Chương 21
Mọi người đều bật cười. Mỗi lần liên hoan Nayeon đều rất sôi nổi, đùa giỡn đủ kiểu. Cô luôn là người khuấy động bầu không khí, chỉ cần có mặt là không phải lo ngượng ngùng tẻ nhạt. Jennie cười xong, liếc mắt về phía Kai. Cô biết anh đang nói dối. Mấy hôm trước cô bị đập đầu, anh còn rót gần nửa chén hỏi cô có muốn uống để giúp tan máu bầm không. Cảm nhận được cái nhìn khó hiểu của Jennie, Kai ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Tửu lượng của cô ấy không cao, uống nhiều quá sẽ quậy tưng bừng."
Jisoo cười trêu: "Giờ vật giá đắt đỏ như vậy, lương thì không tăng, không biết cậu ăn như thế bác sĩ Doh có sạt nghiệp không."
Quả nhiên có chút lo âu hiện lên trong mắt Nayeon. Cô lập tức quay đầu, làm mặt đáng thương hỏi D.O. : "Sẽ bị em ăn cho sạt nghiệp sao?"
D.O. cười xoa khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn của Nayeon, an ủi giọng khẳng định: "Không đâu! Em cứ yên tâm ăn."
Nhận được câu trả lời này, Nayeon vui ra mặt. Bae Irene khinh bỉ đưa tay chọc chọc người cô: "Sao cậu lại ăn khỏe như thế chứ? Không nỡ bỏ ra năm trăm tệ mua quần áo, ăn một bữa hải sản hết mấy nghìn tệ lại sung sướng thiếu nỗi muốn bay lên."
Nayeon không phục, phản bác: "Nói gì vậy? Mình không phải cô gái ngày trước tiêu năm trăm tệ cũng phải cân nhắc thật lâu nữa đâu! Cuối tháng rồi, giờ có tiêu năm tệ cũng phải nghĩ thật kỹ."
Sau khi phản đòn, Nayeon không dám chiến đấu thêm, vội đến bên Jisoo nhờ che chở. Jisoo xoa khuôn mặt nõn nà bầu bĩnh của cô ấy: "Chẳng trách lần nào cậu tới gặp mình cũng có người hỏi cậu có phải thực tập sinh mới đến không. Trông chẳng khác mấy so với lúc còn đi học."
"Tuy mặt mình trông rất trẻ, nhưng chỗ trẻ nhất trên người mình phải là bụng mới đúng! Mỗi lần ăn uống xong người khác đều hỏi có phải mình bầu hai tháng rồi không!" Naeyeon kéo tay Jisoo: "Nào Jisoo, cậu sờ xem mấy tháng rồi?"
Mọi người lại cười ầm lên. Jennie cũng cười, chợt thấy thật ấm áp. Cô mới đến thành phố này không lâu, chẳng có mấy bạn bè. Dù cũng có nhiều cơ hội hẹn nhau ăn uống, nhung hầu hết đều là đi cùng đồng nghiệp hoặc khách hàng. Bầu không khí không tính là ngột ngạt, nhưng suy cho cùng không được thoải mái dễ chịu như hôm nạy. Ánh mắt cô lướt qua Lisa đang ồn ào vui vẻ ngoài phòng khách, bỗng thấy hâm mộ. Hẳn là mấy năm nay cô đã tham gia rất nhiều những buổi tụ tập thế này. Kai đứng dậy thu dọn bát đũa, tiện thể nghiêng người thì thầm vào tai cô: "Đón Giáng sinh thế này cũng được đấy chứ? Tốt hơn ở lì trong nhà gọi đồ bên ngoài nhiều đúng không?"
Jennie ngẩng lên nhìn, làm sao anh biết cô có dự định như vậy? Trong mắt người khác, suốt buổi tối hai người đã liếc mắt đưa tình rất nhiều lần, cứ chốc lát lại dính lấy nhau thì thầm đầy mập mờ. Cả hai không công khai quan hệ, nhưng người tinh ý vừa nhìn đã hiểu ngay.
