Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 06

Nghe thấy đàn chị khen một người như vậy, Lương Hàm ngạc nhiên hỏi: "Là đàn anh ở trường à? Hay đang học tiến sĩ?"

Chị khóa trên lại lắc đầu: "Đều không phải, cậu ấy là bảo nghiên[1], khai giảng này mới năm tư, nhưng em đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi, trong tay đã cầm không biết bao nhiêu giải thưởng lớn đâu. Biết Nghê Úy Niên giáo sư Nghê chứ, ở trường bọn chị, hằng năm nghiên cứu sinh xin thực tập hè, gần tám mươi phần trăm đơn xin ở ngoài trường đều muốn vào nhóm thầy ấy. Nhưng thầy ấy chưa bao giờ nhận người bên ngoài, mà Tống Tinh thuộc nhóm giáo sư Nghê."

[1]

"Giáo sư Nghê cũng đã nhiều năm không dẫn dắt nghiên cứu sinh rồi, bây giờ không chỉ tự nhận, mà hầu như như án nào cũng có thầy ấy. Có thể thấy được thầy rất thích cậu ấy, át chủ bài đúng là át chủ bài." Một đàn anh bên cạnh cũng không nhịn được hâm mộ cảm thán.

"Ồ, vậy anh Phác này quả là không tầm thường." Lương Hàm lanh trí phụ họa.

"Thông minh là không tầm thường, nhưng điều không tầm thường hơn đó là rất đẹp trai!" Chị khóa trên vạch trần sự thật.

Đại học A của họ xưa nay luôn có nhân tài, anh chị khóa trên giỏi giang học nghiên cứu học tiến sĩ trong viện máy tính của họ không hề ít, cũng không phải chưa từng có thiên tài. Nhưng điều kiện bên ngoài và bên trong đều xuất sắc như vậy thực sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Tổng kết lại, Tống Tinh có điểm tổng hợp cao, tài đức trí mạo mọi thứ hơn người, danh hiệu "át chủ bài" là danh xứng với thực.

Lời này nói ra làm mọi người đều cười ha ha, Lương Hàm cũng cười theo, còn tâng bốc nói: "Muốn làm quen tìm hiểu anh Phác quá... Hay là lát nữa ăn cơm gọi cả nhóm họ ăn cùng đi?"

"Thằng nhóc này hào phóng đấy, các anh chị rất cảm kích cậu, nhưng cậu muốn mời át chủ bài ăn cơm, ngoài mấy người quen ra, Tống Tinh hầu như không ăn chung với người khác, át chủ bài của bọn anh lạnh lùng lắm."

"Vậy à..." Nghe vậy, gương mặt trẻ con của Lương Hàm xị xuống, trông vô cùng thất vọng.

Chị khóa trên thấy cậu ta dễ thương, không nhịn được trêu đùa: "Thật ra thì cũng không phải không được, kìa, cậu ấy sắp đi đến đây rồi, em có thể thử xem, nói không chừng cậu ấy bị em làm cảm động sẽ đồng ý."

Điện thoại Trinh Nguyên nhận được một tin hắn, cậu mở ra xem, một người tên là A Xương gửi tới, trên đó viết: Đêm nay có sấm chớp mưa bão, cậu có muốn đến đây xử lý không?

Trinh Nguyên ngẩng đầu nhìn Lương Hàm, lại nhìn nam sinh cao lớn chậm rãi đi tới từ xa, đột nhiên nói: "Anh đi đây."

Lương Hàm đang nói chuyện với đàn chị, nghe thấy giọng anh mình cậu ta ngơ ngác quay đầu: "Hả?"

"Anh đi trước." Trinh Nguyên lặp lại lần nữa, nhét điện thoại vào trong túi.

"À, vâng..."

Lương Hàm nhìn Trinh Nguyên nhanh chóng xoay người rời đi, lúc này mới nhớ ra quên hỏi anh mình ăn cơm chưa, có muốn ăn cùng không. Nhưng chẳng mấy chốc tâm trí cậu ta lại quay về mấy người bên kia đang tới gần.

Những người kia trông lớn hơn cậu ta mấy tuổi, cũng đang học thạc sĩ tiến sĩ, ngoại trừ nam sinh đi giữa... Vóc người cao gầy, bước chân vững vàng, nhìn từ xa khí chất toàn thân quả thực sáng lấp lánh trong một đám người bình thường.

