# johny's diary
;
jay, gã là một tay đánh trống.
johny, em là một cậu trai vừa tròn 18 làm tại trạm xăng kiếm tiền sống qua ngày.
--
nhật kí của johny trạm xăng.
chiều thứ sáu.
khách hôm đó ít, tôi ngồi trong quầy thanh toán cả ngày, hai chân gác lên bàn, ngửa đầu lên trần nhà, chán nản. cả tuần nay đã không có mống khách nào, cứ cái đà này thì tiền cầm tay cũng không có chứ huống gì là tiền ăn. nhưng cũng đúng thôi, cái vùng hoang mạc này thì ai thèm bén mảng đến chứ. nhưng cứ thế này mãi, chắc tôi chết đói mất.
cứ tưởng ông trời không muốn cho tôi sống tiếp, thế mà sau khi có suy nghĩ đó xong liền có khách ghé vào.
tôi phải thừa nhận, anh chàng đó điển trai thật. cái hình ảnh bụi bặm và mang chút vẻ phong trần của anh cực men lỳ, áo khoác da, quần jeans bó, giày cao cổ, tay đeo găng da và mái tóc được vuốt ra sau, có điều thiếu bộ râu nhưng trông vẫn rất bảnh. à đấy, suýt thì tôi quên mất một thứ, đường hàm của anh ấy phải gọi là hàng hiếm luôn ấy. một đường L sắc bén luôn, có khi còn sắc hơn cả cái dao tôi cất trong tủ phòng có trộm cướp ấy. tôi là con trai mà còn chết mê chết mệt, không biết phái nữ họ sẽ thế nào nữa.
tôi để ý anh đi chiếc xe phân khối lớn màu đỏ, trên xe còn có dòng chữ bằng màu sơn phun trắng "jay". chắc là tên anh ấy.
chúng tôi có nói chuyện qua lại, anh là người bắt chuyện. anh hỏi tôi tên gì, bao nhiêu tuổi các thứ. cách anh nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, không giống vẻ gai góc bên ngoài của anh.
lúc anh cười, tôi thấy hai bên tai hơi nóng nóng. anh cười đẹp cực, chưa kể đến hàm răng trắng đều như hạt bắp của anh nữa. đẹp, anh đẹp từ đầu tới chân. sống đến giờ đã gần hai thập kỉ mà lần đầu tiên tôi thấy có người hoàn hảo đến vậy. chẳng bù cho một thằng gầy gò ốm yếu như tôi.
tôi tất nhiên có hỏi lại anh câu tương tự. anh tên jay, người hàn nhưng sinh ra và lớn lên ở mỹ, 24 tuổi và là người đánh trống cho một ban nhạc. anh bảo anh thích bộ môn này lắm, theo đuổi mãi bố mẹ mới chấp nhận cho làm. anh làm được 6 năm rồi, tiền kiếm được cũng không ít. tôi đoán có khi tiền anh kiếm cũng phải hơn lương tôi 3 tháng cộng lại mất.
tôi hỏi anh sao hôm nay anh không đi làm, anh bảo anh xin nghỉ mấy hôm đi chơi. anh lại nở nụ cười chết người ấy, tai tôi lại đỏ. tôi chỉ mong anh không để ý đến nó, nếu không tôi sẽ chẳng biết chui vào cái lỗ nào trốn mất.
tôi và anh tám chuyện được 5 phút chóng vánh thì xăng cũng đã đổ đầy từ bao giờ. anh chào tạm biệt tôi rồi rời đi. tôi ngu thật, đáng lẽ ra phải xin số điện thoại của anh, khổ nỗi tôi nghèo đến mức tiền ăn không có nên điện thoại thông minh cũng chẳng biết lấy đâu ra. đành thôi, chỉ mong một ngày nào đó anh lại đi qua trạm xăng vắng tanh này, cùng tôi nói chuyện phiếm một chút, để tôi ngắm anh thêm chút nữa, để một ngày vô nghĩa của tôi có thêm chút sắc màu.
hôm nay là tuần thứ 4 kể từ ngày tôi gặp anh. anh vẫn chưa quay lại, tôi vẫn chờ mong một bóng hình.
chết tiệt, tôi lại nhớ anh rồi.
phải làm sao đây nhỉ, jay?