Thành phần độc thân là Bae Irene đi đầu đập bàn tức giận: "Kim Kai, đừng có thể hiện tình cảm trước mặt mọi người. Ở kia còn có học trò của anh, họ còn nhỏ, chú ý hình tượng thầy giáo của anh chút đi. Dù không nghĩ đến họ..."
Bae Irene ngừng lại một chút rồi chọc bụng Naeyeon :"Không nghĩ đến họ thì anh cũng phải nghĩ cho cái bụng bầu hai tháng này chứ! Thai giáo như thế là không được!"
Nayeon muốn phản công, Irene vội tránh đi, chạy ra phòng khách. Đám người tiếp nối Irene trêu chọc hai người. Kai thản nhiên hưởng thụ, còn Jennie vờ bình tĩnh lạnh nhạt, nghe được một lát thì đi vào bếp rửa bát. Kai cũng nhanh chân trở vào bếp, rửa rồi gọt hoa quả, chuẩn bị đĩa tráng miệng. Jennie vừa bị anh "xử" trước mặt mọi người, dù ăn khá ngon nhưng suy cho cùng vẫn phải kìm nén lửa giận trong lòng. Khi nãy có nhiều người cô không tiện bùng phát, giờ chỉ còn hai người, dù Kai đùa ra sao cô cũng không có phản ứng.
Lúc Kai bê đĩa hoa quả chuẩn bị ra ngoài lại liếc nhìn cô. Bị phớt lờ lâu như vậy, trên mặt anh vẫn lộ vẻ vui tươi khác lạ: "Xem ra vẫn chưa chịu phục."
Jennie tự biết mình không có cửa so bì độ mặt dày với Kai. Nghe vậy, cô run người, ánh mắt lóe lên, đứng chặn trước mặt Kai, nở nụ cười gượng gạo: "Em phục rồi, thật đấy."
Đôi mày đẹp của Kai lập tức nhướng lên, hơi hạ tầm mắt nhìn cô. Anh từng trông thấy dáng vẻ đầy khí thế của cô khi lên tòa. Cô mặc trang phục nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt oai phong, mang theo cảm giác buốt giá. Khi nãy lúc ăn cơm, trước những người không thân quen, cô lịch sự như xa cách, trước cô em họ ruột thịt Lisa lại thấp thoáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của con gái. Bình thường biểu cảm trên mặt cô rất nhạt, nhưng mỗi lần cười, cả người đều sinh động hơn hẳn. Cũng giống như lúc này, dù bị anh dọa dẫm, nhưng trong mày mắt cong cong của cô vẫn pha chút mềm mại dịu dàng. Anh cứ điềm đạm nhìn cô, cũng không nói chuyện, trong phòng bếp yên ắng dần dâng lên cảm giác mập mờ. Jennie bị anh nhìn đến mất tự nhiên, chậm chạp di chuyển nhường đường, chỉ đĩa hoa quả trên tay anh, hắng giọng phá vỡ sự ngượng ngập: "Mau mang ra đi."
Nhóm người ở ngoài đang đùa giỡn vui vẻ. Mấy người đàn ông tựa vào ban công hút thuốc, chơi với Nini những người khác ngồi ở sofa và trên thảm trò chuyện, không hề biết về bầu không khí tình cảm trong bếp.
Oh sehun làm việc ở khoa Chỉnh hình, nhìn lướt qua là biết được mặt một người có chỉnh sửa hay không. Đám học trò trẻ tuổi thấy thú vị, lần lượt chỉ vào ảnh các ngôi sao trong điện thoại hỏi xem. Bác sĩ Oh kiên nhẫn trả lời. Cả nhóm càng lúc càng ồn ào, khiến những người khác cũng vây vào xem.
Một người nghe xong thấy chán, tỏ vẻ thất vọng: "Hóa ra đều động dao kéo rồi. Chán chết."
Có người trêu cậu ta: "Ôi chao, hóa ra cậu chỉ yêu khuôn mặt của thần tượng thôi à?"
"Thần tượng của tôi trông thế nào tôi cũng thích, nhưng tôi không chấp nhận được việc cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ!"
