỏ. Rất nhiều lần hắn nói với hai nhóc con rằng ba với chú Jaeyoon bằng tuổi, phải gọi là "chú", nhưng chúng nó chỉ nghe được một hai lần rồi đâu lại hoàn đấy, cứ hễ thấy bóng người ta là lại chạy ào ra, miệng í ới "anh Jaeyoon ơi", Jongseong nghe mà tan nát cõi lòng, gọi vậy là chê hắn già hơn Jaeyoon đúng không?

Tệ hơn là thằng lỏi con Riki nghe dặn xong thỉnh thoảng lại "Anh Jaeyoon qua chơi với tụi em đi, chú ba hôm nay mua homerun ball á anh". Nghe có khác gì hắn lợi dụng con nhỏ để lừa bán người ta không cơ chứ? Lại còn "chú ba", chẳng hiểu thằng lỏi con này học ở đâu ra, rồi cả Jungwon cũng học theo, thề là không dưới mười lần hắn nghĩ đến chuyện mang hai đứa quỷ con này trả về cho cô nhi viện, kiếm đứa khác ngoan ngoãn hiền lành hơn mà nuôi chứ thế này thì tổn thọ lắm.

Vào một tối nọ, Jongseong bế quỷ con lên trách yêu vài câu.

"Sao con gọi Jaeyoon là anh mà gọi ba là chú? Ba bằng tuổi Jaeyoon mà?"

"Thì ba nói ai đẹp trai thì gọi bằng anh còn gì?"

Jongseong chết trong lòng nhiều chút.

Nhưng tối đó không phải là không có kết quả. Hôm sau Jaeyoon đến, bạn nhỏ Jungwon đứng trước cửa nhà hô thật to "Con chào ba Jaeyoon ạ", là Riki phải chạy ra hóng, làm Jaeyoon đứng hình nhiều chút, mà làm Jongseong trong bếp suýt nữa làm bể lọ đường.

"Sao lại gọi thế hả Jungwon?"

"Ba Jongseong nói ba với anh Jaeyoon bằng tuổi, mà tụi con gọi ba Jongseong là ba, nên cũng phải gọi anh Jaeyoon là ba chứ ạ?"

Jaeyoon khá là chắc hai đứa nhỏ ngây thơ thì không thể nghĩ ra cái trò này được, nên kẻ đầu têu chỉ có thể là Jongseong thôi.

Không ai làm gì, tự dưng nhan sắc Jongseong trong mắt Jaeyoon sau cụm "không có cảm tình" còn gắn thêm chữ "đểu". Yêu đương gì mà xui hai đứa nhỏ gọi mình là ba?

Thứ âm binh cô hồn.

Jongseong nào biết người ta đang thầm chửi mình 1001 câu, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra cái viễn cảnh hai đứa ngồi tính xem đám cưới nên mời những ai rồi.

Bởi mới nói, cố nhân dạy "nói trước bước không qua" không có sai đâu.

Cố nhân (không biết cố nào) cũng dạy Jongseong rằng ngày thất tịch ăn đậu đỏ là có người yêu. Jongseong không tin đâu, nhưng Jongseong có crush, lại còn thích crush mờ con mắt, vậy nên hôm nay, ngày thất tịch, Jongseong nấu một nồi chè đậu đỏ, hi vọng ăn xong thì Sim Jaeyoon sẽ quay xe mà yêu mình.

Ăn chè đậu đỏ đúng là hết ế, nhưng là bà bán hàng hết ế chứ không phải mấy đứa ăn đậu đỏ. Sim Jaeyoon ăn xong, kéo hai đứa nhóc ra sofa chơi game, bỏ lại Jongseong cùng cái nồi trắng trơn.

Jongseong có muốn ra ngắm crush không? Có. Jongseong có muốn cùng crush chơi với các con yêu để bonding tình khăng khít không? Có.

Nhưng Jongseong có bỏ qua được cái nồi chưa rửa không? Không. Bày bừa xong không dọn để crush chê mình ở dơ thì lại dơ hỏi dở. Ai đến nhà Jongseong cũng phải vào bếp giúp nó nấu ăn, ăn xong thì rửa dọn, nhưng riêng Jaeyoon là cái ngoại lệ to đùng, không những không phải rửa bát mà một cọng rau cũng không cần động vào. Tất nhiên rồi, ai lại để cho crush bẩn tay chứ, miễn là được thấy bóng người ta trong nhà mình thì Park Jongseong sẵn sàng rửa bát trong hạnh phúc.

Ngoài phòng khách vang tiếng hai đứa con nít cười khanh khách, í ới nài nỉ "anh Jaeyoon" thân yêu của chúng nó chơi cái này cái kia, lót cả tiếng Jaeyoon hùa vào, hoàn toàn là một thế giới khác so với tiếng nồi niêu xoong chảo bùm bùm chát chát trong bếp.

Jongseong tự nhủ thôi thì nhìn cũng ra dáng túp lều vàng hai trái tim kim cương. Mới mơ mộng đến đó thì chuông điện thoại lại reo, hắn nhìn tên người gọi mà thở dài, lại phải trực đêm rồi.

"Jaeyoon ơi, hôm nay đến phiên tao trực đêm, mày trông hai đứa nhỏ được không?"

"Thật không?"

Jongseong chìa màn hình điện thoại ra, Jaeyoon nhìn thấy tên anh Heeseung trên màn hình mới gật đầu thả cho hắn đi. Hai đứa nhỏ chạy lại níu ba, liên tục hỏi chừng nào ba mới về, ai đưa con đi học, làm Jongseong cảm động, hai đứa nhỏ thương ba nó nhiều thế này cơ mà.