Khi đến gần, Lương Hàm cảm thấy kinh ngạc hơn. Trường đại học của cậu ta tuy không tốt như đại học A, nhưng chuyên ngành máy tính cũng xem như đứng đầu thành phố A, gặp nhiều sinh viên muôn hình muôn vẻ, càng biết rõ trai kỹ thuật "trạch" cỡ nào. Mười người thì quá nửa quê mùa, non nửa còn lại là vừa xấu vừa quê, không xấu không quê mùa đẹp trai cao ráo như Uông Cần đã là hiếm có rồi, bảo sao được ngưỡng mộ trong trường học nam nhiều nữ ít. Nhưng thật sự so sánh với người trước mắt, Lương Hàm mới hiểu được sự chênh lệch một trời một vực là gì.

Anh Phác này y như minh tinh bước ra từ phim ảnh, mặt nhỏ, da trắng, chân dài, khí chất không thô lỗ, nhưng cũng không hề nữ tính. Ngũ quan đẹp xen lẫn khí chất nam tính, đưa mắt nhìn chỉ thấy mày kiếm mắt sao khí vũ hiên ngang, mọi cử chỉ khiến ánh mắt của người khác không tự chủ được nhìn theo.

Có lẽ hành động đứng đực ở đó của Lương Hàm quá đột ngột, cậu ta chưa kịp lên tiếng, nhóm người Tống Tinh bị cản đường đã chú ý tới đối phương rồi nhìn thẳng vào.

Giây phút chạm mắt với người kia, tim Lương Hàm đập nhanh, sững sờ một lát mới hoàn hồn nói: "Ừm... xin hỏi là anh, anh Phác phải không?"

Cậu ta vốn giỏi ăn nói, thoáng điều chỉnh suy nghĩ sau đó không ngại bày tỏ mục đích đến của mình, cho dù lời mời lúc nãy mang theo khách sáo và xã giao, bây giờ đã biến thành thật tâm thật ý.

Nhưng tiếc rằng giống như mấy chị khóa trên đã đoán, đàn anh Phác kia mặt không cảm xúc nghe xong câu nói của Lương Hàm đã từ chối gần như không cần suy nghĩ.

"Xin lỗi, tôi không có thời gian."

Tống Tinh coi như lịch sự nhìn vào Lương Hàm nói, nói xong anh tạm biệt với mấy người bên cạnh trước khi đối phương nói tiếp.

"Em đi đây, phải đến ngoại thành một chuyến."

"Vụ công nghiệp Hợp Tín à?" Mấy anh khóa trên tỏ vẻ đã hiểu, "Cái kia đúng là hơi phiền phức, nhưng công ty này rất hào phóng, thầy Nghê của các cậu nhận việc vẫn có lương tâm."

Còn có người quan tâm nói: "Tống Tinh, buổi trưa có mưa, còn rất to, nhớ mang ô."

Tống Tinh gật đầu với các anh, đi thẳng về phía cổng trường.

"Chị đã nói sẽ khó mà, át chủ bài luôn như vậy, hay là chúng ta đi ăn đi, anh chị sẽ không để cậu thanh toán." Mấy chị khóa trên cười nói.

Lương Hàm nhìn chàng trai đi xa, cho đến khi bị Uông Cần lại gần đẩy một cái mới hồi phục tinh thần.

Uông Cần nghi hoặc: "Sao vậy?"

Lương Hàm cúi đầu: "Không có gì..."

...

Công việc ở công nghiệp Hợp Tín cũng không tính là đề tài nghiên cứu khoa học, chỉ là dự án thầy Nghê nhận để kiếm tiền. Theo lời ông nói, làm học thuật mà không có thu nhập xứng đáng với tài năng thì lấy đâu tích cực để đi nghiên cứu và sáng tạo cái mới. Mà trong tay ông có biết bao công việc béo bở tương tự, lần nào ông cũng chia đều cho các học trò, bảo sao sinh viên nhóm khác ghen tị, vót đến nhọn cả đầu cũng muốn tham gia.

Tống Tinh lại không quan tâm chút tiền này, nhưng anh biết thầy Nghê đối xử tốt với anh. Cho nên cho dù công ty kia một tuần đổi ba lần, thỉnh thoảng lại muốn bọn anh làm lại, quãng đường còn lại, Tống Tinh cũng không có lời oán giận nào.

Ngồi xe buýt gần hai tiếng, Tống Tinh đến chỗ cần đến. Đây là tổng công ty mới thành lập, muốn anh và hai người anh khác xây dựng lại toàn bộ mạng lưới và các hệ thống khác. Phần lớn nhân viên vẫn chưa chuyển đến, cả tòa nhà chỉ có vài người thưa thớt.