Oh sehun cười: "Thực ra chỉ chỉnh sửa một chút thôi, vốn đã đẹp sẵn rồi. Đừng để ý quá. Thực ra trong chuyện thẩm mỹ này, chỉnh sửa ít thì thay đổi tình cảm, chỉnh sửa nhiều thì tổn hại cơ thể. Vẫn thường xuyên có các cô gái cầm ảnh chụp đến chỗ tôi bảo, bác sĩ Oh, tôi thích có đôi mắt hoặc cái mũi giống cô ấy. Thật ra trên mặt có nhiều bộ phận như vậy, quan trọng là phải cân đối hài hòa, nhiều người chỉnh sửa xong mới thấy không hợp với bản thân. Đợi mấy cậu đến tuổi của tôi, nhìn thấy nhiều gương mặt rồi thì sẽ không để ý nhiều đến mặt mũi nữa."
Mọi người cảm thấy có lý, gật gù rồi lại hỏi: "Thầy Oh, trên mạng thường xuyên nói ngôi sao nào đó là mỹ nhân ngàn năm có một, rồi thì khuôn mặt tỉ lệ vàng gì gì đó, những điều ấy có phải thật không? Khuôn mặt đẹp nhất thầy từng gặp trông thế nào ạ?"
Oh Sehun ngẫm nghĩ: "Từ "đẹp" này vốn mang theo tình cảm cá nhân, là quan điểm thẩm mỹ riêng của mỗi người. Đối với cá nhân tôi thì tôi thiên về kiểu người có khí chất."
Nói xong, anh nhìn về phía Lisa: "Nói về chị họ cô đi. Chị họ cô có khí thế mạnh mẽ mà hiếm người con gái nào có được, thấp thoáng cảm giác lấn át, nhưng những chi tiết biểu cảm nhỏ trên mặt cô ấy lại rất xinh đẹp, quyến rũ. Vốn là hai cảm giác rất mâu thuẫn, tuy nhiên đặt trên người cô ấy lại không hề xung đột. Ánh mắt cô ấy nhìn cô rất có nét riêng, cử chỉ hành động vừa phóng khoáng vừa mềm mại, nhan sắc và khí chất hòa hợp với nhau càng tăng thêm sức hấp dẫn. Có lẽ chị họ cô cũng biết khuôn mặt mình quá xinh đẹp, không hợp với nghề luật sư lắm, nên cô có thể thấy kiểu trang điểm của cô ấy rõ là đang cố che đi khóe mắt mình, nhưng càng che lại càng lộ, không những không che được mà còn mang đến vẻ gợi cảm đầy cấm kỵ."
Lisa nghệt ra: "Thầy đang nói ai thế? Chị họ em ấy ạ?"
Cô hơi khựng lại rồi nhìn về phía bếp, hạ giọng: "Nói thật nhé, đừng nói là gợi cảm, em thấy chị họ em dường như còn bị lãnh cảm ấy. Thầy nhìn chị ấy mà xem, chuyện gì cũng hờ hững, tan làm xong thì rất ít nói, quần áo mặc cũng cực kỳ đơn giản, mà toàn là tông màu lạnh. Mọi người chưa thấy chị ấy lúc làm việc thôi, mặt gần như không có biểu cảm gì, ánh mắt thì không hẳn là lạnh, nhưng chẳng có lấy một chút dịu dàng nào của phái nữ. Ai cũng nói chị ấy là người phụ nữ cá tính, mạnh mẽ, nhưng em thấy chị ấy có giống phụ nữ đâu?"
"Chậc, đúng là trẻ con, chẳng hiểu gì về phái nữ."