"Ba không chở được rồi, anh Jaeyoon chở tạm một hôm nhé, b..."

"Thật ạ? Yeahhhhhhhhhh! Thế là mai hai anh em mình lại được ăn pizza rồi Riki ơi"

Jongseong nín dứt, "ba sẽ đón mà" nuốt luôn vào bụng, hắn xoa đầu hai nhóc một chút, đưa chìa khóa nhà cho Jaeyoon rồi vội vã rời đi.

"Trông chúng nó giúp tao nhé, có gì thì gọi điện cho tao ngay biết chưa?"

Jaeyoon sẽ không nói là Park Jongseong mặc cảnh phục cực kì đẹp trai đâu.

Tại vì đẹp trai thì đẹp trai, mặt vẫn đểu và không có cảm tình.

Quay trở lại với Jongseong cùng hai đứa nhỏ, hắn một nhà ba người một lớn hai nhỏ chăm lo rất chu toàn, mặc cho cái nghề cảnh sát hành hắn đến không có nổi thời gian cho bản thân. Jungwon ở nhà là anh cả, đi học về là dắt em làm này làm kia, ba bận không về được thì tự giác gọi đồ ăn ship tận cửa, tiền thì trừ vào tài khoản ba Jongseong, cũng may là cả hai đứa đều ngoan ngoãn tự giác ăn uống học hành, nên hắn cũng đỡ lo. Nhưng hai đứa nhỏ ở nhà một mình nhiều cũng không tốt, thỉnh thoảng có Sunghoon và Sunoo sang trông hộ, nhưng hai đứa nó cũng bận ngang ngửa Jongseong, không thể trông chừng suốt được. Tất nhiên là Heeseung cũng thế, dù độc thân nhưng phận đồng nghiệp với Park Jongseong không cho phép anh ta có thời gian rảnh rỗi. Nhiều lúc Jongseong cũng thấy mình nghị lực thật, vừa quay cuồng công việc vừa chăm lo cho hai nhóc con ở nhà, trộm vía cũng chưa thấy ba bố con đổ bệnh bao giờ.

Riki là con út, thích nhất là bám chân ba, chọc đến khi nào ba quạu thì thôi. Nhưng mà nhóc con sống tình cảm lắm, hễ ba về trễ là ra cửa ngồi đợi, mua cái gì ngon cũng nhớ để phần cho ba. Riki biết ba thích gì đấy nhé, nên là bạn nhỏ rất tích cực tạo cơ hội để ba còn tán người ta.

Còn vì sao tận bây giờ người ta vẫn chưa về đây ở thì là lỗi của ba, Riki không biết.

Jungwon lớn hơn Riki một tuổi, trông mặt mũi thì non choẹt nhưng lại cực kì ra dáng anh cả trong nhà. Ba Jongseong đi trực thì toàn là nhóc cho Riki ăn tối rồi dạy em học đấy nhé, lại còn nhắc em đi ngủ đúng giờ nữa. Riki mê chơi game lắm, ba ở nhà thì không sao chứ hễ ba đi vắng là thằng bé có thể ôm lấy cái PS5 từ sáng tới tối không biết chán, nên lúc nào Jungwon cũng phải canh giờ để kêu em đi tắm, ăn cơm rồi còn học bài, học xong vẫn cho em chơi đó nhưng chỉ tới mười giờ thôi, phải ngủ rồi mai đi học chứ, ba mà biết Jungwon ở nhà cho em chơi game quá giờ giới nghiêm tận một tiếng là ba mắng đó.

Chắc do bệnh nghề nghiệp nên Jongseong rèn hai đứa nhỏ hơi quân đội một tí. Thức dậy đúng giờ, ăn đúng bữa, tập thể dục đúng tác phong. Jungwon làm theo rất nhanh, nhưng em Riki còn hơi vấp. Em là em bé mà, tính tình nghịch ngợm lại tò mò, lúc nào cũng tự hỏi sao cái gì cũng phải làm đúng giờ đúng giấc, bị ba mắng suốt thôi.

Ba càng mắng Riki càng thích anh Jaeyoon về nhà mình chơi, vì có anh Jaeyoon, ba Jongseong có cố cỡ nào cũng không cản được bạn nhỏ. Không ăn rau cũng không sợ luôn. Anh Jaeyoon chỉ cần nói một câu "nó còn trẻ con mà", là ba Jongseong dẹp hết mọi thứ lí thuyết ăn uống healthy sống khoa học đi, cho hai đứa nhỏ nghịch ngợm thả phanh, thậm chí là chơi game với anh Jaeyoon đến tận khuya lắc khuya lơ cũng được luôn.

Hai đứa biết ba Jongseong thích anh Jaeyoon lắm, mà hai đứa cũng thích anh Jaeyoon. Jungwon thích được anh Jaeyoon cõng đi quanh nhà lắm, lần nào anh sang em cũng níu níu xin được anh cõng, bàn tay bé xíu xòe ra cụp vào như măng cụt mèo vậy, Jaeyoon làm sao mà từ chối? Riki thì khỏi bàn rồi, anh Jaeyoon chơi game siêu giỏi nên nhóc con khoái lắm, ba Jongseong không có năng khiếu ở khoản này đâu, nên chỉ khi nào anh Jaeyoon tới nó mới có cạ chơi cùng. Mà Jaeyoon cũng không hiểu sao mình ghét Jongseong tới vậy nhưng vẫn tới nhà người ta trông trẻ giúp?

Chắc chắn là vì Jongseong tốt số nhận nuôi đúng hai đứa nhỏ dễ thương, chứ đời nào mà Jaeyoon thích Jongseong?

Vậy đấy, Jaeyoon thì làm gì có chuyện tin Jongseong thích mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com