ep 3
Lương Trinh Nguyên rất hiếm khi đưa ra yêu cầu gì đó, bởi vì từ bé không được yêu thích nên cậu vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Một đứa trẻ không ai để ý, không ai quan tâm thì không có tư cách khóc nháo, thế nên Lương Trinh Nguyên vẫn luôn ngoan ngoãn.
Đây là lần đầu tiên cậu nói thẳng với Phác Tống Tinh rằng mình thích ăn gì.
Phác Tống Tinh cũng ngẩn người, Lương Trinh Nguyên thấy vậy lại nhẹ giọng gọi một tiếng nữa: "Anh ơi."
Lúc nói chuyện hai lỗ tai mềm mềm của cậu rũ xuống, cái đuôi xù lông cũng cuộn tròn lại thành một quả cầu vì chủ nhân của nó quá căng thẳng.
Phác Tống Tinh bị đáng yêu đến mức ngơ ra: "Được, được, được, ăn, ăn, ăn. Ăn cái này."
Lương Trinh Nguyên nói thế nào thì là thế ấy.
Đừng nói là bánh ngọt, cho dù muốn sao trên trời thì hôm nay anh cũng phải hái xuống cho em vợ nhỏ!
"Vậy anh đi mua bánh ngọt trước, Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé."
Lúc sắp đi, Phác Tống Tinh vẫn không quên dặn dò.
Lương Trinh Nguyên vẫn luôn cúi thấp đầu không trả lời, không biết là do không nghe thấy hay do bị làm sao.
Phác Tống Tinh suy nghĩ một lát rồi vào phòng bếp, bưng một đĩa hoa quả ra cho cậu:
"Đói thì nhớ ăn trái cây."
"Còn muốn ăn gì nữa không? Chút nữa anh mua về luôn cho."
"Còn lâu mới tới giờ hẹn với bệnh viện, chờ chút nữa anh về sẽ đi cùng em."
"...!Vâng."
Lần này Lương Trinh Nguyên hơi gật đầu.
Phác Tống Tinh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi vươn tay khẽ chạm vào lỗ tai của cậu.
Anh lặng lẽ nắm lấy đôi tai mang theo xúc cảm ấm áp vào lòng bàn tay, sau đó mới hài lòng ra khỏi nhà.
"Ngoan, đợi anh về nhé."
Phác Tống Tinh bước đều tới ga-ra, chẳng mấy chốc tiếng động cơ ô tô được khởi động đã vang lên.
Một phút sau, tiếng động cơ biến mất ở phía xa.
Lương Trinh Nguyên mở to mắt nhìn, nhỏ giọng nhắc bản thân đừng khóc một tiếng rồi mới mím môi ngẩng đầu lên.
Hốc mắt cậu hơi đỏ, chân trần giẫm trên mặt đất lại như không hề thấy lạnh, cậu cứ đứng ngốc tại chỗ nhìn theo hướng Phác Tống Tinh đi khỏi.
Di động lại nhận được một tin nhắn mới, là ba gửi tới báo ngày mai em trai sẽ về.
Thật ra cậu và em trai không giống nhau, nhưng em trai đã xuất sắc từ bé, từ hồi mười hai tuổi đã có thể biến hoàn toàn thành người rồi.
Không ai thích cậu cả, từ bé ba đã nói sẽ không có ai thích một con mèo ngu ngốc.
Thật ra Lương Trinh Nguyên cũng không dám hi vọng xa vời rằng Phác Tống Tinh sẽ thích mình, cậu chỉ có một mong ước nhỏ nhoi là...!Anh sẽ quên mình muộn một chút.
Dù sao...!đó cũng là người duy nhất khen tai và đuôi của cậu đáng yêu.
Lương Trinh Nguyên thở ra một hơi vẫn không kiềm được hốc mắt cay cay, lông mi cậu đã ươn ướt.
Valy hành lý lăn lóc trên mặt đất, cậu bắt đầu thu thập lại hành lý của mình.
Quần áo phải cầm đi, chỗ ấy để cho em trai đựng đồ; ảnh chụp chung cũng phải cất đi, bởi vì em trai sẽ tức giận.
Phải rồi, cậu còn phải thu lại đuôi và tai nữa, rời khỏi Phác Tống Tinh cậu không thể tùy tiện để lộ tai và đuôi ra ngoài, như thế sẽ bị người khác bắt nạt.
Nhưng có lẽ do có bé con nên thể chất của cậu đã thay đổi, cậu cố gắng rất lâu nhưng tai và đuôi lại chẳng nhúc nhích.
Lương Trinh Nguyên bắt đầu sốt ruột, nhưng càng sốt ruột thì lại càng hoảng hốt, ngay cả đôi mắt cũng dần biến thành màu đỏ.
Bên kia, đáng ra Phác Tống Tinh phải xếp hàng rất lâu, nhưng hiện giờ quá lo cho cậu ở nhà nên đã nghĩ cách đi xuyên suốt không dừng lại.
Tới khi Phác Tống Tinh mang theo bánh ngọt cậu thích về biệt thự thì thời gian mới trôi qua được nửa tiếng.
"Nguyệt Nguyệt..." Phác Tống Tinh đẩy cửa vào.
"Lộc cộc..." Bánh xe của valy hành lý vừa lúc chạm xuống đất..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com