Sehun lắc đầu không đồng tình: "Cô cho rằng mông to ngực lớn mới là gợi cảm à? Nông cạn! Một nụ cười duyên tất nhiên là đầy quyến rũ, nhưng cô không cảm thấy đằng sau vẻ kiềm chế khiêm tốn là cảm giác mời gọi đầy kích thích sao? Lớp trẻ các cô cậu có từ gì ấy nhỉ? Trong Đạo đức kinh của Lão Tử từng đề cập đến một quan niệm mỹ học thuộc lý luận văn học cổ đại Trung Quốc, đó là âm nhạc càng nhẹ nhàng tĩnh tại càng hay, hình ảnh càng mờ ảo thấp thoáng càng diễm lệ. Tương tự như thế, người càng đơn giản, dứt khoát thì càng xinh đẹp. Chính là chỉ kiểu người như chị họ cô đấy. Có thời gian thì đọc nhiều sách vào, xưa nay dù ở đất nước nào, hoàng thất quý tộc lựa chọn nửa kia hầu hết đều chọn mẫu người như chị họ cô, bình thản hờ hững ngồi vững chính cung, ung dung tự tại đánh bại mọi người, rất có phong thái của chính thất."
Lisa nghe xong cau mày: "Không làm chính thất đâu, chính thất toàn là được sắp đặt thôi, tiểu thiếp mới được yêu chiều nhất."
Oh sehun cũng cạn lời.
Nhóm thanh niên cười ầm lên. Oh Sehun nhìn họ bất lực, khôn khéo chuyển chủ đề: "Nếu chỉ nhìn mặt thì tôi từng gặp một người có ngũ quan đẹp đến độ không thể bắt bẻ đấy."
Nhóm người hứng thú: "Ai vậy?"
Oh Sehun chỉ vào bếp: "Thầy Kim của các cô cậu."
"Thầy Kim?"
"Ừ, gương mặt đó đúng là hoàn hảo. Tôi biết cậu ta từ khi cậu ta còn nhỏ, càng lớn càng đẹp ra. Phải gọi là hiếm ai có cả da và cấu trúc xương mặt đều đẹp như vậy, thế nên mới gọi là "mỹ nhân đao". Người đẹp chia làm hai loại, một loại ngũ quan đường nét không quá xuất sắc, nhưng khi ở trên cùng một khuôn mặt thì đẹp bất ngờ. Còn một loại là ngũ quan hoàn hảo, đặt chung với nhau lại càng xuất sắc. Trong mỹ học, có một tiêu chuẩn đối với các bộ phận trên gương mặt gọi là tỷ lệ vàng. Tôi từng quan sát kỹ khuôn mặt của cậu ta rồi, có bảo tôi xuống tay tôi cũng không làm được. Trong đó xương lông mày là đẹp nhất. Tục ngữ có nói, nữ nhìn mắt nam xem mũi, có rất nhiều người nhìn thẳng mặt thì rất đẹp, nhưng nhìn góc nghiêng lại lộ ra khuyết điểm. Lát nữa các cô cậu hãy nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cậu ta, thật chú ý vào mũi và miệng. Thứ gọi là "góc nghiêng chết người" chính là nói cậu ta đấy."
Có cô gái bật cười: "Thầy Oh , có phải thích thầy Kim đúng không?"
"Ặc..."
Oh sehun càng lúc càng không biết nói sao: "Cái đám hủ nữ các cô... Nói thật nhé, thầy Kim của các cô trông rất sạch sẽ lương thiện, nho nhã cuốn hút, rất có chất riêng. Chẳng có mấy người đàn ông ở độ tuổi cậu ta có được cái chất ấy, thích thì mau theo đuổi đi. Nhưng..."
Anh ta hơi ngừng lại: "Mấy cô cậu còn trẻ, tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý trước, tuyệt đối đừng để khuôn mặt cậu ta mê hoặc. Bình thường cậu ta lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng điềm đạm, lúc cười trông rất ấm áp, nhưng cậu ta không phải người vô hại đâu. Không tin thì hỏi đàn chị của các cô cậu đi."
Người được gọi tên là Jisoo, Nayeon và Irene . Cả ba phối hợp ăn ý, chỉ cười mà không nói. Biệt danh "khẩu Phật tâm xà" của Kai hồi đi học chính là do Irene đặt, Nayeon và Jisoo trông thấy nhiều cũng biết rõ. Học trò của Kai thì đã được trải nghiệm sâu sắc, lại càng hiểu, gật đầu lia lịa tán thành.