Lúc Tống Tinh đi theo lễ tân của công nghiệp Hợp Tín bước vào cửa lớn, vô tình liếc về chiếc xe điện bên đường chợt lướt qua.

Tống Tinh ngẩn người, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, nhưng quay đầu nhìn lại không tìm thấy gì cả.

Hoa mắt à?

Vào phòng máy chính, bận rộn hơn nửa ngày trời, lúc nhớ ăn cơm trưa cũng đã hơn ba giờ.

Dựa vào tường kính cực lớn, trộm nghỉ ngơi được một lát Tống Tinh nhìn về nơi xa, làm dịu đôi mắt đau nhức. Sau này nơi đây chắc sẽ xây một nơi tương tự viện khoa học kỹ thuật, có điều bây giờ vẫn chưa phát triển, xung quanh hơn nửa đều là đất hoang và đồng ruộng, hầu như không có người ở.

À, không đúng, chỗ gần cũng có một người.

Chỉ thấy người kia đội mũ rơm, cầm một cái cuốc đang xới đất trong cái nóng cuồn cuộn.

Là nông dân quanh đây thì phải? Tống Tinh nghĩ, trời nắng chang chang vẫn phải cố gắng lao động, vất quả thật. Nhìn cà phê đá trong tay, rồi cảm nhận không khí mát mẻ xung quanh, Tống Tinh lại không kìm được sinh ra một chút cảm giác áy náy nho nhỏ.

Không biết bác trai này có bị cảm nắng không.

Đợi đã, hình như... không phải bác trai.

Nhìn thấy ống quần xắn lên vì nóng của đối phương, lộ ra hai đoạn cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh bên dưới, Tống Tinh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh bất ngờ này lại biến thành giật mình.

Có lẽ là sợ mặt trời thiêu đốt, người nông dân kia đặt cuốc xuống, chuyển sang sườn đất bên cạnh, đẩy ra một chiếc xe điện tồi tàn từ phía sau, đi một mạch rồi dừng lại dưới cây lớn do công nghiệp Hợp Tín trồng. Sau khi xác nhận yên xe không bị nắng chiếu vào, lúc này mới sửa sang lại quần áo, uống miếng nước, lại cầm quốc quay về lao động.

Mà chút thời gian này đủ để cho Tống Tinh thấy rõ cả khuôn mặt dưới mũ rơm của người nọ.

Tống Tinh: "..."

Át chủ bài từ trước đến nay luôn được biết đến là bình tĩnh lạnh lùng trong mắt người ngoài, lại cảm thấy thế giới quan của bản thân chịu chấn động nhỏ bé từ ngoại lực không rõ.

Anh cũng không biết nên giật mình tại sao lại gặp được người này trước, hay nên thắc mắc tại sao người này lại... trồng trọt ở đây? !

Cậu ấy vốn là nông dân à?

Hoàn cảnh gia đình không tốt mới làm thêm khắp nơi?

Cậu ấy không phải sinh viên?

Năng lực vơ vét của cải nổi trội như vậy hẳn là có thể tìm được một công việc thoải mái hơn mà?

Hay lại làm giúp người ta?

Nếu không phải tính kỷ luật khắc vào trong xương cốt kéo Tống Tinh quay về công việc hiện tại, có lẽ anh vẫn có thể đứng đó đoán già đoán non cả buổi. Nhưng sau khi làm việc, sự tập trung cao độ cũng khiến Tống Tinh nhanh chóng quên hết những suy nghĩ thượng vàng hạ cám kia. Cho đến khi một tiếng sấm vang lên, anh mới miễn cưỡng hoàn hồn, phát hiện bầu trời bên ngoài không biết đã đen từ lúc nào, sấm chớp mưa bão mà đàn anh đã nói cũng ùn ùn kéo đến.

Tống Tinh đi đến bên cửa sổ, lại vô thức nhìn về phía kia, trong màn mưa rào rào, xe điện vẫn đỗ ngay tại chỗ, nhưng người đã không có ở đây. Mà chỗ đồng ruộng trước đó cậu bận bịu đã dựng một túp lều nhỏ, trùm vải bạt lên dùng để che chắn cây nông nghiệp bên dưới.

Lều nhỏ kia tuy đơn sơ, nhưng không ngờ rất vững chắc trong mưa gió tung bay. Tống Tinh lẳng lặng nhìn, chẳng biết tại sao lại bất động một lúc lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com