Chương 30+31
Một buổi chiều nọ, tôi gối đầu lên ngực Park Jongseong đọc truyện tranh.
Park Jongseong bất ngờ hỏi: "Dạo này sao em gầy đi nhiều thế, trên mặt chẳng còn chút thịt nào."
Tôi đáp: "Dạo này em đang tập gym, chắc là giảm mỡ đấy."
Park Jongseong nhíu mày.
Tôi liền chuyển chủ đề, rủ anh ấy cùng xem truyện tranh.
Những thứ tôi thích, đôi khi Park Jongseong không hiểu.
Nhưng anh ấy sẽ nghiêm túc tìm hiểu.
Anh ấy sẽ giúp tôi rút thẻ SSR, cũng sẽ mua hộp mù và gachapon cho tôi.
Thậm chí còn tự mày mò tìm hiểu về giới búp bê.
Đặt làm riêng một em búp bê bông hình dáng của mình, để tôi ôm ngủ mỗi tối.
"Cái này, trông hơi giống em."
Park Jongseong chỉ vào một nhân vật trong truyện tranh nói.
Tôi hơi ngạc nhiên: "Giống em?"
"Đúng." Park Jongseong nói: "Nếu em mặc đồng phục học sinh, chắc chắn sẽ giống hệt."
Đó là một nhân vật phụ.
Chỉ nhờ khí chất thiếu niên độc đáo và gương mặt hoàn mỹ.
Mà đã thành công vượt qua nhân vật chính, trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong truyện.
Tôi: "Muốn xem em mặc đồng phục học sinh à?"
Park Jongseong: "Có được không?"
Tôi bật cười, xoay người đè lên Park Jongseong.
"Biến thái vừa thôi, anh ơi."
Hơi thở của Park Jongseong lập tức trở nên dồn dập, anh ấy nghiêng đầu hôn tôi.
Tôi nhiệt tình đáp lại.
Thực ra, ngay cả chính tôi cũng không biết mình còn có thể vui đùa như thế này bao lâu nữa.
Bởi vì, cho dù tôi có chống lại hệ thống đến đâu.
Thì cơ thể của tôi.
Vẫn đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
_________
Chương 31
Ban đầu, chỉ là thuốc giảm đau không còn hiệu quả nữa.
Sau đó, cơm ăn vào đều nôn ra hết.
Đang chạy bộ thì bị nứt xương.
Sốt đi sốt lại, chảy máu mũi không ngừng...
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, má tôi hóp lại một cách bệnh hoạn, xương sườn lộ rõ.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần.
Nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy da thịt lở loét nhiều chỗ.
Tôi vẫn phát điên.
"Tao biết mày đang xem, tao biết mày đang ở đó! Mày ở đâu, cút ra đây! Ra đây!"
"Mẹ kiếp cái hệ thống! Tao là người sống sờ sờ ra đây, không phải là tên pháo hôi vô hồn trong thế giới quan của mày! Tao nhất định phải sống! Tao nhất định phải yêu Park Jongseong!"
"Nếu yêu nhau là vi phạm quy tắc, vậy thì chỉ có thể là do quy tắc của mày là thứ rác rưởi! Cuốn sách này không nên tồn tại! Câu chuyện vớ vẩn của mày căn bản không phải là tình yêu! Chỉ là một đống giấy vụn!"
Hệ thống không nói một lời.
Tôi đột nhiên ôm lấy ngực.
Không thể khống chế mà nôn ra một vũng máu lớn.
Tôi cứ nghĩ như mọi khi, nôn ra một chút là sẽ dừng.
Nhưng tôi càng nôn càng nhiều, nôn đến mức cả người gần như co giật, ngất đi.
Cả căn phòng tràn ngập màu máu tanh tưởi.
Park Jongseong đẩy mạnh cửa xông vào, nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com