Oh Sehun cười nói tiếp: "Trước kia thầy Kim của các cô cậu có một biệt danh là Đại Ma Vương. Lúc ngồi khám bệnh thì chuyện trò vui vẻ, trên bàn phẫu thuật thì tung hoành càn quét. Còn có một tính cách được che giấu rất kỹ, lực sát thương mạnh, có thể nói là tàn bạo. Năm xưa khi còn ở nước ngoài, rất nhiều sinh viên Âu Mỹ coi thường du học sinh Trung Quốc, còn nói Đông y không tốt, hàng năm cứ đến lúc thi sát hạch sẽ bị thầy Kim của các cô cậu lần lượt xử lý hết, rõ là đàn áp bằng năng khiếu và thực lực mà. Đôi tay của cậu ta lúc cầm dao phẫu thuật chính là người và dao hợp nhất, mỗi tội quá độc miệng. Tôi nhớ trước kia có một giáo sư người Mỹ rất hứng thú với Đông y, biết cậu ta từng học Đông y thì vô cùng phấn khởi, bảo cậu ta ở lại Mỹ. Nhưng không biết cậu ta nói gì với vị giáo sư đó mà ông ấy không tìm gặp cậu ta nữa, về sau còn bỏ nghiên cứu Đông y luôn."
Vừa dứt lời thì Kai bê hoa quả từ phòng bếp ra. Thấy một đám sinh viên quây quanh bác sĩ Oh nghe anh ta khua môi múa mép, anh cười: "Nghe thầy Oh giảng cho kỹ vào. Trước kia khi nghiên cứu mỹ học, học một tiết của anh ta đắt lắm đấy."
Mọi người kinh ngạc.
"Ơ, thầy Oh không học y ạ?"
Oh Sehun mỉm cười: "Chuyển nghề bác sĩ giữa chừng. Trước kia tôi ở Học viện Mỹ thuật."
Sau khi nghe Oh Sehun nói một loạt lời cao siêu, đám thanh niên tản ra một bên chơi bài. Lisa vẫn canh cánh một chuyện nên không chơi mà nhích lại gần Oh Sehun: "Chị họ em cả ngoại hình và khí chất đều không có vấn đề gì, vậy theo thầy tại sao chị ấy lại không lấy được chồng?"
Oh Sehun nhìn vẻ mặt lấn cấn của cô, hỏi: "Chị họ cô trông có vẻ cũng đâu lớn tuổi, sao cô cứ lo cô ấy không lấy được chồng thế?"
Lisa gãi đầu, tỏ vẻ khổ tâm.
Oh Sehun chợt liếc Kai . Kai nhìn lại, muốn xem anh ta định khua môi múa mép thế nào. Oh Sehun cười, bắt đầu "khai sáng" cho Lisa :
"Lời các cụ nhiều khi chí lý lắm. Ví dụ như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Giờ tư tưởng dòng dõi không mạnh như ngày xưa nữa, vì vậy chỉ xét riêng người nam và người nữ thì đôi bên phải ngang tầm nhau. Thực ra, vấn đề này cũng tương đương với chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa thôi. Chị họ cô lăn lộn trong nghề nhiều năm, tài trí nền nã, chín chắn phóng khoáng, lại có chút lạnh lùng quật cường, người thường không dám theo đuổi, thế nên mới chưa có đối tượng. Cũng giống thầy Oh tôi đây, xuất sắc quá nên chẳng ai dám nhúng chàm."
Lisa cau mày, tức đến đỏ mặt: "Không phải, chị họ em thật ra là một người rất dịu dàng, chẳng qua do tính chất công việc nên thỉnh thoảng khí thế mới hơi mạnh thôi. Chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải nữ vương! Giờ chẳng có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ, mọi người chưa được chứng kiến khí thế của chị ấy lúc ở tòa án đâu. Sao lại không có ai theo đuổi chị ấy chứ... Hồi đi học chị ấy được nhiều con gái theo đuổi lắm!"