--
nhật kí của johny trạm xăng.
trưa thứ ba.
giữa cái hè oi bức muốn đổ lửa, tôi lại nhìn thấy anh. nhưng lần này anh ấy đi cùng một người nữa, trông họ thân thiết lắm. đột nhiên trong lòng có chút ganh tị, chắc do ánh mắt anh ấy nhìn người kia, dịu dàng và ôn nhu. nhưng tôi cũng nhanh chóng gạt đi thứ cảm xúc ấy và làm việc của mình.
tôi vội chạy ra chào hỏi, nở nụ cười tươi như chưa có gì xảy ra. tôi sững sờ, tôi thấy anh ấy nắm tay người ấy, nắm rất chặt, cứ như sợ rằng tôi sẽ cướp đi người đó vậy. có vẻ như họ là người yêu rồi. vậy là tôi đã mất đi cơ hội rồi sao? nhưng tôi dường như đã quên mất mình là ai. tôi có là gì ngoài một tên ăn hại chỉ biết chui vào một xó hiu quạnh ở đất nước mỹ rộng lớn này kiếm tiền đâu.
còn anh là một người phong độ, ổn định tài chính lẫn địa vị, dù không lớn nhưng cũng không nhỏ bé hèn hạ như tôi. anh có tiền thì anh có quyền chọn lựa người phù hợp đi bên anh, tôi vốn dĩ chỉ là một con kiến vô tình đi qua anh mà thôi, sao có để được anh chọn?
tự nhiên nhớ đến câu "cỏ dại sao với được mây trắng".
dù vậy, tôi vẫn làm công việc của mình, cố gắng bỏ ngoài tai cuộc đối thoại ngọt ngào của anh và người kia. tim tôi có chút nhói. dù mới biết nhau được 1 tháng, hoặc 1 ngày, nhưng tôi cảm giác được, tôi sẽ không dễ dàng vượt qua thứ cảm xúc mà con người cho rằng nó khó hiểu và không có định nghĩa kia đâu.
tôi cảm thấy, hình như tôi thích anh rồi.
cảm giác đầu đời này có vẻ hơi đau.
nhưng để nếm trải nó, tôi nghĩ tôi sẽ cần thời gian.
--
nhật kí của johny trạm xăng.
chiều thứ hai.
trời đã ngả màu cam, tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế ở quầy thu ngân, mắt nhìn lên chiếc trần nhà trắng đã chuyển màu cháo lòng, đầu trống rỗng. bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ bô xe, tôi quay đầu nhìn ra.
là anh, anh lại đến. tính đến nay là tuần thứ 7 kể từ ngày tôi gặp anh. anh vẫn mặc bộ đồ đó, vẫn là chiếc xe màu đỏ đó, chỉ là hôm nay nét mặt có chút buồn. trong lòng tôi gợn lên một cơn sóng nhỏ, tự hỏi rằng anh sao lại trông não nề đến vậy.
tôi chỉnh lại đồng phục, bước ra ngoài với chiếc áo hoodie khoác bên ngoài vì trời đã se se cái lạnh đầu mùa thu. anh nhìn tôi, khoé mắt hơi đỏ, lần này anh cười mỉm, không còn rạng rỡ như lần trước. anh ngồi trên chiếc xe, tay đút túi áo. tôi hỏi anh có chuyện gì, anh khen tôi để ý giỏi.
anh bảo anh mới chia tay người yêu, anh khóc mất mấy ngày nên mắt hơi sưng và đỏ. tôi xót, xót chứ. ai mà nỡ nhìn người mình thích lại khổ sở vậy. bỗng dưng anh hỏi tôi liệu anh có thể ôm tôi một chút được không, tôi dù có hơi khó hiểu và đơ ra một chút nhưng cũng không ngần ngại đồng ý.
anh cúi người ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của tôi khiến tôi úp mặt vào bờ vai rộng lớn của anh. một mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi. tôi từ từ vòng tay qua người anh, trao lại anh cái ôm nhẹ. anh đột nhiên siết chặt lấy tôi rồi tựa đầu vào vai tôi, anh nói mùi của tôi rất thơm và dễ chịu, khiến anh muốn ôm lâu thêm chút nữa. anh không biết khi anh nói câu đó tôi đã nóng bừng mặt như thế nào đâu.
đột nhiên anh buông tôi ra rồi cúi xuống nhẹ đặt môi anh lên môi tôi. môi anh mềm mỏng, hơi có mùi bạc hà nhẹ. tôi bất ngờ. có mơ tôi cũng chưa bao giờ mơ đến cảnh này vì nó quá đỗi viển vông đối với tôi. anh kéo tôi vào một nụ hôn sâu và nóng bỏng, cuốn hút đến lạ thường. sau đó là một sợi chỉ nhỏ màu bạc được tạo nên bởi cả tôi và anh.
anh nói anh xin lỗi vì đã lỡ hôn tôi, anh đã không kiềm chế được. tôi cũng chỉ nói không sao, em hiểu mà. anh cười, nụ cười đã tươi trở lại, cộng thêm hai má anh có hơi phiếm hồng.
chúng tôi lại nói chuyện tán gẫu như chưa có chuyện gì xảy ra. bơm xăng xong anh lại đi. tôi lại ngu một lần nữa. tôi đã có đủ tiền mua điện thoại rồi, nhưng vẫn quên nhiệm vụ tự đặt ra cho bản thân, xin số điện thoại của anh.
lần này, không biết bao lâu nữa thì gặp lại anh được đây?