Giọng cô càng nói càng lớn, người đang chơi bài nghe thấy cũng phải cười phá lên.
Có người trêu cô: "Lisa ạ, cô đừng nói thì hơn, chứ cô nói vậy, nghe ra thì khí chất lãnh đạm kia của chị cậu đúng là hơi có khuynh hướng "ấy ấy" đấy. Cô thấy chị ấy và bác sĩ Bae có xứng đôi không?"
"Không phải, người bị "đổ" trước chị họ tôi toàn các cô gái dịu dàng yểu điệu thôi nhé!"
Lisa nói xong mới thấy hớ, gạt phăng đi: "Im ngay! Chị tôi thích đàn ông!"
Oh Sehun thấy Kai thay đổi nét mặt liền thêm dầu vào lửa: "Luật sư Kim đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Kim thấy có đúng không?"
Kai trả lời không kiêng nể: "Đàn ông vô dụng mới nói thế."
Mọi người cũng không nể mặt Sehun, cười ầm lên. Mấy cô gái đồng loạt cổ vũ Kai: "Nói hay lắm!"
Oh Sehun đột nhiên nở nụ cười ẩn ý: "Tôi không chỉ nghiên cứu mỹ học mà còn nghiên cứu nhân tướng học nữa. Tôi biết xem tướng đấy."
Lisa lập tức hứng thú: "Thầy biết xem tướng thật ạ? Vậy thầy mau xem cho chị họ em xem bao giờ chị ấy có thể lấy chồng?"
Oh Sehun ung dung trả lời: "Sắp rồi."
Lisa nghi hoặc: "Xem được thật sao?"
Oh Sehun cười tính quái: "Tôi còn có thể xem được anh rể tương lai của cậu họ gì."
Lisa gãi đầu: "Họ gì?"
Oh Sehun thoáng liếc sang Kai, mỉm cười mà không nói, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ quái.
Kai vẫn điềm đạm, cười cười: "Oh đại tiên không chỉ biết xem tướng mà còn biết đọc tâm."
Lisa cứng người, không thèm để tâm đến anh nữa, quay sang dính lấy Sehun:"Thầy Oh, vậy thầy có biết ai còn độc thân mà điều kiện tương đương với chị em không?"
Oh Sehun quyết định gợi ý cho Lisa: "Cô việc gì phải bỏ gần tìm xa, ngay trước mặt có một người đây thôi? Giới thiệu thầy giáo cho chị họ không được à?"
Lisa ủ rũ nhìn Kai: "Em nghĩ đến rồi, nhưng thầy Kim nói thầy ấy có người mình thích rồi."
Oh Sehun thoáng nhìn đã nhận ra Kai đối xử với Jennie không bình thường, giờ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh. Kai đưa chân đá đá Lisa :"Đừng quậy nữa, lát nữa chị họ cô biết lại giận. Sang kia chơi với họ đi."
Lisa ỉu xìu bỏ đi, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy tiếng hét hào hứng của cô: "Song vương! Ha ha, tôi thắng nhé!"
Oh Sehun thở dài. Đã không nhạy bén lại còn quá mức ngây thơ vô tư, chẳng trách chị không thương, thầy không yêu. Khi chỉ còn lại Kai , Sehun mới nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy Lisa nói vậy là sao?"
Kai đổi tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: "Hồi trước lúc Lisa muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi không biết chị họ cô ấy là Jennie. Về sau biết rồi thì lười giải thích."
"Khoan đã, vậy là thế nào? Chẳng lẽ không phải Jennie là chị họ Lisa nên cậu mới quen cô ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?"
Oh Sehun vuốt cằm, nhìn Kai suy tư:"Thú vị đấy."
Kai thoải mái để anh nhìn. Một lúc lâu sau, Oh Sehun mới khẽ cười nói tiếp: "Phải rồi, cô nhóc kia hiền lành trong sáng quá, không phải đối thủ của cậu."
Kai day ấn đường. May mà Sehun không biết chuyện của Mino , nếu không chẳng biết còn trêu chọc anh đến mức nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com