--
nhật kí của johny trạm xăng.
tối thứ bảy.
đã 8 tuần kể từ lần gặp cuối.
2 tháng dài đằng đẵng làm tôi cứ tưởng phải một năm rồi chưa gặp anh.
tôi nhớ anh quá, nhưng anh chưa quay lại. không biết bao giờ anh sẽ lại ôm hôn tôi đây?
--
nhật kí của johny trạm xăng.
chiều thứ năm.
đã 4 tháng kể từ lần gặp cuối. tôi nghĩ tôi vẫn có thể chờ được, chờ một ngày nào đó anh sẽ lại tô màu cho chuỗi ngày đen trắng của tôi.
tôi nghĩ là...tôi bắt đầu yêu anh rồi.
--
nhật kí của johny trạm xăng.
tối chủ nhật.
tôi được thông báo bố tôi cần tiền để phẫu thuật gấp. bất đắc dĩ tôi phải lên thành phố lớn làm việc để có tiền nhanh. nhưng nếu tôi đi, anh sẽ thế nào? lỡ anh quay lại thì sao?
1 năm lặng lẽ trôi qua, tôi vẫn chưa thấy hình bóng to lớn ấy đâu.
có lẽ, em nên từ bỏ chờ đợi?
--
nhật kí của johny trạm xăng.
trưa thứ sáu.
tôi đã dọn dẹp hành lý và nhà cửa, chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu nơi thành phố xa hoa. tôi nhìn qua nó một lượt, cảm thấy có chút tiếc nuối vì phải xa cách nó sau 2 năm.
tôi thoáng nghĩ đến anh, người tôi thầm thương trộm nhớ hơn một năm nay. tay tôi xách vali ra trạm xăng, nhìn lại nơi tôi đã nghĩ rằng sẽ bị ràng buộc ở đây cả đời. nhìn lại cả những hồi ức đẹp đẽ giữa tôi và anh. tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tôi có thể luôn nhớ đến mà trở về.
tôi thở dài một hơi, mỉm cười.
có lẽ...em nên từ bỏ thôi. tạm biệt anh nhé, jay.
;
một suy nghĩ thoáng qua và nó làm tớ cảm thấy đau, song nhạt nhẽo. "phong trần" là từ tớ đã nghĩ đến rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cảm hứng cũng như nội dung phù hợp nên tớ đã vứt nó ở một xó nào đó trong trí nhớ. và vì bài hát "diễn viên tồi - đen vâu" đã đem đến một cảm hứng dồi dào cho tớ, nhờ đó chap này đã được viết lên.
lần đầu tiên tớ viết về cảm giác và quá trình tớ viết một chap nào đó, có thể nó hơi xàm xí một xíu, nhưng cũng được coi như một chút gì đó giải toả những suy nghĩ trong tớ. không phải chap nào tớ cũng thấu hiểu được nhân vật tớ kể hay viết, hiếm lắm. nhiều lúc tớ cũng muốn viết những dòng này ở những chap trước, nhưng cảm xúc không được dồi dào như bây giờ, hoặc cũng có thể do tớ nghĩ mình nên giữ suy nghĩ đó cho riêng mình thôi, vì tớ nghĩ sẽ chẳng có ai rảnh mà đi quan tâm mấy cái đó.
nhưng nói đúng hơn thì fic này chính là nơi giải toả suy nghĩ của tớ, cũng như chia sẻ cho mọi người sự ngẫu hứng của tớ. vậy nên tớ cứ viết thôi, quan tâm hay không còn tuỳ vào người đọc đúng không ạ?
thế nên một lần nữa tớ muốn cảm ơn mọi người, những người đã âm thầm ủng hộ tớ trong thời gian vừa qua. tớ sẽ cố gắng học hỏi thêm và trau dồi thêm kĩ năng viết cũng như từ vựng để có những chapter hay hơn và đầy đủ hơn. cảm ơn mọi người rất nhiều 🙏🏻🙇🏻♀️.
"nếu có gặp lại, ắt là định mệnh giữa đôi ta."
random thoughts.
nghe nhạc và đăng.
started: 7.10.2022
updated: 8.10.2022
published: 8.10.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com